Chương 22: Ngũ Sắc Hướng Dương Lan

Đám người Quyền Vương Phái và Song Đao Phái sau khi rời khỏi liền một mạch đi về phía nam hơn năm dặm, tại đây bọn chúng đã hội hợp với người của mình.

- Lý Cát Trưởng lão! Tình hình ở đây thế nào rồi! - Ngô Tuyệt vừa nhìn thấy một vị trưởng lão của Song Đao Phái, liền bước tới hỏi.

- Bẩm chưởng môn, tình hình vẫn ổn định, có lẽ khoảng hai canh giờ nữa Ngũ Sắc Hướng Dương Lan sẽ độ kiếp phi thăng Thần Giới. - Lý Cát Trưởng lão khẽ khom người trả lời.

- Hoàng Cảnh Trưởng lão! - Từ nãy giờ ngươi có nhìn thấy ai xuất hiện ở gần đây hay không? - Thiết Phá Sơn cũng hỏi một vị trưởng lão Quyền Vương Phái vừa đi tới.

- Bẩm chưởng môn, hoàn toàn không có bóng người nào ở gần đây! Mà hình như...mọi người vừa phát sinh đánh nhau hay sao vậy? Có nhiều người bị thương như thế! - vị trưởng lão của Quyền Vương Phái này cũng khom người trả lời, lại nhìn thấy phía sau đám người có nhiều đệ tử bị thương, hắn liền hỏi.

- Không có việc gì đáng nói, chỉ sợ sắp tới còn có phiền phức lớn hơn. Hai người các ngươi nhanh đi thông báo tất cả đệ tử của hai phái, tận lực tìm chỗ ẩn nấp gần Nguyên Vương Lan, khi nào thấy pháo hiệu thì mới được đi ra. - Ngô Tuyệt giọng nghiêm khắc nói với hai cái trưởng lão của hai phái.

Hoàng Cảnh trưởng lão khẽ nhìn qua, thấy Thiết Phá Sơn khẽ gật đầu liền cùng với Lý Cát trưởng lão rời khỏi. Hiện tại chỉ còn lại ba người Ngô Tuyệt, Thiết Phá Sơn và Lưu Tinh Thủ đứng đó. Trao đổi một chút, ba người bọn họ lập tức bước vào trong một cái sơn cốc, cách đó chừng hai mươi thước.

Đây là một cái sơn cốc khá rộng rãi và thoáng mát, ánh sáng mặt trời luôn chiếu vào đầy đủ, cường độ linh khí cũng thuộc loại tương đối nồng đậm. Chính giữa sơn cốc là một cái hồ nhỏ có đường kính chừng năm mươi thước, giữa hồ là một cái vách đá cao đến năm thước, được dựng đứng trên một cồn đất nhô lên. Mà bên trên vách đá này, chỉ tồn tại một cây hoa duy nhất, lại rất đặc biệt, cánh hoa đã nở bung ra hết, to tròn như một cái bát lớn, lại liên tục tỏa ra ngũ sắc quang hoa, phân biệt theo năm màu ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa và thổ. Và còn một điều đặc biệt nữa, đóa hoa này luôn luôn hướng theo phía mặt trời di chuyển. Khi nào mặt trời lặn đi, đóa hoa liền rũ xuống mặt hồ, sáng hôm sau lúc bình minh nó lại ngẩng mặt lên đón nắng. Vì vậy mà người ta gọi nó là Ngũ Sắc Hướng Dương Lan.

- Ngô Tuyệt huynh! Huynh không cảm thấy có điều gì đó bất thường hay sao? - Thiết Phá Sơn chăm chú nhìn đóa Vương Hoa một hồi, chợt quay sang Ngô Việt, hỏi.

- Ý của Phá Sơn huynh muốn nói là tại sao lại không có thấy yêu thú hay linh thú nào thủ hộ ở đây, có phải không? - Ngô Tuyệt cũng rời mắt khỏi đóa Vương Lan, nhìn Thiết Phá Sơn, khẽ lắc đầu nói.

- Đúng vậy! Theo ta được biết, bất kỳ loại linh hoa hay vương thảo nào, cũng sẽ có yêu thú hay là linh thú thủ hộ ở gần nó, quan hệ chính là hai bên cùng nhau có lợi. Nhưng chúng ta quan sát đóa Vương Lan này đã mấy ngày, lại chẳng thấy có con thú nào lai vãng tới gần. Thật quái lạ! - Thiết Phá Sơn chậm rãi phân tích.

