Chương 6

Cảnh báo cảnh H+ cân nhắc trước khi đọc.

***

"Ninh Nhi"

Kiều Ninh vừa kinh hãi vừa vui mừng, cô từ từ đưa mắt nhìn về người đàn ông phía trước. Cô đưa tay bụm miệng, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Dung Nghiêm đứng dưới ánh chiều tà mỉm cười nhìn cô

"Ninh Nhi, anh đã về!"

"Vâng, mừng anh đã về!"

Cô bật khóc thành tiếng, di chuyển chân chạy thật nhanh đến chỗ anh. Dung Nghiêm giơ hai tay đón lấy thân thể mềm mại, mảnh khảnh của cô. Vừa đúng lúc Phó Diễm My và Bạch Dao đuổi tới, liền nhìn thấy cảnh này. Cả hai đều mỉm cười rồi lặng lẽ rời đi.

Kiều Ninh ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng gọi tên anh

"Nghiêm, Nghiêm, Nghiêm,...Nghiêm em nhớ anh rất nhiều"

"Ừ! Anh cũng rất nhớ em, Ninh Nhi"

Dung Nghiêm đưa tay lâu nước mắt cho cô, cô vùi đầu vào ngực anh nói

"Anh sẽ không rời đi nữa chứ?"

"Sẽ không"

"Thật?"

Kiều Ninh ngẩng đầu từ trong ngực anh, hai mắt nhìn Dung Nghiêm.

"Là thật"

Vừa hết câu, anh đã cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Môi cô thật ngọt, không biết đã bao lâu rồi anh mới chạm vào đôi môi ngọt ngào này của cô. Thật nhớ!

Dung Nghiêm nút lấy lưỡi cô, răng môi triền miên. Kiều Ninh hai má ửng đỏ, miệng rêи ɾỉ

"Ưʍ...Nghiêm, đừng..."

Anh cắn nhẹ vào môi cô một cái rồi mới buông ra, cả hai thở hổn hển, trán anh tựa vào trán cô. Dung Nghiêm nói

"Anh đưa em về"

"Vâng"

Kiều Ninh cười ngọt ngào, làm anh nhịn không được cúi xuống hôn chụt lên má cô. Mặt cô đỏ bừng, tay đánh nhẹ vào lòng ngực của anh. Dung Nghiêm híp mắt cười, nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn, rồi cầm lấy tay cô. Cả đoạn đường về nhà đều không buông ra.

Tại nhà

Dung Ngọc đang cắm hoa nghe tiếng mở cửa liền quay lại

"Về rồi..."

Chưa nói hết câu, bà đã khựng lại khi thấy anh bên cạnh cô. Dung Nghiêm nhìn mẹ mình mỉm cười

"Mẹ, con đã về"

"Ừ, về là tốt rồi"

Dung Ngọc nghẹn ngào nói, con trai của bà cuối cùng cũng về. Sau khi hỏi thăm tình hình của anh trong hai năm qua thì mới biết anh hiện là tổng giám đốc của công ty đá quý K&H. Khá bất ngờ, nhưng cũng đầy phấn khích, vui mừng. Dung Ngọc bảo phải tổ chức tiệc mừng anh trở về. Thế là bà đi chợ mua đồ về nấu cơm, Kiều Ninh muốn giúp thì bà từ chối. Không có cách nào khác, đành ở nhà.

Dung Nghiêm nhìn cô bận rộn trong bếp mà cảm thấy hạnh phúc. Cứ ngỡ hai người là vợ chồng mới cưới vậy. Anh đi lại, ôm cô phía sau nói

"Ninh Nhi, em thật gầy!"

"Không có nha, em vẫn như vậy mà?"

Kiều Ninh nghiêng đầu nhìn anh, anh đưa tay búng mũi cô

"Em đó, anh nhất định phải nuôi em béo lên mới được"

"Béo rất xấu"

Cô chu môi phản kháng, Dung Nghiêm cười

"Anh thấy béo lên đẹp lắm!"

"Anh..."

Kiều Ninh giận dỗi nhìn anh, anh cười ha hả rồi hôn xuống má cô một cái thật kêu. Sau đó đứng qua một bên, an phận nhìn cô bận rộn. Dung Ngọc cũng vừa lúc đi chợ về, mọi thứ đã được cô chuẩn bị chỉ cần đem đồ mới mua làm sạch là có thể nấu.

Bữa cơm hôm nay có thể nói là bữa cơm đoàn viên và cũng là bữa cơm đầy ấp tiếng cười nói trong suốt hai năm qua.

Tối hôm đó, cả nhà tràn ngập không khí vui vẻ cho đến khi đêm đã khuya, trăng cũng lên cao căn nhà trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Có đó! Ở căn phòng ngủ của ai đó, vang lên tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở dốc của đàn ông.

