Chương 23: Xà ưng vương đại chiến

Giữa hồ nước trong sơn cốc.

Hắc Xà vẫn là đang quấn quanh Ngũ Sắc Hướng Dương Lan, đầu của nó vươn cao trên không trung, lè ra lưỡi rắn, tạo thành âm thanh khè khè như muốn cảnh cáo Kim Trảo Phong Ưng. Còn Kim Trảo Phong Ưng thì sau khi tránh được một đòn phun nước của Hắc Xà, nó đã cảnh giác hơn, nó liên tục bay lượn trên không, tìm thời cơ thích hợp để xuất kích.

Phong Ưng cũng có thêm vài lần lao xuống, dùng kim trảo của mình tấn công vào đầu Hắc Xà. Nhưng Hắc Xà cũng không phải quả hồng mềm, mặc dù bị hạn chế di chuyển, nó vẫn dùng đầu rắn của mình, linh hoạt phản công rất kịch liệt.

Phong Ưng cứ thế lao vào vung trảo, lại lượn trở ra lấy độ cao. Hắc Xà vẫn kiên cố như vậy, đầu rắn luôn luôn vươn cao, sẵn sàng cắn táp khi Phong Ưng lao đến.

Chợt, Phong Ưng từ trên không gia tăng tốc độ lao xuống, nhưng không phải nhắm hướng Hắc Xà mà là phía sau vách đá. Vách đá này cao tới năm thước, mà Hắc Xà vì bận bịu quấn quanh bảo vệ Vương Lan ở phía trước vách đá, cho nên không thể di chuyển ra sau, nó chỉ có thể giương mắt lên để cảnh giác mà thôi.

Xèo! Kình phong thổi tới! Phong Ưng từ phía sau vách đá lao ra, dùng kim trảo của mình gắp lấy đuôi của Hắc Xà bay lên cao. Bị tấn công bất ngờ, Hắc Xà liền quay đầu lại định cắn một cái vào chân của Phong Ưng, nhưng mà đã không còn kịp. Phong Ưng đã đập cánh bay lên rất cao, đuôi rắn đã nằm gọn trong kim trảo của nó. Hắc Xà chiều dài hơn mười thước, thân hình lại to lớn, bị gắp đuôi lên cao như vậy, nó chỉ có thể chúi đầu xuống đất, không cách nào ngẩng lên được.

Phong Ưng bay lên độ cao khoảng mấy trăm thước thì thả Hắc Xà ra, để cho Hắc Xà rơi tự do. Nó cũng rất nhanh lao theo, quay trở lại hồ nước. Vì khi nó gắp Hắc Xà đi, đóa Vương Lan vẫn là còn ở đó, nếu có người khác tranh cơ hội cướp lấy thì sẽ tức chết mất.

Rầm! Hắc Xà rơi xuống vắt ngang lên trên vách đá, tạo nên một âm thanh vô cùng chấn động, những mảnh đá vỡ văng ra tung tóe khắp nơi. Mặc dù cũng chưa chết hẳn, nhưng Hắc Xà rơi từ độ cao như vậy lên vách đá, xương sống lưng của nó đã gãy vỡ, không thể cử động được nữa. Lúc này, Phong Ưng cũng bay đến nơi, đậu lên người Hắc Xà trên vách đá, Hắc Xà thấy vậy cố gắng ngẩng đầu lên một chút, nhưng liền vô lực. Phong Ưng cũng không thèm để ý, bước thêm vài bước nữa đến gần đầu của Hắc Xà, mổ mạnh một cái. Hắn Xà, khí tuyệt mạng vong.

Xong xuôi, Phong Ưng nhìn xuống đóa Vương Lan vẫn đang chậm rãi hồi phục. Lúc này, ngũ sắc quang hoa của Vương Lan đã nhàn nhạt tỏa ra một lần nữa. Phong Ưng ngẩng đầu lên nhìn ra xa, nơi mọi người đang đứng bao quanh. Nó kêu lên một tiếng vang vọng để cảnh báo mọi người, đừng dại dột mà tranh đoạt Vương Lan với nó.

