Chương 22
Ngày nghỉ tết Nguyên Đán đầu tiên trôi qua trong khi mọi người còn đang choáng váng, đơ đơ chưa hồi phục được.
Trừ bỏ thường xen mồm khiến mọi người choáng váng, biểu hiện tổng thể của tiểu yêu tinh coi như ngoan: không phun nước, phun lửa này, không tùy ý đọc trộm lòng người này, ok, có lẽ có đọc trộm nhưng ít ra cũng không nói ra, cũng không buông bụng mà ăn nhiều lắm dọa mọi người.
Buổi tối, tới lúc an bài phòng ngủ, Tiêu gia nhị lão nghĩ rằng dù gì phòng trong nhà cũng nhiều, mà với hiểu biết của bọn họ về Lãnh Lăng Duệ nhiều năm này, chắc hẳn hắn không thích không gian riêng của mình có dấu vết của người khác, càng đừng nói cùng người khác ngủ chung 1 giường, cho nên, an bài cho Lãnh Lăng Duệ và tiểu yêu tinh mỗi người 1 gian.
Ai biết……
“Không không không không không ~~” Tiểu yêu tinh liên tiếp lắc đầu,“an bài như thế là không hợp lý!”
“Hả?” Tiêu mẫu há hốc mồm. Mình lo lắng chu đáo, toàn diện như vậy rồi mà bé vẫn phủ định kiên quyết như vậy, bà không nhịn được mà nhéo nhéo 2 má mịn mịn hồng hồng, hỏi : ”không hợp lý ở đâu nào?”
Tiểu yêu tinh chỉ Lãnh Lăng Duệ đứng phía sau, nói :” cháu phải ở cùng phòng với Duệ Duệ mới đúng!”
Tiêu phụ Tiêu mẫu lần đầu tiên nghe thấy xưng hô của Tiểu yêu tinh với Lãnh Lăng Duệ, phải uống thật nhiều nước mới nuốt trôi nổi ngụm cơm bị nghẹn. Tiêu Vũ xuất hiện biểu tình khó mà có được: miệng mở 1 nửa, mắt trừng lớn, tựa như gặp quỷ. Tiêu Dương thấy vậy, cảm thán: Tiểu quỷ này thật mạnh! núi băng ngàn năm gặp phải nó cũng phải tan, hiện tại ngay cả mặt than vạn năm đều bị nó rung chuyển khiến dây thần kinh trên mặt cũng phải hồi phục lại =__=—–
“chúng cháu vẫn đều ngủ chung 1 giường mà, nếu tách ra sẽ không quen!”
Nói xong, sợ mọi người không tin,Tiểu yêu tinh còn đặc biệt giơ đầu hướng Lãnh Lăng Duệ tìm kiếm sự ủng hộ :” Duệ Duệ ah! đúng không!~”
Lãnh Lăng Duệ nhìn tiểu tử phiền toán này, rút khóe miệng, nhưng, ngoài dự đoán của mọi người, Lãnh Lăng Duệ không hề phản bác hay làm cho bé câm miệng
Tiêu Dương ngửa mặt nhìn trời: đây là Lãnh Lăng Duệ mà ta biết hơn 20 năm sao???…=_=.
“Khụ……” Sau một lúc lâu, Lãnh Lăng Duệ thông yết hầu, mặt không đổi sắc, nhấc tiểu yêu tinh lên, nói với những người khác: ”giờ không còn sớm, mọi người đi ngủ đi, bé đi theo con về phòng là được.” Nói xong, trừng mắt Tiểu yêu tinh đang giãy dụa, trực tiếp vào khách phòng ở tầng 2.
Lưu lại nhóm 4 người yên lặng…——
Để cho tiện, từng phòng đều có buồng vệ sinh riêng, Tiểu yêu tinh và Lãnh Lăng Duệ rửa mặt xong, đều lên giường nằm.
