Hai chiếc ô tô một hồng một đen cùng lúc rồ ga phóng đi.
Chờ tới lúc chiếc màu hồng G-class kia biến mất, Thích Kiều mới hoàn hồn.
"Đi thôi, Kiều Kiều, xe buýt sắp tới rồi."
"... Ừm, được."
Thích Kiều bị Kế Niệm cùng Sở Phỉ Phỉ kéo đi như tượng gỗ, đầu óc lơ ngơ, tinh thần hoảng loạn.
Dù chưa đến hè nhưng hình như cô đã uống một cốc nước chanh chua lớn, tim thắt lại.
" Này, cô gái vừa rồi là bạn gái của Tạ Lăng Vân à?" Sở Phỉ Phỉ lúc nào cũng thích hóng hớt.
Cô đang hỏi đám bạn cùng phòng của Tạ Lăng Vân, Thích Kiều cũng nghe ngóng theo.
Thái Phong Dương mở miệng trước: "Không biết, không nghe nói anh ta có đối tượng."
Trương Dật vò đầu: "Tớ cũng có thấy anh ta gọi điện cho gái bao giờ ở ký túc xá đâu, lão Tống, cậu biết không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, chờ anh ta về ký túc xá rồi hỏi thử xem sao?"
" Xe tới rồi, có đi không đấy?" Vu Tích Nhạc xách một túi thiết bị nặng, là người ít buôn chuyện nhất trong đám người.
Trương Dật: "Đi, tớ giúp cậu xách ba lô!"
Hoa anh đào ở công viên Ngọc Uyên Đàm nở ộ, nhưng Thích Kiều lại không có tâm tư ngắm cảnh.
Khi nghe vài người hát kinh kịch trong gian hàng Ánh Nguyệt ở Liễu Châu, cô chìm đắm trong suy nghĩ đến mức không biết mình đang bị lạc ở phía sau đoàn.
Sau khi nghe bài hát《 Túi bắt kỳ lân 》, Tống Chi Diễn là người đầu tiên nhận ra cô đang đứng ngẩn ngơ dưới gốc cây hoa anh đào bên cạnh gian hàng.
" Hôm nay cậu bị sao vậy, cứ ngơ ngẩn mãi thế?" Trên đường Tống Chi Diễn vừa mang cô tới chỗ mọi người hội họp vừa hỏi.
"Thật à?"
"Ừm, nhìn phát biết luôn." Tống Chi Diễn cười.
" Em đang nghĩ về bài tập lịch sử điện ảnh, còn chưa làm xong…” Thích Kiều nói dối.
Tống Chi Diễn không hoài nghi.
" Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của tôi, tôi muốn mời các bạn cùng lớp và vài người trong ký túc xá đến chơi. Thích Kiều, nếu cậu có thời gian thì đến tham gia cùng nghe?" Tống Chi Diễn còn nói, " Đừng lo lắng, tôi dự định chọn KTV bên ngoài trường học nên không có nhiều người lắm đâu."
"Tớ..." Thích Kiều chần chờ.
" Bù cho hôm nay không thể cùng nhau ăn cơm đi, được không?" Tống Chi Diễn ngữ khí trầm thấp.
Thích Kiều cuối cùng vẫn gật đầu, hỏi: " Khi nào vậy?"
"Ngày 15 tháng 6."
"Còn hai tháng nữa cơ mà?"
Tống Chi Diễn cười: "Tôi cũng không biết vì sao lại muốn mời cậu sớm như vậy."
Thích Kiều dừng lại, ánh mắt dịu dàng và chuyên chú của Tống Chi Diễn rơi vào cô, linh cảm kỳ lạ kia lại hiện lên lần nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ lại, Tống Chi Diễn đã nhìn về phía trước cười to: "Đi thôi, bọn họ đều đang đợi kìa."
-
Kỳ hai lại thêm hai khóa nghiệp vụ, hầu như mỗi ngày thời khóa biểu đều là học từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối.
