Chương 1

Nằm sâu dưới đáy biển tối tăm là Đông Hải Long Cung quanh năm an tĩnh. Long Vương Ngao Quảng đang ngủ say, tiếng hít thở đều đều vang khắp sóng biển tĩnh mịch.

"Long Vương bệ hạ vẫn là quá mức thiện tâm, hao tổn tâm cơ để đoạt được linh châu nhập vào người Tam Thái Tử, theo lý thuyết Tam Thái Tử hẳn có năng lực phiên vân phúc vũ hủy thiên diệt địa, sao không trực tiếp tấn công Thiên Đình?" Một cái tiểu hắc long nhỏ giọng nói thầm, đánh vỡ yên lặng.

"Tiểu quỷ ngươi biết cái gì? Long Vương y..." Kim long có tư lịch tương đối cao trong tộc mở miệng trách cứ, nhưng cũng không biết phải nói tiếp ra sao.

Ở phía sau cột đá, Ngao Bính hóa thành hình người, trộm nghe các tộc nhân nói chuyện, cậu rất muốn tiếp tục nghe, nhưng kim long không nói gì nữa khiến Ngao Bính rũ mắt thất vọng.

Nhắc đến phụ vương, cậu có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng phụ vương cũng không giải thích cho cậu, cho nên cậu chuyện gì cũng không biết.

Phụ vương không phải là Long Vương sao? Là Đông Hải Long Vương đứng đầu tứ hải Long Vương. Vì sao trọng trách chấn hưng Long tộc phụ vương không đích thân tự làm? Cậu biết bản thân còn thua kém phụ vương cả vạn dặm, Ngao Bính không tin rằng phụ vương làm không được.

Cậu từ nhỏ liền biết Thiên Đình đối Long tộc bất công, nhưng khi nhắc tới Thiên Đình, phụ vương cuối cùng lại dùng biểu tình ôn nhu mà đau thương nhìn cậu, chẳng lẽ phụ vương không hận Thiên Đình sao? Cậu có thể thấy được bất đắc dĩ cùng bi thương trong giọng nói của phụ vương, nhưng cho tới bây giờ một chút cừu hận cũng không có...

Ngao Bính chỉ duy nhất biết rằng phụ vương có ba Long Thái Tử và một Long Công Chúa, nhưng chỉ có cậu là thân sinh cốt nhục của phụ vương, các ca ca cùng muội muội đều là thân nhân trong tộc được phụ vương cấp long tự. Long tộc sinh sản hậu đại không dễ, mấy trăm năm mới có thể sinh hạ một quả trứng rồng, cho nên theo truyền thống, hậu đại ưu tú mang huyết mạch vương tộc chính là vô cùng vinh hạnh. Phụ vương phá lệ yêu thương cậu, lớn lên cùng phụ vương cũng thập phần giống nhau, thông tuệ như Ngao Bính rất dễ dàng tự biết được mình là phụ vương thân sinh cốt nhục. Nhưng cậu được sinh ra như thế nào, phụ vương chưa bao giờ đề cập, mẫu hậu là ai cậu đến nay cũng không biết. Đương nhiên cũng có thể không phải mẫu hậu, Long tộc nam nữ đều có thể thụ thai, sư phụ nói cậu là từ quả trứng trong miệng phụ vương nở ra, vậy có hay không khả năng cậu cũng là phụ vương tự mình sinh hạ?

Tần suất Ngao Quảng hóa thành hình người không cao, chỉ có Ngao Bính xem như được nhìn thấy nhiều nhất, cậu có thể lý giải vì sao phụ vương không thường xuyên hóa hình người, bởi vì hình người của phụ vương chính là một mỹ nam tử so với cậu còn còn âm nhu hơn.

Tóc dài như tuyết, mặt mày như họa, bộ dáng này của phụ vương theo nhân gian nói chính là khiêm khiêm quân tử (người quân tử khiêm nhường), hoàn toàn bất đồng với hình rồng uy nghiêm hùng vĩ.

Hơn nữa khi Ngao Quảng hóa thành hình người, tang thương trên mặt lại càng rõ ràng, chỉ lúc đối mặt Ngao Bính mới có thể lộ ra mỉm cười ôn hòa.

Phụ vương, hài nhi biết sứ mệnh của mình, hài nhi sẽ nghe theo yêu cầu của ngài cùng sư phụ, ngài có thể hay không... Vui vẻ một chút?

Nhưng Ngao Bính chẳng hề biết trước kia phụ vương cậu chính là một thiếu niên ôn nhu đặc biệt thích cười.

Khi đó ở trong tam giới, người tiên yêu ma còn chưa phân chia riêng rẽ, Ngao Quảng mới chỉ là một tiểu long yêu ở Đông Hải, thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ liền có được tu vi hóa thành hình người.

Ngày y lần đầu tiên rời khỏi Đông Hải lên bờ, liền gặp gỡ người thay đổi cả đời y.

"Ngươi là rồng?"

Ngao Quảng quay đầu, giật mình nhận ra còn chưa đem sừng trên đầu giấu đi.

Thiếu niên nhân loại ở trước mặt thoạt nhìn cùng y không sai biệt lắm, thấy y duỗi tay che đi long giác (sừng rồng), vội vàng nhận lỗi, "Xin lỗi làm... Làm các hạ sợ hãi, tại hạ là lần đầu tiên nhìn thấy rồng, có điều mạo phạm xin thỉnh các hạ thứ tội."

"Ngươi không sợ ta?" Ngao Quảng đề phòng mà quan sát tên nhân loại kỳ quái này.

"Tại hạ từng cho rằng rồng trong truyền thuyết có khuôn mặt dữ tợn, bộ dáng hung ác đáng sợ, nhưng hôm nay vừa thấy không nghĩ tới còn như..." Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu nhìn Ngao Quảng liếc mắt một cái, nhanh chóng mà dời đi tầm mắt.

"Như...?" Ngao Quảng nhướng mày.

Thiếu niên đôi mắt long lanh tựa thu thủy (nước hồ thu), bên môi mang theo ý cười thẹn thùng, "Như phong hoa tuyệt đại (Vô cùng xinh đẹp, phong lưu)."