Sau đó, Phong Ưng nhảy xuống khỏi vách đá, đi lại gần Vương Lan. Ngũ Sắc Hướng Dương Lan bây giờ đã không còn sức để phản kháng nữa rồi, nó đã tiêu hao quá nhiều quang hoa để chống cự với Thiên Lôi Kiếp.

- Ngô Tuyệt huynh! Chúng ta làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ đứng nhìn con Phong Ưng này ăn đi Vương Lan hay sao? - Thiết Phá Sơn trong lòng đã vô cùng khẩn trương, nhịn không được, quay qua Ngô Tuyệt, hỏi.

- Haiz...! Phá Sơn huynh! Huynh tưởng ta không sốt ruột hay sao? Nhưng mà Bạch Đồ hắn đã nói bóng gió như vậy. Dù không phải là người của Dược Quốc thì cũng là một cường giả. Chúng ta không phải đối thủ! - Ngô Tuyệt thở dài một cái nói.

- Theo ta thấy đám người Dược Quốc chắc là run sợ trước Phong Ưng mà rời khỏi rồi. Ta và huynh cùng liên thủ cũng có thể đánh với Phong Ưng một trận, còn phía Vương Lan thì để cho Lưu Tinh Thủ và hai vị trưởng lão đi đoạt lấy, huynh thấy thế nào? - Thiết Phá Sơn không cam lòng nhìn Ngô Tuyệt nói.

- Còn đám người Nam Thiên Tiêu Cục, huynh tính thế nào? - Ngô Tuyệt lại hỏi.

- Người của Dược Quốc không có xuất hiện, ta tin bọn chúng sẽ sớm rời khỏi thôi. - Thiết Phá Sơn khẽ cười nói.

- Được rồi! Huynh nói cũng có lý. Vậy chúng ta xuất thủ đi. - Ngô Tuyệt khẽ gật gù đồng ý.

Như thế, đám người hai phái lại lao vào hồ nước bên trong sơn cốc. Ngô Tuyệt và Thiết Phá Sơn nhìn chằm chằm Kim Trảo Phong Ưng trước mặt, sau đó phân công cho đệ tử trong phái của mình một hồi, hai người bọn họ lập tức phi thân lao đến bên cạnh vách đá.

Phong Ưng nhìn thấy Ngô Tuyệt và Thiết Phá Sơn xuất hiện thì rất phẫn nộ, kêu lên một tiếng vang dội. Phong Ưng lập tức quay lại đập cánh thật mạnh về phía trước, tạo ra hai luồng kình phong rít rào cuốn tới bọn họ.

Ngô Tuyệt và Thiết Phá Sơn thấy vậy liền vận dụng Kim Nguyên Lực của mình, quán trú xuống dưới hai chân đạp không một điểm, phi ra hai bên mà tránh né. Phong Ưng liền vỗ cánh một cái nữa bay lên, nhắm hướng Thiết Phá Sơn mà lao tới, kim trảo của nó liền chụp xuống đầu Thiết Phá Sơn một cái.

Thiết Phá Sơn kinh hoảng, vội vận chuyển kim nguyên lực quán trú lên nắm tay, hô lớn:

" Thiết Sơn Quyền!"

Một cái Quyền Hình thật lớn bằng kim nguyên khí nhanh chóng được hình thành, nhắm ngay kim trảo của Phong Ưng mà đánh chặn lại. Phong Ưng lúc này bị quyền phong làm cho khựng lại một chút, nó liền xoay mình xòe hai cánh ra xoay tròn một cái. Lập tức, hàng lông vũ bén nhọn ở cánh của Phong Ưng chém thẳng vào tay của Thiết Phá Sơn một đường, sâu tới tận xương. Thiết Phá Sơn hét thảm một tiếng lui lại phía sau.