Mới đợt trước Tiểu yêu tinh còn chê áo ngủ rộng, 2 ngày nay đã thấy ngắn rồi. Hơn nữa, bé lại không chịu nằm yên, thường thích xoay ngang xoay ngửa, rất nhanh, quần áo đều bị bé xoay khiến cho lộn xộn, lộ ra cái bụng trơn mềm lại mịn.
Vì cái gì là trơn mềm mà không phải tuyết trắng đâu? Bởi vì đó Lãnh Lăng Duệ đυ.ng đến mà không phải nhìn đến .=_=
Đừng cử động nữa, kéo lại quần áo đi!” Lãnh Lăng Duệ xoay người, không cẩn thận đυ.ng phải làn da với xúc cảm tuyệt vời kia, trái tim nhảy “uỳnh” 1 cái, khiến Lãnh Lăng Duệ thấy khó chịu mà không hiểu tại sao, không nhịn được mà nghiêm mặt giáo huấn Tiểu yêu tinh: ”mùa đông rồi, muốn bị cảm hả?”
“Nga.” Tiểu yêu tinh mếu máo, lại tiếp tục loay hoay trong chăn, kéo lại áo ngủ và quần ngủ cho chỉnh tề: ” tốt rồi.”
Dựa theo thói quen của Lãnh Lăng Duệ, trong phòng vẫn thắp 1 ngọn đèn bàn, ánh sang không quá gay gắt mà lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, an tâm với màu quất nhu hòa.
Lãnh Lăng Duệ nhắm mắt lại, tắm trong màn ánh sáng này, chờ ý thức 1 chút 1 chút trầm xuống
“Duệ Duệ……” Tiểu yêu tinh cúi đầu, gọi hắn 1 tiếng, ngữ điệu của bé không giống như ban ngày với tinh lực dư thừa mà trở nên ôn nhuận, nhu hòa dưới sự phụ trợ của ánh sang ấm áp ban đêm.
Lãnh Lăng Duệ vẫn nhắm mắt như trước, tiếng nói trầm thấp vang lên trả lời :”ân?”
“Nơi đó” là đâu?”
“cái gì?”
“Hoa Hoa nói ngươi mang ta từ “nơi đó” về…Nơi đó” là đâu?”
Lãnh Lăng Duệ im lặng trong chốc lát :”..cô nhi viện.”
“Nga…….. ta xem trên TV thấy qua, ở nơi đó, mọi người không có nhà?”
“…… Ân, không có.”
“Vì sao không có?”
“người nhà họ mất, hoặc là………người nhà họ không cần họ.”
“Ngô……”
Lãnh Lăng Duệ cảm thấy cái gối đầu bên cạnh giật giật, có lẽ là tiểu yêu tinh đang gật đầu. Sau đó, cả cái giường cũng giật giật, Tiểu yêu tinh xoay người lại. Tiếp đó, hắn cảm thấy cánh tay mình có người ôm lấy. Lông mày giật giật, Lãnh Lăng Duệ vẫn không mở mắt ra.
“vậy trường hợp của ta quả thật phải ở cô nhi viện .”
“ân ?” Lãnh Lăng Duệ không nhịn được, cau mày, mở mắt ra, quay đầu nhìn tiểu quỷ đang ôm cánh tay mình. Theo góc nhìn của hắn chỉ có thể thấy đỉnh đầu của bé, cùng với cái bóng của mình được ánh đèn chiếu ra bao phủ trên người bé
“Ta vốn không có người nhà a, cho tới tận bây giờ,ta vẫn chưa thấy qua.” .Thanh âm của tiểu yêu tinh bị che đậy bởi cái chăn, nghe cứ buồn buồn, nhưng chẳng có tí xíu cảm xúc bi thương nào, tựa như điều này là đương nhiên : " tộc của chúng ta không nhiều, có đôi khi, đi toàn bộ rừng rậm cũng không nhất định có thể gặp được 1 yêu tinh.vậy nên tới tận bây giờ ta vẫn chỉ sống 1 mình a "
“…….rốt cuộc nhà ngươi ở nơi nào ?” Ở chung đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên Lãnh Lăng Duệ hỏi điều này. Trước đây hắn cảm thấy khó có thể tin, tựa hồ đã quen hình ảnh nhảy nhót của tiểu yêu tinh trong nhà, thậm chí xem nhẹ việc nó tới từ 1 thế giới khác.