- Ta cũng rất thắc mắc vấn đề này, nhưng cũng đành chịu. Chúng ta chỉ có thể chờ đến khi Thiên Lôi Kiếp hàng lâm, thời điểm đóa Vương Lan này phi thăng, tất cả sẽ rõ ràng mà thôi. - Ngô Tuyệt chỉ lắc đầu cười khổ nói.

Đúng lúc này, đoàn người của Nam Thiên Tiêu Cục đã đi tới trước lối vào sơn cốc.

- Hai phái Quyền Vương và Song Đao chẳng phải là rầm rộ lắm hay sao? Tự nhiên lại lẩn đi đâu hết rồi? - Hà Việt Phó tiêu sư, nhìn quanh quẩn một hồi không thấy ai, làu bàu tự hỏi.

- Bọn chúng là đang e ngại Dược Vương Phủ của Dược Quốc. Chắc đang ẩn thân đâu đó mà thôi.- Lâm Khang tiêu sư khẽ cười nói.

- Tiêu Đầu! Bên trong sơn cốc này tất sẽ có Linh Thảo bất phàm, chúng ta có nên vào trong hay không? - Hà Việt phó tiêu sư lại quay sang Bạch Đồ, nhỏ giọng hỏi.

- Không nên! Chưa nói chúng ta là đang vận tiêu cho người khác, không tiện đi làm việc riêng. Còn có mấy vị đại sư của Dược Vương Phủ - Dược Quốc, chúng ta là không trêu chọc nổi. Tiếp tục lên đường đi thôi! - Bạch Đồ khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói.

- Bạch Đồ huynh! Ta thấy cũng không hẳn như vậy! Nếu thật sự là người của Dược Quốc đến, chúng ta nên đi vào trong đó, có cơ hội liền ra tay hỗ trợ bọn họ đoạt lấy Linh Thảo, xem như đã chiếm được một cái nhân tình rồi. - Lúc này, vị trung niên tên là Nam Thiên Quang đang ngồi phía trước Phong Hành Xa, chợt lên tiếng.

- Uhm...Chuyến tiêu này lấy Quang huynh làm chủ. Nếu Quang huynh đã muốn vậy, tiêu đoàn chúng ta sẽ cố gắng phụng bồi theo. - Bạch Đồ quay lại nhìn Nam Thiên Quang, khẽ gật đầu nói.

- Vậy chúng ta lập tức đi vào sơn cốc đi, người của Dược Quốc chắc là đã đến trước rồi. - Lâm Khang nhìn qua mọi người một lượt, lên tiếng.

Thế là Nam Thiên Tiêu Cục cũng đi vào bên trong sơn cốc. Lúc này, ba người Ngô Tuyệt, Thiết Phá Sơn và Lưu Tinh Thủ vẫn còn đứng bên cạnh hồ nước.

- Hửm? Nam Thiên Tiêu Cục các ngươi chẳng phải là có việc hệ trọng cần làm hay sao? Lại đổi ý muốn xen vào chuyện của người khác à? - Thiết Phá Sơn thấy đoàn người Nam Thiên Tiêu Cục đang tiến tới hồ nước thì khẽ nhíu mày, tức giận nói vọng ra.

- Thiết Chưởng Môn, Ngô Chưởng Môn! Chúng ta lại gặp mặt! Thật ngại quá, được ơn người thì phải trả lại, nên chúng ta không thể đứng ngoài cuộc rồi. - Bạch Đồ nhìn thẳng vào giữa hồ nước thì thoáng biến sắc, nhưng lại nhanh chóng trấn định, nhìn qua ba người Thiết Phá Sơn một lượt, cười thần bí nói.

- Tiêu Đầu! Là Ngũ Sắc Hướng Dương Lan! Nguyên Vương cấp hậu kỳ đỉnh phong, sắp độ kiếp lên Thần Cảnh rồi. - Lâm Khang đứng một bên, nhỏ giọng nói với Bạch Đồ.

- Hừ! Đóa Vương Lan này là hai phái bọn ta phát hiện trước. Nam Thiên Tiêu Cục các ngươi cũng muốn nhúng chàm hay sao? - Ngô Tuyệt hừ giọng một cái nói.

- Vương Lan mặc dù rất trân quý, nhưng không phải ai cũng có thể chiếm hữu được, Nam Thiên Tiêu Cục bọn ta cũng không có được phúc phận này. - Bạch Đồ lại nói giọng thần bí, thâm sâu khó dò.