Vào sáng thứ Hai có tiết chính, nội dung nói về những điều cơ bản trong nghệ thuật điện ảnh.
Thích Kiều sáng sớm đã đến phòng học, tối hôm qua Vu Tích Nhạc thức khuya biên tập tư liệu quay ở công viên Ngọc Uyên, lúc ra ngoài cô còn nằm ngủ trên giường không dậy được nên Thích Kiều chiếm chỗ ngồi giúp cô.
Mới mở sách giáo khoa ra, chuẩn bị vẽ khung cho sơ đồ tư duy của tiết học hôm nay thì có tiếng bước chân từ phía cửa sau của lớp học.
Cô không để ý, chỉ coi nó như một người bạn cùng lớp nào đó.
Nhấn mở chiếc kẹp kim loại của cuốn sách, gỡ một trang ra, bên cạnh đã có người ngồi xuống.
Thích Kiều khẽ giật mình, ngước mắt.
Tạ Lăng Vân sảng khoái xuất hiện ở bên người.
" Chào buổi sáng." Tạ Lăng Vân nói.
Thích Kiều một hồi lâu không phản ứng kịp, cô chớp chớp mắt, chậm rãi trả lời: "Chào buổi sáng."
Tạ Lăng Vân nghiêng đầu nhìn cô: "Sao giật mình thon thót vậy hả?"
Thích Kiều trong lòng tự nhủ cô đâu có khoa trương như vậy, miệng lại không nghe sai khiến, nói: "Ghế này tớ chiếm giúp Vu Tích Nhạc rồi."
Tạ Lăng Vân "ồ" một tiếng, sau đó giơ tay nhặt cuốn "Lịch sử phim Tây du ký" được dùng để chiếm chỗ ngồi, vươn tay ra sau Thích Kiều, di chuyển đến chiếc ghế bên trái của cô.
Tạ Lăng Vân: "Bạn ấy ngồi chỗ kia, chỗ này tôi chiếm rồi."
Thích Kiều: "Anh..."
Tạ Lăng Vân ngắt lời: "Anh là người vô lý như vậy đấy."
Thích Kiều: "..."
Tạ Lăng Vân lật sách giáo khoa của Thích Kiều như đấy là đồ của mình, các ghi chú trên mỗi trang đều ngay ngắn và đẹp mắt.
Hắn mở một trang viết đầy ghi chú và nói đùa, "Có thể cầm đi dự thi, Thích Kiều Kiều."
"Sao ạ?"
Tạ Lăng Vân nói lảm nhảm: "Giải học sinh ngoan nhất Trung Quốc phải thuộc về em."
Thích Kiều nhìn hắn một cái, lại cúi đầu, trái tim như bị một cục bông nhét vào, mềm mại nhưng khó chịu.
Cô chậm rãi đặt hai tay lên bàn, cúi đầu xuống và chuẩn bị nằm nghỉ một lúc.
Nhưng theo bản năng quay sang bên phải, trong mắt toàn hình bóng của hắn, không khí xung quanh cũng bị hương chanh xâm chiếm.
Thích Kiều mím môi và thay đổi hướng.
Không muốn nhìn thấy Tạ Lăng Vân.
Vừa quay lại, nhưng ai đó đã kéo nhẹ tóc cô.
Mắt có thể nhắm, nhưng tai lại chỉ có thể mở.
Thanh âm của Tạ Lăng Vân liền mạch lọt vào tai: " Em đang làm gì vậy, Thích Kiều Kiều, chẳng lẽ trông anh xấu lắm à?"
Thích Kiều: "..."
"Không có..." Cô nói sang chuyện khác, " Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
Tạ Lăng Vân thích thú đọc từng trang ghi chú cô ấy viết trong cuốn sách và trả lời một cách thản nhiên: "Tối hôm qua anh không về ký túc xá nên sáng nay vô tình đến sớm."
" Em tưởng anh cãi nhau với ba nên không về nhà?"
Tạ Lăng Vân: "Ừ, anh không về, ở tạm nhà bạn thôi, cậu ta đưa anh tới."