Ngay lúc này, Ngô Tuyệt đã lấy ra từ trong không gian giới của mình hai thanh đao. Hai thanh đao này đều dài một thước hai, rộng một tất hai phân, chuôi đao được chạm khắc rất tinh xảo. Đao vừa xuất ra, Ngô Tuyệt liền quán chú kim quang lực vào đó, làm cho hai thanh đao lập tức phát sáng kim quang, dọc theo lưỡi đao lại có một chút lực lượng hỏa diệm ẩn hiện. Ngô Tuyệt thét lớn: " Song Đao Liên Trảm"

Hai đao cùng chém ra một lúc, đao quang cắt chéo nhau mà lao đi, hướng một bên cánh của Phong Ưng mà trảm xuống.

Keng...keng...Đao quang va chạm với lông vũ của Phong Ưng tạo ra âm thanh chói tai.

Ngô Tuyệt và Thiết Phá Sơn cùng biến sắc nhìn nhau. Một chiêu như thế mà chỉ làm cho vài cọng lông vũ của Phong Ưng bị rơi xuống, hoàn toàn không chạm được chút nào vào trong da thịt của nó.

Thấy Ngô Tuyệt đánh lén như thế, Phong Ưng càng phẫn nộ hơn. Nó liền bỏ qua Thiết Phá Sơn, đổi mục tiêu sang tấn công Ngô Tuyệt. Phong Ưng lập tức phi thân lên, lao đến Ngô Tuyệt như một mũi tên. Ngô Tuyệt kinh hoảng, vội vàng dung hợp hai thanh đao lại với nhau, miệng lại quát lớn: " Song Đao Hợp Nhất, Tam Tuyệt Trảm "!

Hai đao hợp lại, Ngô Tuyệt dùng hết sức bình sinh, vận dụng toàn bộ kim nguyên lực, chém xuống một đao kinh thiên động địa. Chỉ thấy đao quang lúc này tạo thành một thanh đao cực lớn, liên tiếp ba trảm nối liền nhau trực diện chém xuống Phong Ưng đang lao tới.

Phong Ưng cũng không có gì hoảng sợ, nó nhanh chóng vòng hai cánh lên trên che chở toàn thân đón đỡ lấy ba đao này. Đồng thời, kim trảo vẫn là đang theo quán tính lao tới trước người Ngô Tuyệt.

Keng..keng..keng..ầm...ầm...ầm!

Ba lượt đao quang va chạm lên hai cánh của Phong Ưng xếp chồng lên nhau, tạo ra một tràng âm thanh đinh tai nhức óc. Dư lực của đao quang bị chẻ ra hai bên, chém xuống mặt đất thành hai cái rãnh sâu, bụi bay lên mịt mù.

A...a...a...a...a... Chợt, Ngô Tuyệt hét thảm một tiếng, thanh đao trên tay của hắn cũng rơi xuống đất liền tách ra làm hai. Thì ra trong lúc Phong Ưng giương cánh đỡ lấy một chiêu này, kim trảo của nó cũng không có dừng lại. chẳng mấy chốc đã chụp lên cánh tay cầm đao của Ngô Tuyệt, trực tiếp bóp nát.

Phong Ưng lại lập tức mở hai cánh ra, quật vào người Ngô Tuyệt một phát.

Hự! Ngô Tuyệt văng ra xa, thêm một chút nữa hắn liền rơi xuống hồ nước.

- Quyền Vương Phái đệ tử, tất cả rút lui! - Thiết Phá Sơn thấy vậy liền nhanh chóng đưa ra quyết định, quay lại đệ tử của mình hô lớn.

Bên kia, Lưu Tinh Thủ và hai cái trưởng lão được phân công đi bắt Vương Lan, nhưng đáng tiếc họ không có bất kì cơ hội nào để ra tay. Phong Ưng chiến đấu với hai người Ngô Tuyệt và Thiết Phá Sơn vẫn không quên canh chừng Vương Lan, vì vậy đám người Lưu Tinh Thủ có cho họ mười lá gan cũng không dám manh động.