Ba người Ngô Tuyệt, Thiết Phá Sơn và Lưu Tinh Thủ nghe vậy thì lại nhìn nhau, trong mắt hiện lên một sự bất an và rất không ổn. Tuy nhiên bọn họ cũng không có hành động gì, chỉ chậm rãi nhìn ra giữa hồ, nơi đóa Ngũ Sắc Hướng Dương lan đang liên tục phát quang mà thôi.

Hào quang ngũ sắc của Vương Lan càng lúc càng tỏa ra dày đậm hơn, nhìn từ xa là vô cùng đẹp mắt. Bỗng nhiên, Ngũ Sắc Hướng Dương Lan rời khỏi đài hoa, tách ra hẳn với thân cây của nó, lơ lửng trên không trung và liên tục xoay tròn. Vì thế mà hào quang ngũ sắc cũng quay tròn theo, rồi dần dần tạo thành một khối quang cầu rực rỡ, tốc độ quay của nó lại càng lúc càng nhanh.

Chợt, trên bầu trời, hàng loạt những đám mây ngũ sắc không biết từ đâu bay đến tập trung lại một chỗ, chúng di chuyển tới phía trên đóa Vương Lan thì dừng lại. Trong những đám mây này, lôi điện nhanh chóng được tích tụ với lực lượng rất khủng bố, liên tục chớp nhoáng tạo nên những âm thanh " Roẹt...roẹt...", nghe mà rợn hết cả người.

- Đóa Ngũ Sắc Hướng Dương Lan này, độ Tam Thiên Lôi Kiếp lại dẫn đến Ngũ Sắc Lôi Vân gia trì, rõ ràng là nó tu luyện được ngũ hành thuộc tính đồng nhất viên mãn. Nếu nó trở thành Chư Thần Cảnh, lực lượng sẽ rất mạnh mẽ. Thật đáng tiếc...- Bạch Đồ nhìn đóa Vương Lan thật lâu mà thầm tiếc nuối cho nó.

- Chúng ta tu đạo vốn đã là nghịch thiên chi mệnh. Mặc dù thế chúng ta cũng không thoát khỏi Thiên Mệnh. Nếu Vương Lan độ kiếp thành công, nó liền có thể hóa thành kiếp người, ngao du tứ hải. Nhưng một khi thất bại hoặc bị người khác chiếm hữu, thì cát bụi lại trở về với cát bụi mà thôi.- Lâm Khang cũng rất đồng cảm, chia sẻ.

Chợt Thiên Địa Nguyên Khí từ bốn phương tám hướng bị hút vào trong những đám lôi vân, sau đó liền chiếu thẳng xuống đóa Vương Lan. Bây giờ mọi người đã không còn nhìn thấy đóa Vương Lan được nữa, mà ở giữa hồ lúc này là một khối quang cầu ngũ sắc đang không ngừng xoay tròn.

Xoẹt...! Đùng một cái!

Một tia lôi điện thật dài, từ trong đám lôi vân đánh thẳng xuống khối quang cầu ngũ sắc đang lơ lửng trên không. Chỉ thấy khối quang cầu rung lên một cái, ngũ sắc hào quang bao phủ xung quanh nó cũng liền tản ra tán loạn, một hồi sau mới ổn định trở lại.

Xoẹt...! Đùng một tiếng nữa. Tia Thiên Lôi Kiếp thứ hai liền giáng xuống.

Quả quang cầu lần này rung lên bần bật, hào quang xung quanh lại bị tản ra, tán loạn một lúc lâu hơn trước mới ổn định lại được. Nhưng mà độ dày đậm của quang cầu bây giờ đã giảm hơn phân nửa.

Xoẹt...! Đùng, một tiếng nổ thật lớn, chợt vang lên. Tia Thiên Lôi Kiếp cuối cùng cũng đã giáng xuống.

Khối quang cầu ngũ sắc lần này bị đánh văng xuống mặt đất. Ngay tức thì, hào quang ngũ sắc liền hỗn loạn, sau đó từ từ tiêu thất như chưa từng tồn tại. Ngũ Sắc Hướng Dương Lan thật sự đã vượt qua Tam Thiên Lôi Kiếp, nhưng mà nó đã bị trọng thương, ngũ sắc quang hoa cũng không thể tiếp tục tỏa ra được nữa.