Thích Kiều nhẹ giọng hỏi: " Là người bạn hôm trước đón anh ở cổng trường sao?"
"Ừ, bạn thân từ nhỏ."
Ồ, ra là thanh mai trúc mã.
Thích Kiều tự đoán ý của hắn.
"Đều là bạn thân từ nhỏ sao?" Ở trước mặt hắn, Thích Kiều nhịn không được muốn hỏi tường tận thông tin.
"Ừ, lúc nhỏ đều học chung trường với nhau. Sao vậy?" Tạ Lăng Vân hỏi.
Thích Kiều vùi nửa khuôn mặt vào trong ngực, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt cong cong như đang cười.
"Không có gì." Cô nói.
Nhưng đáy mắt không che giấu được suy nghĩ trong đầu.
Tạ Lăng Vân đang chăm chú nhìn sách của cô nên cũng chưa phát hiện.
-
Mùa hè tới đúng thời điểm như mọi năm, và công việc hàng ngày của Thích Kiều đã được sắp xếp đầy đủ.
Ngoài việc đến lớp và thỉnh thoảng đón Cố Niệm Dục, cô ấy đang tìm một công việc quay phim bán thời gian.
Cô thầm giấu suy nghĩ của mình về Tạ Lăng Vân, vẫn chưa ai phát hiện ra.
Vào giữa tháng 6, Thích Kiều đã đến bữa tiệc sinh nhật của Tống Chi Diễn như đã định.
Tống Chi Diễn đã nói trước với cô ấy rằng không cần chuẩn bị quà sinh nhật. Nhưng Thích Kiều thấy ngại nếu tới tay không nên chọn mua một cốc nước đơn giản làm quà.
Cô ấy không thích những nơi đông đúc và xa lạ, vì vậy cô ấy sẽ đặt món quà xuống, ở lại một lúc và rời đi sau khi Tống Chi Diễn thắp nến và chúc sinh nhật.
Trước cửa KTV, Thích Kiều hỏi số phòng riêng, đi lên lầu, Tống Chi Diễn mở cửa nghênh đón: "Cậu tới rồi."
Thích Kiều đưa quà đã chuẩn bị sẵn: "Chúc mừng sinh nhật."
Tống Chi Diễn vươn tay nhận lấy, vui vẻ xen lẫn kinh ngạc: "Cảm ơn."
Người trên sô pha chào hỏi: "Thích Kiều? Mau tới, mau tới!"
Là cậu bạn luôn nhiệt tình như lửa Trương Dật.
Hầu hết người trong phòng cô đều không quen biết, Thích Kiều bình tĩnh nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy Tạ Lăng Vân.
Không thể cưỡng lại lời mời nồng nhiệt của Trương Dật, Thích Kiều bước tới và ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh họ.
Có người đặt một bài hát, ánh đèn nhiều màu chiếu khắp mặt, tiếng ghita điện phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Một đoạn "Rời khỏi bề mặt trái đất" cho mọi người, quẩy lên nào!"
Đó là một chàng trai đến từ khoa nhϊếp ảnh, với tính cách táo bạo và khả năng khuấy động bầu không khí chuyên nghiệp như vậy, Thích Kiều hoài nghi cậu ta chắc đã từng làm thêm chức MC ở quán bar.
Thái Phong Dương đi ngang qua Trương Dật, đưa cho Thích Kiều một cốc nước trái cây, giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cậu ta lớn tiếng hỏi: "Thích Kiều, cậu đã làm xong bài tập về âm thanh phim chưa? Cho tớ mượn chép với!"
Thích Kiều cũng không nghĩ tới có thể ở loại trường hợp này, nghe được yêu cầu như vậy, gật đầu, hét to trả lời: " Viết xong rồi! Lúc nào về ký túc xá tớ sẽ gửi trên QQ cho."
Thái Phong Dương: "Cậu —— nói —— cái —— gì? Nghe —— không —— rõ!"
