Nhẹ nhàng vuốt ve người trong lòng, Ngao Quảng thỉnh thoảng thấp giọng an ủi vài câu. Thiên Đế từ từ khống chế được cảm xúc, khó chịu mà lau mặt một phen.
Trước mặt vợ mà khóc thật là quá mất thể diện...
Thiên Đế dùng ống tay áo lau đi nước mắt, mang theo vài phần làm nũng mà đem mặt chôn trên cổ Ngao Quảng.
Ngao Quảng hít một hơi, thỏa mãn mà cười cười, an tĩnh mà hưởng thụ ôn tồn trong chốc lát này.
"Ta trộm xem ký ức ngươi, ngươi có giận không?" Thiên Đế lo lắng hỏi.
"Tại sao chứ?" Ngao Quảng lắc đầu cười , "Những chuyện Bính Nhi khi còn nhỏ, ta rất nhiều lần muốn có thể cùng ngươi chia sẻ."
"Trong lòng người chỉ nhớ đến nhi tử, sinh xong gầy thành cái dạng gì cũng không biết bồi bổ." Thiên Đế giận dỗi mà nhẹ nhàng cắn một ngụm trên vai Ngao Quảng.
"Ngươi thấy rồi sao... Khi đó có chút không chú ý..." Ngao Quảng mặc hắn cắn, lại đột nhiên cao hứng, "Vậy khẳng định ngươi cũng thấy bộ dáng Bính nhi khi còn nhỏ đúng? Thực đáng yêu có phải không? Đôi mắt vừa to vừa thủy linh
(ướt nước, long lanh), chỉ cần nhìn một cái là tim ta như tan chảy vậy. Ngươi còn thấy thời điểm nó gọi ta "cha" không? Dạy mãi Bính Nhi vẫn không chịu kêu "phụ vương", ấy vậy sau này dạy kêu "cha" một lần liền biết, ngay cả hài tử cũng ám chỉ bộ dáng ta không giống Long Vương, chọc ta bật cười..."
Thiên Đế thoáng rời khỏi ôm ấp của Ngao Quảng, nhìn y trên mặt tràn ngập từ ái tươi cười, Thiên Đế đáy mắt đều là nhu hòa.
Ngao Quảng bị ánh mắt này làm khuôn mặt đỏ bừng, "Đương nhiên, nếu có ngươi bên cạnh thì tốt rồi, ta sợ chính mình sẽ không dạy..dạy dỗ tốt hài tử."
"Hài tử là ngươi mang, đương nhiên sẽ tốt như ngươi." Thiên Đế sủng nịch mà nói.
"Ngươi đừng dọa ta, Bính Nhi tính tình quá nhu hòa, dễ chịu ủy khuất, ta không muốn con giống như vậy, là ta dạy dỗ không tốt." Ngao Quảng nặng nề mà thở dài.
"Vì thế ngươi cũng nên biết, bởi vì quá mức ôn nhu mà ngươi phải chịu khổ khiến ta có bao nhiêu đau lòng."
Ngao Quảng nhìn ra chua xót trong mắt Thiên Đế, y lắc lắc cánh tay Thiên Đế, nghiêng đầu nói: "Về sau sẽ không như vậy, có người lợi hại như Thiên Đế bệ hạ ở bên cạnh, ta làm sao có thể chịu ủy khuất nữa?"
"Đương nhiên phải cho Thiên Đế thị tẩm đã." Thiên Đế cười, ôm lấy Ngao Quảng lăn đến trên giường.
Ngao Quảng té trên mặt giường, biểu cảm có vài phần thẹn thùng, y quay đi chỗ khác, hai chân quấn lấy hông Thiên Đế.
"Mới vừa rồi lại kêu ta bệ hạ, ta đã nói ta không thích nghe cái xưng hô này." Thiên Đế cau mày, đem quần áo chẳng còn bao nhiều trên người cởi bỏ ném sang một bên.
Ngao Quảng hô hấp ngày càng nặng nề, tại thời khắc này không biết vì sao đột nhiên lá gan to ra, y nhịn không được cong cong khóe môi, trong ánh mắt mang theo vài phần vũ mị
(Duyên dáng đáng yêu), "Thần biết sai, mặc bệ hạ xử trí."
Cấm dục đã nhiều năm, Thiên Đế nào chịu được trêu chọc như vậy , máu hắn trong phút chốc cơ hồ sôi trào, ngữ khí giả bộ hung tợn nói: "Dám cả gan cãi lời quân mệnh, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi hối hận cũng không kịp."
Ngao Quảng nhịn cười, cao giọng giả vờ hoảng sợ: "Thần sẽ không dám nữa."
"Đây chính là ngươi nói." Thiên Đế đột nhiên khôi phục ngữ khí đứng đắn, hắn dần dần sờ soạng xuống cái eo mê người của Ngao Quảng, ở bên tai y nói, "Nghe lời ta, đợi lát nữa ngươi có đau hay không, có thích hay không, đều phải nói thật cho ta biết, cũng không được lại chịu đựng. Hiện giờ chúng ta thành thân, không phải là quan hệ lén lút năm đó, cứ hảo hảo kêu lên, thanh âm của Tiểu Quảng Nhi ta rất thích."
Ngao Quảng run lên, hốc mắt cay xè, người này là thật sự đem y đặt ở trong tim vô cùng yêu thương, nhưng y chẳng hề hay biết......
Năm đó y uống không ít rượu bị Thiên Đế ôm tới Dao Trì, trong lòng rất là sợ hãi, lo lắng bị người khác phát hiện, cho nên vẫn luôn cắn răng chịu đựng không dám phát ra thanh âm quá lớn.
Hiện tại nghĩ lại, đã quên nói cho Thiên Đế biết khi đó bản thân có bao nhiêu vui mừng, với y mà nói đây đủ là hồi ức tốt đẹp dẫu nhiều năm qua đi.
Mà ước chừng là tốt đẹp đến mức ông trời cũng muốn y vĩnh viễn khắc ghi, cho nên mới đem Ngao Bính giáng xuống trong bụng. Rõ ràng y đã nghĩ lấy thân Long tộc thụ thai xác suất cực thấp, khả năng làm một lần liền hoài hài tử cơ hồ là không tồn tại.
Ngao Quảng tràn ngập nhu tình nhìn về phía Thiên Đế, "Được, ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, ta thích, ta năm đó đã rất thích, hiện tại càng thích hơn."
Thiên Đế sửng sốt một chút, đột nhiên có chút lắp bắp, "Ngươi là nói, nói... Năm đó ngươi... Ta còn tưởng rằng ngươi cảm thấy ta vì uống say mà cưỡng bách ngươi..." Ở trong nhận thức của Thiên Đế, với tính tình Ngao Quảng, khẳng định sẽ không vui, nhanh như vậy liền phát triển lên một bước, hóa ra là thích sao...
Biết rõ da mặt ta mỏng, một hai phải ép ta nói ra sao? Ngao Quảng quẫn bách mà khụ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Mau tới cưỡng bách ta, cầu mà không được."
-
Còn một chương nữa là hết cái phiên ngoại dài hơn này rồi!!!! Đây là thứ chúng ta chờ mãi, các chị em đoán xem sẽ là về cái gì nào hihi ^^