Ngay sau đó, lôi điện trong những đám mây ngũ sắc cũng nhanh chóng biến mất. Trên không trung lúc này chỉ còn lại một trụ nguyên khí ngũ sắc rất nồng đậm và tinh khiết. Nó đang không ngừng ào ạt buông xuống và rót thiên địa nguyên khí vào bên trong đóa Vương Lan. Sau vài nhịp hô hấp, Vương Lan cũng dần dần có thể xoay tròn, sau lại lơ lửng cách mặt đất chừng một thước.

- Vương Lan độ kiếm thành công rồi! Nó đang được thiên địa nguyên khí chữa thương, tẩy lễ và cải tạo thân thể. Thời điểm này chính là lúc tốt nhất để bắt lấy Vương Lan. Tại sao người của Dược Quốc còn chưa có đến vậy? - Thiết Phá Sơn nghi hoặc nhìn qua hỏi Ngô Tuyệt.

- Không lẽ là do chúng ta quá đa tâm! - Ngô Tuyệt cũng nghi hoặc không kém.

- Tiêu Đầu, chúng ta nên làm gì đây? - Lâm Khanh quay lại hỏi Bạch Đồ.

- Cứ yên lặng nhìn xem diễn biến đi. Quá tĩnh lặng cũng là một loại không bình thường rồi. - Bạch Đồ vẫn điềm tĩnh nói.

Kiu....iu....iu.....iu....

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên kình phong nổi dậy, Một tiếng chim ưng kêu lên, vang vọng khắp núi rừng, làm cho cả đám người phải ngước mặt nhìn lên.

- Trời ạ! Đó là Kim Trảo Phong Ưng, Vương Giả Linh Thú cấp chín, cảnh giới tương đương với Kim Nguyên Vương hậu kỳ đỉnh phong. Nam Thiên Tiêu Cục nghe lệnh, tất cả lùi lại một trăm thước. - Bạch Đồ nhận thức được sự cường đại của con Phong Ưng này đầu tiên, lập tức quay lại tiêu đoàn lớn tiếng hô hoán.

Nghe thấy tiếng gọi này, tất cả không ai có thời gian suy nghĩ, liền cấp tốc thối lui về sau, kể cả ba người Ngô Tuyệt cũng là nhanh chân lùi ra rất xa.

Nhưng con Kim Trảo Phong Ưng lại không thèm để ý đến đám người này, mục đích của nó là đóa Vương Lan kia, vì vậy khi vừa đến, nó liền chú mục lên trên Vương Lan. Con Kim Trảo Phong Ưng này là Linh Thú Vương Giả phong thuộc tính. cao gần năm thước, to như một người trưởng thành, sải cánh nếu bung ra hết cỡ chắc cũng được mười thước, móng vuốt của nó toàn bộ đều là một màu vàng ánh kim, lại sắc bén vô cùng. Bỗng nhiên, con Phong Ưng lao thẳng xuống đóa Vương Lan với tốc độ cực nhanh. Mắt thấy chỉ còn vài thước nữa, kim trảo của Phong Ưng đã có thể lập tức tóm lấy đóa Vương Lan kia. Nhưng đúng lúc này, dưới hồ bỗng nhiên xuất hiện một cái vòi nước lớn, nhắm ngay hướng của Kim Trảo Phong Ưng mà bắn tới, với lực lượng rất mạnh.

Thấy mình bị tập kích bất ngờ, làm cho lần vồ mồi vừa rồi bị thất bại, Kim Trảo Phong Ưng liền kêu lên một tiếng phẫn nộ, sau đó nó lại lượn lên không trung để lấy lại độ cao, chuẩn bị cho trận công kích tiếp theo.

Dưới hồ nước, một cái lốc xoáy nho nhỏ tự nhiên được hình thành. Rồi từ trong lốc xoáy, bỗng nhiên một cái đầu rắn lớn màu đen, từ từ nhô ra khỏi đó. Mắt rắn nhìn chằm chằm lên Phong Ưng trên không, nó quay đầu nhìn đóa Vương Lan ở gần đó một thoáng. Thu lại ánh mắt, con hắc xà chậm rãi bò lên bờ, sau đó nó quấn quanh đóa Vương Lan vài vòng. Vì Vương Lan chỉ lơ lửng xoay tròn cách mặt đất có một thước mà thôi, còn con Hắc Xà này lại to như một người lớn, dài đến mười thước, cho nên nó chỉ quấn có ba vòng đã có thể che khuất toàn bộ Vương Lan vào trong. Còn đầu của Hắc Xà này, lại vươn lên rất cao, sẵn sàng chiến đấu với Kim Trảo Phong Ưng đang bay lượn trên không.