Trương Dật bị kẹp ở giữa, lờ mờ cảm thấy mình sắp điếc, vươn tay nhéo tai Thái Phong Dương nghiêng người và lớn tiếng nói: " Thích Kiều nói cậu ấy viết xong rồi! Lúc nào về sẽ gửi cho cậu!"
Thái Phong Dương bịt lỗ tai hét to một tiếng, đẩy Trương Dật ra định đánh cậu ta một trận.
Thích Kiều cười một tiếng,
Hai người đùa giỡn nhau dần dần tiến lên trước, Thái Phong Dương đè ép Trương Dật, cơ thể của cả hai sắp nghiêng về phía Thích Kiều.
Hai cánh tay đồng thời duỗi ra, mỗi cái chặn Trương Dật bả vai, dùng sức đẩy trở về.
Thích Kiều ngước mắt, Tạ Lăng Vân chẳng biết tiến đến từ lúc nào.
Người đưa tay ra cùng lúc là Tống Chi Diễn.
Khi cô nhìn sang, hai người kia đúng lúc cũng liếc nhìn đối phương.
Tống Chi Diễn nhếch khóe môi: "Sao giờ cậu mới tới?"
Tạ Lăng Vân không có biểu tình gì, đút tay vào túi quần, đưa hộp quà mà không giải thích.
“Chúc mừng sinh nhật,” hắn nói.
"Cám ơn." Tống Chi Diễn cười nói, "Ngồi đi, thích uống gì cứ việc gọi."
Tạ Lăng Vân "hừm" một tiếng, tự nhiên đẩy Trương Dật sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Thích Kiều.
Ghế sô pha này không lớn, chỉ có ba chỗ ngồi, nhưng khi hắn ngồi vào, không gian bỗng trở nên chật hơn rất nhiều.
Nhưng hầu hết các ghế khác trong phòng đã có người ngồi và Tạ Lăng Vân cũng không muốn ngồi lẻ loi trên chiếc ghế cao kia.
Cũng may mấy người bọn họ đều không mập, miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng.
Thích Kiều lén lút nhìn nghiêng, ánh sáng từ đỉnh tóc lóe lên, cách quá gần, một mùi chanh và cam becgamôt nhàn nhạt xộc vào lỗ mũi.
Khác với mùi chanh đơn thuần trước kia.
Hẳn hắn đã đổi nước giặt đồ, hoặc là dầu gội đầu.
Tạ Lăng Vân vừa tắm rửa qua nên quần áo trên người hắn không giống như buổi chiều lên lớp.
Quần short trắng đơn giản và mát mẻ, ngoại trừ chiếc đồng hồ ở cổ tay trái, không có trang trí nào khác trên cơ thể.
Thích Kiều lại vẫn cảm giác hắn rất đẹp mắt.
Thậm chí cô không biết bản thân thấy đẹp là quần áo hay chỉ vì người này, ngay cả ngày đó Tạ Lăng Vân đeo cặp sách đi học, đều ý loạn tình mê mà cảm thấy hắn soái vô cùng.
Tạ Lăng Vân vừa gọi một cốc nước soda, nhấp một ngụm, có lẽ cảm thấy mùi vị không ngon, vì vậy hắn đặt nó lên bàn và không động tới nữa.
Thích Kiều cúi đầu, nhấp một ngụm nước trái cây mà Thái Phong Dương vừa đưa.
Chất lỏng lành lạnh vừa chạm vào đầu lưỡi, cảm giác hơi cay nồng kí©h thí©ɧ thần kinh, Thích Kiều không kìm được mà ho nhẹ hai tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
Tạ Lăng Vân nghiêng đầu nhìn qua.
" Đây không phải nước hoa quả sao?" Trong miệng mùi vị quá cay nồng, Thích Kiều nhịn không được, vừa nói vừa ho khan hai cái.
Cái cốc trong tay bị người lấy đi.
Tạ Lăng Vân cúi đầu nhẹ ngửi, một giây sau, nâng lên đáy chén, nếm thử một miếng.
" Trà đá Ô Long." Hắn nhìn về phía Thích Kiều, "Ai đưa cho em?"
