Thiên Đế có một cái khúc mắc, mà cái khúc mắc này vẫn luôn tra tấn hắn, khiến mấy năm nay hắn đều thất thần ăn không ngon ngủ không yên.
Dẫu vậy, hắn biết hết thảy đều không thể thay đổi được gì.
Vì thành toàn vị trí Thiên Đế của hắn mà ái nhân hy sinh tự do của bản thân, vĩnh viễn rời khỏi hắn.
Đương nhiên... hắn không cam tâm tình nguyện.
Hắn không dưới một lần suy nghĩ, làm Thiên Đế rốt cuộc đến cùng là vì cái gì?
Bây giờ nghĩ lại, bất quá là bởi vì khi đó hiểu Ngao Quảng quá mức để tâm chuyện bọn hắn nhân yêu khác biệt nên mới muốn cải thiện quan hệ trật tự của tam giới, hy vọng Ngao Quảng không hề bởi vì ngại thân phận long tộc mà tồn tại khúc mắc với hắn, không hề bởi vì thân phận long tộc mà phải chịu thương tổn.
Nhưng cho đến khi có được y ở bên cạnh, Ngao Quảng cuối cùng lại trở thành cái cớ cho mọi người chỉ trích, hắn hận chính mình không bảo hộ được ái long
(con rồng mà mình yêu). Năm đó Ngao Quảng không chỉ tự nguyện nhận lệnh rời đi, mà còn không màng đến kiên quyết phản đối của hắn, trở thành vết thương trong lòng Thiên Đế vô pháp chữa khỏi.
Hắn không dám hỏi thăm tình hình của Ngao Quảng, hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được tới Đông Hải nhìn xem, sợ chính mình chỉ nhìn thoáng qua một cái liền rốt cuộc luyến tiếc rời đi.
Về sau này, hắn nghe nói Đông Hải Long Vương mừng có Tam Thái Tử, là đại hỉ sự của Long Cung.
Tam Thái Tử... Ngao quảng đã có nhiều hài tử đến thế rồi sao...
Không có hẳn, xem ra y vẫn có thể sống rất tốt.
Thiên Đế cười, mà càng cười nước mắt liền chảy xuống.
Chết tâm mà trải qua mấy năm, hắn tự nhận thân là Thiên Đế đã đã có thể đạt đến trình độ xử biến bất kinh
(gặp biến không sợ), cuối cùng lại chỉ vì một tin mà sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
"Thiên Đế bệ hạ, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng vi phạm thề ước, rời khỏi Long Cung!"
Sau kinh hãi, Thiên Đế trong lòng lại dâng lên khủng hoảng. Ngao Quảng không phải loại người tùy tiện, nhất định là đã xảy ra đại sự gì, huống hồ hắn biết có nhiều kẻ nắm rõ Ngao Quảng là uy hϊếp của hắn, lần này tất nhiên lành ít dữ nhiều...
Khi chạy tới Đông Hải, nhìn thân ảnh từ trên mây rơi xuống, toàn thân bạch y nhiễm huyết đỏ hồng, hắn vội vàng bay qua đem con rồng mà mình vẫn ngày đêm thương nhớ ôm vào trong lòng.
Hắn đã tính toán sai rồi, không nghĩ rằng Ngao Quảng sẽ trọng thương thành cái dạng này, linh lực mỏng manh hơi thở thoi thóp.
Tại sao lại như vậy... Sao có thể!
Ngao Quảng tu vi rõ ràng cùng hắn không phân cao thấp, người bên ngoài cũng phải kiêng kị vài phần? Hơn nữa y còn có long lân hộ thể, long châu chứa linh, dù cho đối thủ đông đến mấy cũng tuyệt đối không có khả năng bị tổn thương đến vậy!
Sớm đã không quan tâm bị người khác nhìn thấy, Thiên Đế chế trụ cằm Ngao Quảng, miệng kề miệng chuyển vận linh lực cho y.
Ngao Quảng, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi!
Cầu xin ngươi! Nhìn ta!
Dưới đáy lòng hắn gào thét.
Môi Ngao Quảng tái nhợt đến không có một tia huyết sắc, lạnh lẽo làm hắn sợ hãi.
Khi truyền linh lực Thiên Đế rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn hoảng loạn mà cầm tay Ngao Quảng bắt mạch.
Linh lực trong cơ thể Ngao Quảng tán loạn, thể hiện gân mạch bị hao tổn.
Vì cái gì!!!
Lại sờ về phía ngực Ngao Quảng, cũng thiếu đi một phần quen thuộc ấm áp.
Long châu... Long châu đâu!!!
"Ngươi đừng làm ta sợ... Không..." Một trận đầu váng mắt hoa, hắn ổn định thân hình, run rẩy ôm chặt Ngao Quảng đã ngất xỉu trong lòng, nuốt nước mắt mà hướng Thiên Đình bay đi.
Chính mình thật là một tên hỗn trướng! Tại sao mấy năm qua đều không nhìn y lấy một lần! Tại sao! Hóa ra bất lâu nay y đã chịu khổ như vậy!