Bọn họ nghe Thiết Phá Sơn hô như vậy, liền tán loạn lao ra tứ phía mà thoát thân.

- Khụ..khụ...Song Đao Phái nhanh rút lui! - Ngô Tuyệt lúc này đã thổ huyết trọng thương, hắn ho khan vài cái, cố gắng dùng sức để hô lên một tiếng về phía đệ tử của mình.

Cứ như thế, chỉ hơn mười nhịp hô hấp, tất cả đệ tử hai phái Quyền Vương và Song Đao rầm rộ đến như thế nào, thì cũng rầm rộ rời đi như thế.

- Tiêu Đầu, chúng ta cũng nên đi thôi! Người của Dược Quốc thật sự đã e ngại Kim Trảo Phong Ưng mà không xuất hiện rồi. - Lâm Khang khẽ nói nhỏ với Bạch Đồ.

- Quang huynh thấy thế nào? - Bạch Đồ nhìn qua Nam Thiên Quang hỏi.

- Phòng ngự của Kim Trảo Phong Ưng quá mạnh mẽ. Ba chúng ta có liên thủ cũng rất khó gây tổn thương được cho nó. Nếu Dược Quốc đã không xuất hiện, vậy chúng ta cũng rời đi thôi. - Nam Thiên Quang cẩn thận quan sát Phong Ưng một hồi, khẽ lắc đầu nói.

- Được, vậy chúng ta tiếp tục vận tiêu! - Bạch Đồ liền quay ngựa lại, hô một tiếng xuống dưới liền rời khỏi sơn cốc.

Kim Trảo Phong Ưng thấy tất cả đám người đều an phận mà rời đi, nó cũng không có tâm đại khai sát giới, chỉ kêu lên một tiếng nữa để lập uy. Nó chậm rãi đi tới gần đóa Vương Lan hơn, nhìn xuống một lúc, đang định giương mỏ mổ xuống chính giữa đóa Vương Lan này một phát, thì trong đầu nó chợt vang lên một giọng nói:

" Phong Ưng, chậm đã! Ta biết ngươi chỉ muốn ăn Hạt Tâm của Hướng Dương Lan. Nếu ngươi lúc này mà mổ xuống, đạo hạnh ngàn năm của Vương Lan liền bị hủy đi. Ngươi không thấy thương tiếc cho một tu giả sắp được hóa kiếp hay sao? "

Phong Ưng nghe vậy thì bỗng giật mình lui ra sau vài bước. Nó dáo dác nhìn xung quanh một hồi lại kêu lên một tiếng giận dữ. Phong Ưng lại tiến đến cạnh Vương Lan, đang định mổ xuống thì một đạo long hồn từ xa bay đến, công kích vào hồn hải của nó. Phong Ưng cũng phản ứng thật nhanh, vội vàng giương cánh lên thủ hộ toàn thân của nó vào trong.

Khi Phong Ưng buông cánh xuống, nó đã nhìn thấy một cái thanh niên nhân ảnh, hai chân đạp trên bạch long nguyên khí, ngự không mà bay đến trước mắt mình. Nhân ảnh này chính là Trần Long, hắn vẫn ở gần đó quan sát hết thảy.

Trong mắt Phong Ưng lúc này hiện lên một tia hoảng sợ, vội vàng giương cánh lên định phát ra công kích thì Trần Long lại dùng Long Hồn Thuật truyền âm cho nó:

" Phong Ưng đừng vội, ta tuyệt không có ác ý! Ta có thể trao đổi với Vương Lan, bảo nó giao cho ngươi mười cái Hạt Tâm, chỉ cần ngươi không làm hại bản thể của nó là được, thế nào? "

Phong Ưng cũng rất e ngại tinh thần công kích của Trần Long. Sơ bộ giao phong một chiêu vừa rồi, nó đương nhiên cảm nhận được tinh thần lực của Trần Long tuyệt đối không dưới Thần Hải Cảnh. Phong Ưng lại nhìn xuống đóa Vương Lan, trong mắt chợt hiện lên một tia đồng cảm, sau đó lại nhìn qua Trần Long, gật đầu một cái.

Trần Long cũng khẽ cười, gật gù với Phong Ưng, lại nhìn xuống đóa Vương Lan truyền âm nói:

" Ta biết ngươi có thể nghe và hiểu được ta nói. Hiện tại bổn nguyên lực lượng của ngươi bị tổn hại rất nặng. Nếu không kịp thời chữa trị, đừng nói đến phi thăng Thần Giới, ngay cả cơ hội hóa kiếp thành nhân tộc cũng sẽ không còn. Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi tin tưởng và nghe theo lời ta là được. Nếu đồng ý thì hãy thu lại quang hoa, bay lên tay của ta. "

Ngũ Sắc Hướng Dương Lan lúc này đã khá hơn trước một chút. Trụ ngũ sắc nguyên khí cũng đã biến mất tự lúc nào. Vương Lan bây giờ chỉ có thể tự chữa thương mà thôi. Nó nghe Trần Long truyền âm cho mình như vậy, tuy có chút do dự, nhưng nó cũng thu lại toàn bộ ngũ sắc quang hoa, chậm rãi bay vào lòng bàn tay phải Trần Long.

Trần Long thấy vậy cũng khẽ gật đầu. Hắn lấy từ trong Ngân Long Giới ra một cái chậu lớn, lại đổ đầy vào đó linh dịch lấy được từ tầng năm Cửu Long Tháp, rồi chậm rãi đặt đóa Vương Lan vào trong.

Chỉ vài nhịp hô hấp, Ngũ Sắc Hướng Dương Lan đã khôi phục với tốc độ nhanh đến chóng mặt, ngũ sắc quang hoa lại tỏa ra dày đậm hơn trước rất nhiều.

"Ta sẽ lấy của ngươi mười cái Hạt Tâm đem cho Phong Ưng, ngươi không có ý kiến gì chứ? Nếu đồng ý thì thu quang hoa lại." - Trần Long lại truyền âm cho Ngũ Sắc Hướng Dương Lan.

Lần này thì đóa Vương Lan không hề suy nghĩ lâu, lập tức thu lại quang hoa của mình, tỏ rõ đồng ý. Trần Long thấy vậy liền chậm rãi, cẩn thận lấy ra từ trên bề mặt đóa Vương Lan mười cái Hạt Tâm Ngũ Sắc to cỡ lóng tay út, sau đó đưa cho Phong Ưng.

Nhìn thấy Phong Ưng cứ chằm chằm nhìn vào chậu linh dịch dưới đất, Trần Long chỉ khẽ cười một cách ý tứ, lại truyền âm cho Phong Ưng: "Ta sẽ đặt chúng dưới đất đấy, nếu không còn gì nữa, bọn ta đi đây."

Vừa nói, Trần Long liền đặt mười cái Hạt Tâm Ngũ Sắc xuống đất, đang định cầm lên chậu linh dịch có đóa Vương Lan bên trong, thì chợt Phong Ưng xòe một cánh ra đặt nhẹ lên chậu linh dịch ngăn Trần Long lại, trong mắt nó hiện lên một tia cầu xin.

" Ngươi cũng muốn có linh dịch này à? " - Trần Long đương nhiên biết, nhưng vẫn cố ý nhìn Phong Ưng khẽ cười, truyền âm hỏi lại.

Phong Ưng nghe vậy liền gật đầu một cái thật mạnh nhìn Trần Long, ánh mắt lại rất thành khẩn cầu xin. Trần Long thấy vậy khẽ bật cười, nhìn Phong Ưng lại truyền âm:

" Được rồi, ta sẽ cho ngươi một túi lớn linh dịch như thế này. Nhưng ngươi phải đưa ta đi đến địa phận của Dược Quốc. Thế nào? "

Phong Ưng liền không cần suy nghĩ gật đầu mạnh một cái nữa.

Trần Long thấy vậy khẽ gật gù, sau đó hắn nhắm mắt lại định thần, liên tục thả ra sáu đạo long hồn để dò xét xung quanh một lượt. Cảm nhận được không có ai ở gần đây, hắn liền lấy ra Cửu Long Tháp trong Ngân Long Giới. Lúc này, Cửu Long Tháp được hắn thu nhỏ cỡ bàn tay người lớn, cao chừng hai gang tay. Trần Long đặt Cửu Long Tháp trên tay của mình, lại nhìn xuống đóa Vương Lan truyền âm nói:

" Bên trong tầng năm của Bảo Tháp này, có một hồ nhỏ linh dịch như vậy. Bây giờ ngươi đã là Chư Thần Cảnh, tuy bị trọng thương nhưng vào trong đó là không thành vấn đề. Bên trong có một ít Linh Thú cấp thấp, ngươi phải cẩn thận. Khi nào chữa thương xong, muốn đi ra ngoài thì hãy câu thông tinh thần với Bảo Tháp, ta lập tức sẽ cảm nhận được và cho ngươi đi ra. Nếu đồng ý thì hãy thả lỏng tinh thần, ta sẽ đưa ngươi vào trong."

Ngũ Sắc Hướng Dương Lan nghe vậy lại lập tức đồng ý. Nó thu hồi toàn bộ quang hoa và tinh thần lực lại. Trần Long bây giờ đã là chủ nhân của Cửu Long Tháp, tuy không thể đi vào tầng năm, nhưng hắn đã có thể dùng tinh thần lực để điều khiển mọi thứ ở tầng này rồi. Thấy đóa Vương Lan đã buông lỏng tinh thần, Trần Long liền dùng tinh thần lực của mình, thu đóa Vương Lan này vào trong tầng năm Cửu Long Tháp, an bày nó yên vị trên một góc của mặt hồ linh dịch rộng lớn.

Xong xuôi, Trần Long lại nhìn lên Phong Ưng, lúc này nó đang tròn mắt nhìn Trần Long đầy kinh ngạc. Trần Long chỉ khẽ cười một cái, lại lấy ra từ trong Ngân Long Giới một cái túi lớn được làm bằng da thú, bên trong đã được Trần Long chứa đầy linh dịch. Thời gian qua Trần Long đã săn bắt rất nhiều yêu thú cấp cao, nên những cái túi da này Trần Long đã làm rất nhiều dự trữ.

Lấy ra túi linh dịch, Trần Long giơ giơ lên cao, nhìn Phong Ưng một cái lại truyền âm: " Đưa ta đến nơi, túi linh dịch này sẽ là của ngươi, còn cái chậu linh dịch dưới đất, nếu ngươi không chê, có thể uống hết nó rồi hãy lên đường." Trần Long nói xong, liền hất mặt nhìn xuống chậu linh dịch phia dưới, ý tứ bảo Phong Ưng có thể uống cạn nó.

Phong Ưng nghe vậy liền mừng rỡ, nó không hề khách khí chút nào, một hơi uống cạn hết chậu linh dịch mà Ngũ Sắc Hướng Dương Lan vừa ngâm mình. Xong nó lại nhìn Trần Long tỏ vẻ cảm kích.

" Được rồi, vậy chúng ta lên đường thôi! " - Trần Long thấy vậy mà buồn cười, cũng không muốn nói gì thêm, trực tiếp nhảy lên lưng của Phong Ưng, truyền âm nói.

Phong Ưng cũng không có ý kiến gì, nó liền đập cánh một cái bay lên cao. Kim Trảo Phong Ưng là Linh Thú Cấp Chín thuộc tính phong, tốc độ của nó là nhanh nhất trong hàng ngũ Phi Cầm Linh Thú. Nó có thể bay cao lên đến hơn ba ngàn thước trên không và liên tục trong nhiều ngày. Trần Long ngồi trên lưng Phong Ưng, chậm rãi dò xét Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ, rồi truyền âm định hướng cho Phong Ưng bay đi.