Đôi tay giấu tại bên người nắm chặt mép váy, ánh mắt Thích Kiều đảo qua miệng cốc mà hắn vừa chạm vào, lông mi cô không khỏi khẽ run.
"Thái Phong Dương." Thích Kiều đáp, " Cậu ta nói đó là nước trái cây ... nhưng nó có vị như rượu."
"Là rượu."
Vừa nói Tạ Lăng Vân vừa đặt cốc trà đá Ô Long lên bàn cà phê phía trước, lại mang tới một cái ly thủy tinh.
Thích Kiều tận mắt nhìn thấy, hắn đem mấy chai rượu trên mặt bàn theo thứ tự đổ vào trong ly, sau đó, đưa về phía Thái Phong Dương.
Thái Phong Dương: "Cho tớ à?"
Tạ Lăng Vân: "Được pha chế đặc biệt cho cậu đấy."
Thái Phong Dương thụ sủng nhược kinh: "Mặt trời mọc từ hướng tây sao?"
Một bên hoài nghi, một bên tiếp qua cái ly, ngửa đầu uống.
Trương Dật không hài lòng: "Tớ không có à?"
"Cậu muốn?"
"Móa, đương nhiên muốn, sao cậu cho Thái Phong Dương mà không cho tớ?"
Tạ Lăng Vân cười nói: "Được."
Nói xong liền lặp lại động tác mới vừa rồi, đưa cho Trương Dật một ly.
Làm xong, đứng dậy, đem một chai nước cam từ bàn cà phê bên kia rót ra một ly, đưa cho Thích Kiều.
Ánh đèn chập chờn, một tia sáng lạnh màu trắng vừa vặn rơi xuống hai người trao đổi tay.
Tạ Lăng Vân đột nhiên đưa tay ra, và nắm nhẹ cổ tay của Thích Kiều.
"Chỗ này thế nào rồi?"
Thích Kiều chỉ thấy trên cánh tay xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ.
“Em dị ứng với rượu.” Cô sửng sốt nói, “Vừa rồi em chỉ uống một chút thôi, tưởng sẽ không sao chứ.”
Tạ Lăng Vân nhíu mày: "Đi bệnh viện đi."
Thích Kiều: "..."
Cô nhỏ giọng: " em chỉ uống một chút thôi, đợi lát là không sao."
Lúc này Tạ Lăng Vân mới buông tay.
Thích Kiều nắm chặt tay, cố gắng không để ý đến nhiệt độ trên cổ tay, lại cảm thấy càng lúc càng nóng.
Hắn dường như luôn luôn như thế này.
Mọi hành động đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Thích Kiều cắn môi, hơi nhích mông sang bên kia.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nhắc nhở bản thân phải cách hắn xa một chút nữa.
Nếu làm vậy thì chắc tiếng tim đập sẽ dần ổn định lại?
Người đã đến đông đủ.
Nến được thắp lên, tiếng hát chúc mừng sinh nhật, lúc Tống Chi Diễn cầu nguyện xong, bữa tiệc sinh nhật này mới tính qua một nửa.
Thích Kiều muốn quay lại trường học ngay bây giờ, nhưng Tống Chi Diễn lại đưa tới một miếng bánh ngọt mới cắt xong.
"Ăn xong lại đi đi."
Chủ tiệc đã lên tiếng thì cô cũng không tiện từ chối, Thích Kiều lại ngồi xuống, dùng cái xiên một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ ăn bánh ngọt, thuận tiện nghiêng tai nghe Tạ Lăng Vân cùng Trương Dật nói chuyện phiếm.
Một vài người từ khoa nhϊếp ảnh muốn chơi một trò chơi, vì vậy họ đã rời khỏi chiếc bàn lớn nhất, tìm một chai rượu rỗng và chuyển sang trò chơi ‘Truth or Dare’.
Mọi người đều có chút cố ý tìm trò vui với nhân vật chính Tống Chi Diễn hôm nay, nếu cái chai chuyển hướng về người khác, họ sẽ đưa tay ra và tự tay chĩa chai rượu vào Tống Chi Diễn.
