“Hừ…” Trong những ánh mắt hâm mộ, ghen tị xen lẫn thù hận, Đông Phương Mẫn Nhi chậm rãi đi về phía Ninh Tử Khiêm với nụ cười tự tin cao quý. Đôi mắt nàng rực rỡ chói mắt, thâm sâu như nước, lặng lẽ như biển. Mỗi một bước đều thong dong trấn định khiến cho lòng người vì nàng mà rung động. Ninh Tử Khiêm nhìn nụ cười nhạt quen thuộc trên mặt nàng, vẻ tàn độc trong mắt dần dần nhạt đi.
Đến phòng nghỉ dành riêng cho quan to bên cạnh, Ninh Tử Khiêm bình tĩnh cho nô bộc lui xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhếch miệng không lên tiếng, mà dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng chằm chằm.
Môi Đông Phương Mẫn Nhi giương lên, cười càng thêm tao nhã, hai má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, da trắng nõn nà. Nụ cười này làm cho mắt Ninh Tử Khiêm cũng hoa lên.
“Cưới ta là lựa chọn tốt nhất của ngươi!”
Đôi mắt đào hoa chợt trở nên lạnh lùng, trên ngũ quan tuyệt diễm của Ninh Tử Khiêm lộ ra nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Ta không thích nữ nhân tùy tiện điều tra ta.” Nàng có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng đã điều tra hắn rồi.
Đúng vậy, gần đây hắn tương đối buồn phiền, bởi vì Vương huynh nhất định muốn hắn nạp phi, mà hắn… lại có người trong lòng, nhưng vì thân phận đối phương tầm thường nên không thể ở bên nhau lâu dài. Hơn nữa, điều mà Ninh Tử Khiêm ghét nhất là số phận bị người ta định đoạt, nhất là Vương huynh định đoạt cuộc sống của hắn.
Coi nhẹ nụ cười âm lãnh của Ninh Tử Khiêm, Đông Phương Mẫn Nhi đảo mắt, thoải mái đi đến chỗ ngồi cách đó không xa: “Cưới ta, ta chỉ làm phi của ngươi ngoài mặt, mà ngươi muốn làm gì thì làm, vả lại gia tộc phía sau ta sẽ ủng hộ ngươi. Quan trọng hơn, ta sẽ phối hợp với ngươi, cưới nữ tử ngươi muốn vào cửa, hơn nữa còn phong quang rực rỡ mà cưới vào cửa.”
Lưng nàng rất thẳng, khuôn mặt thanh tú vô cùng nghiêm túc, trong khi thương lượng, toàn thân nàng đều toát ra khí chất khôn khéo và cơ trí. Nhất là cặp mắt vô cùng nghiêm túc kia, cố chấp như muốn hút người vào. Ninh Tử Khiêm nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, suy nghĩ có chút mơ hồ.
Cũng không trả lời ngay mà nghiền ngẫm nhìn nàng. Hắn chậm rãi đứng dậy dạo bước đến trước mặt nàng: “Nữ nhân ta thích là người trong chốn phong trần, chỉ bằng ngươi mà cũng có thể làm cho nàng ấy phong quang rực rỡ vào nhà? Ngươi có biết nàng ấy là hoa khôi đầu bảng ở kinh thành ai cũng biết? Loại thân phận này mà cũng rực rỡ vào cửa được?”
Sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh đi, bước lên trước một bước, giơ tay bóp cần cổ mảnh khảnh của nàng, sát khí mênh mông trào dâng.
Sắc mặt thản nhiên, dường như đã sớm biết hắn sẽ ra một chiêu này. Đông Phương Mẫn Nhi chỉ trừng to mắt, cứ như vậy mà nhìn hắn, nụ cười tao nhã tự tin không thay đổi.
Đôi mắt u lãnh của Ninh Tử Khiêm càng lạnh hơn, tay siết chặt, nở nụ cười nhạt bên khóe miệng. Chỉ là nụ cười này càng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Trên mặt Đông Phương Mẫn Nhi vẫn là vẻ thản nhiên, nhưng trong nội tâm lại vô cùng đau xót. Nàng cho rằng lần đánh cược này có thể đạt được nguyện vọng. Thế nhưng, xem ra Thụy vương này đúng là tà vương có thể lấy mạng người trong lời đồn.
Lúc đầu óc bắt đầu choáng váng, hô hấp không thông, chỉ có thể há to miệng cố gắng hít vào, bàn tay trên cổ họng mới buông ra.
“Khụ… Khụ…” Còn đang ho dữ dội, nàng lại kinh hãi phát hiện ngón tay Ninh Tử Khiêm cũng không rút về, mà lần dọc theo cần cổ của mình, dừng lại bồi hồi nơi xương quai xanh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve...