Chương 12

Mấy tháng sau, Thiên Đế đem công khai các chứng cứ tra được của những kẻ đã hại Ngao Quảng, Thiên Đình trên dưới không ai dám dị nghị. Thiên Đế còn hạ lệnh xuống tam giới chúng sinh, bất luận người, tiên, yêu, ma, chỉ cần tuân thủ luật pháp, không gây tai họa, tu vi đạt tới trình độ nhất định đều có thể đến tiên đảo Bồng Lai tu luyện, thông qua khảo hạch có thể ban cho chức tiên. Đến nỗi yêu thú bị trấn áp dưới đáy biển nếu thành tâm sửa đổi sẽ được cấp cơ hội làm việc dưới trướng tiên gia. Tiên sĩ tu luyện thì thay phiên nhau trông coi Thiên lao, phong ấn kết giới tại Thiên Đình định kỳ lựa chọn người bảo hộ.

Lệnh này vừa ban, tam giới chấn động.

Ngay từ đầu thật sự có không ít người phản đối nhưng cũng có rất nhiều Yêu tộc Ma tộc duy trì ủng hộ, quyết định cả kinh này của Thiên Đế rốt cuộc trở thành giai thoại vang danh tam giới.

"Ngươi cư nhiên thật sự làm được......" Ngao Quảng tự mình chứng kiến cũng cảm thấy không thể tin được.

"Trước kia có ngươi ở bên cạnh ta, xảy ra chuyện gì ngươi đều sẽ giúp ta, ngươi rời khỏi ta đến Long Cung mấy năm, việc gì cũng chỉ có mình ta gánh vác." Thiên Đế thở dài, "Ta không một ngày nào không tự trách, nếu ta lúc trước không ỷ lại ngươi như vậy, nếu ta cường đại hơn một chút, ngươi sẽ không cần phải hy sinh bản thân, cũng sẽ không bị người hãm hại chịu khổ cực."

Ngao Quảng duỗi tay vỗ vỗ hắn an ủi nói: "Ta thật sự không có lợi hại như ngươi nói, ngươi cũng biết tính tình ta nào có thích hợp làm Long Vương? Nếu không phải vì ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm Long Vương. So với ta, ngươi rất có tố chất làm lãnh đạo."

Thiên Đế ngoài ý muốn trở nên có chút căng thẳng, hắn khẩn trương mà kéo tay Ngao Quảng, hít một hơi nói: "Không thích hợp làm Long Vương, vậy làm Thiên Hậu thì sao?"

Ngao Quảng cả kinh nín thở, tay vội vàng muốn rút lại liền bị Thiên Đế nắm chặt.

"Có thần tử khuyên ta nên cưới Thiên Hậu, ngươi có nguyện ý hay không?" Thiên Đế nghiêm túc mà nhìn y.

Ngao Quảng ánh mắt vẫn luôn né tránh, "Vì sao... Vì sao lại hỏi ta..."

"Ta vẫn chưa có nói cho ngươi, sở dĩ ta muốn làm Thiên Đế nguyên nhân bởi ngươi luôn ngại mình là Long tộc, hiện giờ ta đã sửa lại luật pháp khắp tam giới, ngươi không cần phải để ý đến huyết thống xuất thân mà sống trong thành kiến của kẻ khác. Ngươi nguyện ý an tâm lưu tại bên ta chứ?"

Ngao Quảng cúi đầu, liều mạng cắn môi nhịn xuống nước mắt.

Người này rõ ràng là chủ nhân vạn vật, ở tại vị trí này vẫn dò hỏi y có nguyện ý hay không, thái độ khẩn trương giống như năm đó tại bãi biển hai người gặp nhau, mang theo một vạn phân cẩn thận, thật sự dọa y sợ.

"Sao lại khóc?" Thiên Đế ghé sát vào nhìn đến khóe mắt hồng hồng của Ngao Quảng, lập tức liền luống cuống, "Ngao Quảng ta... Ta không có ý tứ muốn cưỡng bách ngươi, nếu ngươi không thích vậy hãy xem như ta chưa nói gì cả, chỉ là cầu xin ngươi đừng rời khỏi ta được không?"

Ngao Quảng hít hít cái mũi, nhìn người trước mặt đang hoảng loạn liếc mắt một cái, "Ngốc tử..."

"Ân?" Thiên Đế ngây người.

"Hài tử đều đã có rồi mới hỏi ta nguyện ý hay không gả cho ngươi, đã sớm là của ngươi, còn hỏi cái gì mà hỏi." Ngao Quảng trên mặt hiện ra ý cười thẹn thùng.

Thiên Đế đôi mắt lấp lánh sáng ngời, "Ngươi, ngươi đây là đáp ứng ta?!"

Ngao Quảng dựa vào trong l*иg ngực hắn, gật đầu cười.

Nửa tháng sau, Thiên Đế lập Đông Hải Long Vương làm Thiên Hậu, khắp chốn mừng vui, thiên hạ đại xá.

Đông Hải sóng biếc dập dờn, chân trời mây mù quay cuồng, một con rồng trắng xuyên qua tầng tầng mây, dáng vẻ tuấn mỹ, long lân màu trắng phản xạ lóng lánh dưới ánh mặt trời.

Thiên Đế một thân trường bào kim sắc, cưỡi mây song song bên cạnh bạch long.

"Nguyên hình của ngươi uy vũ khí phách như vậy, hình người thật là kém xa vạn dặm nha." Hắn duỗi tay vuốt lấy râu rồng của Ngao Quảng, trong miệng buông lời trêu chọc nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.

"Ta trước kia dọa ngươi sợ." Ngao Quảng mỉm cười, y đúng là trước mặt Thiên Đế rất ít hiện ra nguyên hình, từ khi kết giao với người này, đã có một đoạn thời gian rất dài y đều ước chính mình nếu là nhân loại thật là tốt biết bao.

Thiên Đế cười vang nói: "Ở trong mắt ngươi lá gan ta nhỏ như vậy?"

Hắn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy nguyên hình của Ngao Quảng, một con rồng trắng thật lớn đối mặt với hắn, yêu thú gầm ra tiếng vang đinh tai nhức óc khiến hắn nhìn không rời mắt, từ trong nội tâm phát ra cảm thán thế gian này sao lại có thần vật cường đại mỹ lệ đến vậy.

Ban đầu chỉ là động tâm, nhưng giờ đây nhìn lại đó mới là thời khắc hắn hoàn toàn luân hãm.

Không hẹn mà cùng mà bay về phía bờ biển nơi bọn họ lần đậu sơ ngộ, Thiên Đế dừng ở trên bờ cát, quay đầu nhìn Ngao Quảng đáp xuống biển quay cuồng mấy cái qua lại rồi mới bay tới bên cạnh hắn.

Dang rộng hai tay hướng về phía thần long khổng lồ, Thiên Đế trên mặt mỉm cười mang thẻo sủng nịch, một đạo ánh sáng lóe lên, Ngao Quảng hóa thành hình người nhào vào trong lòng hắn, trên tóc vẫn còn mang mùi vị của biển khơi.

*

Trốn trên bờ biển, Ngao Bính vẻ mặt hờ hững mà nhìn phụ đế cùng phụ vương nhà mình ân ái triền miên, u oán mà giậm giậm chân.

Na Tra khi nào mới thổi ốc biển!

Ta đã đợi lâu như vậy rồi!

CHÍNH VĂN HOÀN!!!!