Mấy câu hỏi tò mò chỉ là thứ yếu.
Chọn Truth thì hỏi anh đã yêu bao nhiêu lần, chọn Dare sẽ phải gọi điện thoại tỏ tình.
Câu hỏi trước Tống Chi Diễn đáp không có, câu sau thì gọi điện cho mẹ nói con yêu mẹ, sau đó uống liên tiếp ba ly rượu, cuối cùng không chịu nổi nữa, cầu bọn họ tha cho một đường sống: "Các cậu tha tôi đi, mọi người cùng chơi không được sao."
Thấy mặt anh đỏ bừng, mọi người mới buông tha anh.
Lúc này cái bình mới chân chính phát huy tác dụng.
Người đầu tiên trúng đích là Thái Phong Dương, cậu ta dứt khoát kiên quyết lựa chọn Dare.
Sau đó cùng Trương Dật ôm cùng một chỗ, vừa khóc vừa gào diễn đoạn trong phim 《 Deep Love in the Rain 》.
Bầu không khí trong phòng nhất thời đạt đến cao trào, ngay cả Thích Kiều cũng cảm thấy hứng thú hơn rất nhiều.
Cô hôm nay khá may mắn, những người xung quanh gần như bị nhắm trúng hết, miệng chai cũng chưa từng chỉ vào cô một lần.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trên bàn bình rượu chậm rãi ngừng lại.
Miệng chai chỉ thẳng vào giữa Thích Kiều... Cùng Tạ Lăng Vân.
" Cái này tính như thế nào? Làm lại một lần?" Có người hỏi.
Trương Dật sững sờ đứng dậy, đã khá say rồi, xua tay: " Thật phiền phức, chọn luôn cả hai cho đơn giản? Cả hai đều chưa bị chỉ lần nào, nhất định không thể bỏ qua cơ hội này!"
"Được, Truth or Dare?"
Thích Kiều ngắm nhìn Tạ Lăng Vân: "... Dare."
Tạ Lăng Vân đồng thời mở miệng: "Truth."
Tống Chi Diễn nói: " Vậy thì ai sẽ đến trước?"
"Để tôi đi." Tạ Lăng Vân thản nhiên nói.
Một nam sinh từ bộ phận nhϊếp ảnh đứng lên, cầm lấy tập câu hỏi nói thật vừa tìm được, chọn một câu dễ nhất trong đó: "Có bao nhiêu cô bạn gái rồi?"
Tạ Lăng Vân không chút do dự: "Không có."
"Thật sự không có?" Tại chỗ không có một cái tin, Trương Dật lớn miệng, hỏi: "Tớ không tin, đừng có gạt người, cậu thật sự không có?"
"Không, tôi lừa gạt mấy cậu làm gì?" Tạ Lăng Vân nói.
" Còn yêu thầm thì sao? Chắc chắn là phải có chứ?"
Thích Kiều nắm chặt đầu ngón tay đến mức móng tay trắng bệch.
Tạ Lăng Vân lại cười nói: "Thầm yêu?"
Hắn dường như cảm thấy từ đó quá xa vời vì hắn tự tin rằng bản thân mình sẽ không bao giờ phải yêu thầm kẻ khác.
“Tôi sẽ không.” Tạ Lăng Vân nói.
Thích Kiều ngoảnh mặt đi.
Đúng vậy, hắn từ trước đến nay thẳng thắn bộc trực, làm sao có thể chịu loại yêu đơn phương thấp kém như vậy.
"Được thôi. Vậy Thích Kiều, xác định muốn chọn đại mạo hiểm chứ?"
Thích Kiều gật đầu: "Ừm."
Nam sinh kia nói: "Kia liền... chọn một nam sinh, uống chén rượu giao bôi."
Thích Kiều còn chưa kịp lấy lý do dị ứng cồn để từ chối thì người bên cạnh đã mở miệng: " Đổi yêu cầu khác đi, cô ấy không uống được."