“Ách…Ta ko biết,chúng ta chưa bao giờ gọi nó là nhà, chỉ kêu Cổ Lâm (rừng già). Ân,theo định nghĩa của các ngươi về ‘nhà’, nơi đó cũng không thể gọi là ‘nhà’. Ta có thể nhớ tới cái cây này thuộc dạng gì ,nơi nào có nấm,…….ban ngày, đôi khi cũng sẽ thấy chim chóc bay nhầm vào, bất quá, trước khi trời tối, chúng nó nhất định sẽ rời đi. Rừng rậm rất lớn, những gì giấu ở bên trong nó rất nhiều, nhưng chúng rất ít có thể thấy nhau, khiến ta cảm thấy cả rừng rậm dường như chỉ có mình ta sống, rất nhàm chán !
“vậy sao ngươi lại chạy tới phòng của ta ?”
“a ! cái đó……thực ra ngày đó ta chuồn đi chơi, ở 1 căn phòng phía đông rừng rậm, đem 1 cái giày rách ném vào từ ống khói, định hun hun người… ” Tiểu yêu tinh ngửa mặt cười mỉa.
Lãnh Lăng Duệ mặt không chút thay đổi: “Kết quả……?”
“chính bản thân rơi vào ống khói.” =_=
——
“……”
“Sau đó mở mắt ra, liền thấy ngươi .”
“……”
Lãnh Lăng Duệ tự nhắc nhở mình giữ bình tĩnh, những chuyện mạc danh kì diệu tính tới trên đầu đứa nhỏ này đều trở thành bình thường. Hắn nhớ trước kia, trong lúc vô tình nghe được mấy cô gái thảo luận về tiểu thuyết xuyên qua, trọng sinh cái gì đó. Nghe các nàng líu ríu đếm qua các cách xuyên, hình như bị xe đâm, trượt chân trong phòng tắm? nhảy lầu ?…còn rơi vào ống khói rồi xuyên, hình như chưa nghe qua.=_=
Lãnh Lăng Duệ nhìn kẻ dở hơi kia: sách ! ngươi quả là có năng lực ….
“Duệ Duệ……”
“Gì!!” Lãnh Lăng Duệ hung tợn xoay mặt:“Lại làm sao vậy?!”
“Ta khát……”
!!! Lãnh lăng duệ cắn răng, lại cắn răng, đen mặt đứng lên, xuống giường ra phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn đến một cái bóng đen cách đó không xa, lợi dụng ánh sáng lộ ra từ cửa phòng chưa đóng chặt, Lãnh Lăng Duệ nhíu mắt nhìn rõ là ai rồi, thì thào hỏi :” Tiêu Dương? đã hơn nửa đêm sao cậu còn đứng đây làm gì ? "
" tôi……..đi WC. "
" trong phòng cậu không có buồng WC sao ? "
" Tôi thích thế đấy! còn cậu ra đây làm gì ? "
" Phiền toái tinh kêu khát, tôi xuống lầu rót nước. "=_=
Tiêu Dương vẫy vẫy tay: “vậy cậu mau đi, tôi trở về phòng ngủ đây, mệt chết” Nói xong ngáp 1 cái, đi về phòng mình
Lãnh Lăng Duệ cũng không hỏi lại hắn, xuống lầu rót 1 chén nước ấm rồi về phòng, nhìn tiểu yêu tinh uống xong, đặt cốc lên cái tủ đầu giường, thấy bé rút cục an phận, nói : ” mau ngủ !”