Chương 11

Ngao Bính gần đây luôn thích hạ phàm, mỗi lần đi sẽ rất lâu. Từ sau khi có lại thân thể, linh lực của cậu không giảm mà còn tăng, lại thêm Thiên Đế cấp Tiên Khí thượng phẩm hộ thể, trong tam giới kẻ có thể tổn thương cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với lại Ngao Quảng cũng cảm thấy nhi tử cùng chính mình ở lại Thiên Đình rất dễ bị người ngoài dòm ngó, liền tùy ý để Ngao Bính đi.

Ngao Quảng thân thể lẫn linh lực đều khôi phục rất chậm, Thiên Đế vì không để bất luận kẻ nào làm hại tới y, liền hạ kết giới ở tẩm điện, chỉ có bản thân cùng Ngao Bính có thể tự do xuất nhập, nhưng Ngao Quảng thì không được.

Bất đắc dĩ mà cảm thán hành vi ấu trĩ như đứa nhỏ này của Thiên Đế, Ngao Quảng mỗi ngày đợi ở trong phòng rảnh rỗi cũng sắp phát điên rồi.

Lo lắng Long Cung không thể thiếu đi mình, Ngao Quảng cố ý hướng Thiên Đế hỏi thăm tình trạng của Long Cung.

"Ngươi xuẩn long này, ngươi biết vì sao ngươi ở cái Long Cung kia mấy năm không ai dám làm hại đến ngươi không? Ngươi lúc trước phế đi long gân, nửa tu vi còn lại dùng để phong ấn Long Cung quả thực là dư dả, đám yêu thú dưới đáy biển mấy trăm năm đều không thể thoát khỏi Long Cung nửa bước, ngươi còn ngây ngốc mà tự mình mang thủ hạ ngày đêm trông coi, ngươi muốn ta nói ngươi nghe cái gì mới tốt đây?" Thiên Đế sau khi điều tra được chuyện này quả thực là giận sôi máu.

Bị mắng là xuẩn long, Ngao Quảng thực bất mãn, "Ta tu vi nào có cao như vậy? Hơn nữa mọi việc đều có lỡ như, những yêu thú đó thật sự giảo hoạt, không trông coi sao có thể yên tâm?"

"Long Vương bệ hạ, kể cả khi ta đăng cơ, tu vi của ngươi so với ta vẫn không kém hơn là bao nhiêu." Thiên Đế trợn mắt, Ngao Quảng rất lợi hại, nhưng cái tính tình thiện lương ôn nhu này làm hắn thực đau lòng.

Ngao Quảng không cãi lại được, giận dỗi mà xoay người đưa lưng về phía hắn, "Được được, ta chính là ngu ngốc như vậy, không thích ngươi đi mà tìm người khác thông minh lanh lợi hơn đi."

Thiên Đế cười ôm Ngao Quảng eo, "Thông minh lanh lợi, so ra cũng kém ngươi hàng vạn lần."

Ngao Quảng đỏ mặt đẩy hắn ra, chuyển đề tài, "Khụ.. Ta làm chè hạt sen, để ta đi lấy lại đây cho ngươi nếm thử, Ngao Bính đứa nhỏ này không biết gần đây làm sao luôn thích mang theo hoa sen đài sen lá sen trở về, ta nhàn rỗi không có việc gì liền lấy ra nấu." Thoáng nhìn Thiên Đế trên mặt hạnh phúc mỉm cười ngốc nghếch, Ngao Quảng che miệng khẽ cười nói, "Còn chê ta khờ, ngươi cũng không tốt hơn gì đâu."

Thiên Đế da mặt dày cọ cọ, "Còn không phải tại ngươi, ngươi phải phụ trách ta, đợi lát nữa uy ta ăn."

"Ngao Bính hiện tại ba tuổi cũng không cần ta uy, Thiên Đế bệ hạ mấy tuổi rồi?" Ngao Quảng nghiêng con mắt xem hắn.

"Đã nói không được kêu ta bệ hạ," Thiên Đế ủy khuất mà cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai Ngao Quảng, "Kêu phu quân."

Ngao quảng lỗ tai sợ ngứa, trong chốc lát bên tai đều đỏ ửng, thấp giọng nói: "Làm người lớn thành phụ đế rồi còn không biết xấu hổ."

Thiên Đế liếʍ tai nhọn hồng hồng của y, "Là ta nên hỏi ngươi, hài tử chúng ta đã ba tuổi, ngươi như thế nào còn xấu hổ giống như con nít vậy?"

Ngao Quảng dùng sức đẩy hắn ra, "Chè hạt sen ăn hay không ăn!"

-

Hôm nay là sinh nhật tui 15/10 các cô ạ ^^ Thả cho mọi người liền 3 chương đó hihi. Còn 1 chương nữa là hết chính văn, chưa kể còn phiên ngoại cũng dài bằng một nửa luôn rồi, tôi sẽ cố gắng edit nốt.