Chương 21: Phiên ngoại 9

Trên giường ngọc rộng lớn là một mảnh kiều diễm (mềm mại và đẹp đẽ), mái tóc trắng dài xõa tung tựa như mặt nước đang lan tràn, hệt như một gợn sóng nhu mỹ trên mặt biển. Thiên Đế ôm lấy vòng eo mỹ lệ của Ngao Quảng, đem mỹ nhân ở dưới thân hôn đến mềm nhũn, sau khi buông ra đôi môi thơm ngọt, hắn nhìn đến cặp mắt thanh tịnh trong trẻo giờ đã nhiễm hơi nước mờ mịt, lông mi dài run rẩy lộ vẻ quyến rũ.

Hắn cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú nổi lên nho nhỏ trước ngực Ngao Quảng, màu sắc nhàn nhạt trông cực kỳ non nớt xinh đẹp. Ngao Quảng thở dốc hỗn loạn, đưa tay luồn vào mái tóc sau đầu Thiên Đế. Đã lâu chưa làm, thân thể Ngao Quảng vẫn ngây ngô giống như thiếu niên, chỉ cần một chút kí©h thí©ɧ đều có thể đem y trêu chọc đến toàn thân run rẩy.

Thiên Đế một bên mυ"ŧ lấy đầṳ ѵú đã cứng lên, một bên duỗi tay hướng xuống dưới, vuốt vẻ mở ra hai chân Ngao Quảng, ái muội mà xoa xoa, đem hai chân thon dài tách ra nữa. Ngao Quảng run rẩy cuộn ngón chân, cảm giác được hạ thể chính mình trở nên ướŧ áŧ, y theo bản năng mà duỗi tay che kín miệng, nhưng tay vừa mới đặt lên đã bị kéo ra, Thiên Đế nắm tay y nói: "Ngươi vừa rồi mới đáp ứng ta là sẽ không chịu đựng."

Ngao Quảng thẹn đến mức không dám nhìn hắn, y không phải cố ý, nhưng cảm thụ được giữa hai đùi càng ngày càng ẩm ướt khiến y cảm giác thật sự rất xấu hổ, nếu lúc này khống chế không được phát ra rêи ɾỉ, quả thực là quá dâʍ đãиɠ...

"Còn dám cãi lời quân mệnh, ta cần phải trách phạt ngươi thật nặng." Thiên Đế uy hϊếp, còn nhẹ nhàng cắn vào tay Ngao Quảng.

Ngao Quảng nghe uy hϊếp mang theo da^ʍ tà ý vị này tim đập lại càng nhanh. Y giật giật đầu ngón tay, dùng pháp thuật đem một cái hộp ngọc nhỏ giấu ở bên trong áo triệu hồi tới tay, "Dành cho ngươi, năm đó ta đã quên chuẩn bị, hiện tại sẽ không như vậy."

Mấy năm trước, bọn họ cũng chưa bao giờ làm qua loại chuyện này, Thiên Đế khi ấy nhờ uống rượu mới có can đảm để hành sự, ngay cả chuyện phòng the với nam tử yêu cầu phải dùng mỡ bôi trơn cũng không biết, ngay lập tức tiến vào khiến Ngao Quảng đau đến khuôn mặt trắng bệch, thở hổn hển một hồi lâu mới bình ổn lại. Nhưng Ngao Quảng hiện giờ chuẩn bị vật này cũng không phải sợ đau, mà là bởi biểu cảm Thiên Đế khi đó vì nghĩ hắn không cẩn thận làm đau y mà sợ tới mức thiếu chút nữa suy sụp, buộc y phải nói dối nói không đau mới dám tiếp tục động, dỗ dành y vừa mệt vừa hoảng.

Thiên Đế cũng nhớ tới lúc ấy quẫn bách, ngượng ngùng tiếp nhận hộp ngọc trong tay Ngao Quảng, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không lại làm đau ngươi, ta bảo đảm."

Người này sao lại đáng yêu như vậy? Ngao Quảng nhịn cười không nổi, huống chi y căn bản không sợ đau, cuộc đời y đã trải qua nhiều loại đau đớn, e rằng đây chính là loại y thích nhất đi.

"Cười cái gì mà cười, bộ dáng ngươi tỏ vẻ giống như rất có kinh nghiệm, nhưng thực hất còn không phải cùng ta người tám lạng kẻ nửa cân sao?" Thiên Đế nheo mắt.

"Hảo, không cười không cười..." Ngao Quảng nhím môi nhịn cười, giây tiếp theo liền thật sự cười không nổi. Ngón tay mang theo mỡ bôi trơn thâm nhập vào trong cơ thể y, khiến y phải từng trận từng trận hô hấp không khí.

Ngón tay ở trong tiểu huyệt mềm mại chặt chẽ chậm rãi trừu động, đem mỡ trơn trượt bôi trên thành ruột. Thiên Đế lắp bắp kinh hãi, "Ngươi... Bên trong ướt như vậy?"

"Đừng nói nữa... Ân..." Ngao Quảng eo run một cái, y điều chỉnh hô hấp, nỗ lực thích ứng với ngón tay khuếch trương.

Nghe Ngao Quảng đứt quãng thở dốc, Thiên Đế cảm giác được trong cơ thể chính mình một cỗ khí nóng nhanh chóng phun trào, vật dưới háng đã cực kỳ cơ khát khó nhịn, hắn tăng nhanh tần suất trừu động của ngón tay, chịu đựng du͙© vọиɠ mãnh liệt, thẳng đến khi bốn ngón tay có thể thâm nhập rốt cuộc mới thở ra một hơi.

Mồ hôi nóng theo bên má nhỏ giọt chảy xuống, trong mắt Thiên Đế phảng phất có ánh lửa cuồn cuộn.

Ngao Quảng nhìn đến ngực một trận tê dại, tim đập thình thịch cơ hồ sắp chịu không nổi.

Thời điểm dương cụ nóng bỏng mang theo tình yêu nồng đậm đâm vào cơ thể Ngao Quảng đang nâng eo nghênh đón, y cũng vươn hai tay ôm lấy cổ Thiên Đế, không thể khống chế chính mình mà hôn hắn thật sâu, chẳng còn vướng bận.

-

Thế là toàn bộ hoàn rồi, H hơi ngắn nên có chút hụt hẫng. Cảm ơn mọi người đã theo dõi đến chương cuối cùng, sau chương này tôi cũng sẽ beta lại một lượt các chương vì trong quá trình đăng có hơi vội nên còn vài lỗi về trình bày, trông có hơi cẩu thả.

Sắp tới nếu rảnh tôi sẽ kiếm thêm bộ đồng nhân văn nữa của CP này để edit nha ^^