"Nghiêm...a...ưʍ...nhẹ lại, ưʍ...sâu quá...ah..."

Kiều Ninh yếu mềm nằm dưới thân anh rêи ɾỉ cầu xin. Nhưng anh càng nghe càng làm mạnh hơn, cho đến khi cô đạt cao trào cũng không có dấu hiệu làm chậm lại.

"Aaaaa...Nghiêm, không...a...được...ưʍ. Em...không...được...a~"

Dung Nghiêm luật động mạnh mẽ, mỗi lần đâm vào đều chạm đến tử ©υиɠ của cô. Kiều Ninh thở dốc, tiếng rêи ɾỉ bị anh chặn lại nên chỉ phát ra âm thanh "ưʍ...ưm". Anh ra vào hơn trăm phát rồi gầm lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn sâu vào bên trong cô

"AAAAA...."

Cô thét lên vì sung sướиɠ, Dung Nghiêm sau khi lêи đỉиɦ cũng không hề rút dươиɠ ѵậŧ ra, Kiều Ninh nhìn anh nói

"Nghiêm...ưʍ...lỡ...mang thai rồi sao?"

Dung Nghiêm hôn nhẹ lên trán cô, rồi nghiêng người nằm sang bên cạnh. Dươиɠ ѵậŧ cũng theo đó mà trượt ra ngoài. Anh vòng tay qua ôm cô vào lòng

"Nếu có thì sinh, anh không ngại"

Cô bị câu nói của anh chọc cho xấu hổ, tay đánh nhẹ vào lòng ngực của anh

"Anh...ưʍ...lưu manh"

Cô rên lên khi anh cho ngón tay vào trong cửa huyệt của cô ra vào liên tục. Kiều Ninh đỏ mặt

"Nghiêm, anh...sao lại...ah"

Anh sao không biết mệt vậy chứ? Vừa mới làm xong, bây giờ lại muốn nữa? Dung Nghiêm xấu xa, đưa tay ấn vào hộŧ ɭε của cô rồi nói

"Anh ăn chay hai năm, bây giờ anh phải lấy lại cả vốn lẫn lời"

"AAAA...Nghiêm...ưm"

Anh đút ba ngón tay vào trong cửa huyệt của cô, bên trong cô siết chặt ngón tay của anh khiến Dung Nghiêm kêu lên

"Ưʍ...Ninh Nhi, sao em vẫn còn chặt như vậy?"

Nói xong, anh liền rút tay ra. Mật dịch theo đó chảy ra ồ ạt. Dung Nghiêm cúi xuống, kề miệng vào bên cửa huyệt của cô hút hết mật ngọt. Kiều Ninh bị kí©h thí©ɧ đến hét lên, anh đưa lưỡi liếʍ hai bên mép thịt của cô. Kiều Ninh nhịn không được mà cong người làm cửa huyệt càng gần mặt anh hơn. Dung Nghiêm giữ chặt eo cô, đầu vùi vào hạ thân của cô không ngừng liếʍ mυ"ŧ cùng trêu chọc.

"Đừng...a...ưm, Nghiêm...em không chịu được...ư"

Dung Nghiêm ngẩng đầu lên nhìn cô, anh lấy tay niết nhẹ nhũ hoa của cô. Rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ đến mê người của cô mà hôn lấy hôn để. Dươиɠ ѵậŧ vừa phát tiết khi nãy đã cương cứng. Anh khẽ động, dươиɠ ѵậŧ cứ như vậy mà ma sát bên ngoài cửa động của cô, Kiều Ninh rên lên

"Ân, Nghiêm...ưʍ...mau vào, em khó chịu..."

Dung Nghiêm cong môi, phụt một cái, dươиɠ ѵậŧ đi sâu vào bên trong. Cô thét lên, hai tay bấu chặt vai anh. Anh ra sức luật động, tiếng sát thịt va chạm vang lên trong đêm khuya yên tĩnh

Bạch bạch bạch

Chiếc giường nhỏ không chịu đựng được lực mạnh nên phát ra những tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt". Hai chân cô vòng qua hong anh, bên dưới nghênh đón từng đợt va chạm mạnh mẽ.

"Ninh Nhi, Ninh Nhi...anh yêu em"

"A...ưʍ...Nghiêm chậm lại a....mạnh quá, ân...ah...sâu...sâu quá rồi"

Kiều Ninh lắc đầu, anh làm quá kịch liệt rồi. Cô không chịu đựng được nữa nên rên lên. Anh không những làm chậm lại mà ra vào mạnh và sâu hơn.

"AAAAAA...."

Cả hai cùng hét lên khi đạt cao trào, mật dịch cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh hoà quyện lại với nhau làm ướt cả drap giường. Dù đã bắn ra mầm mống của mình vào sâu bên trong nhưng anh vẫn tiếp tục luận động trong tiểu huyệt của cô.

"Không được...ân...em mệt mỏi"

"Em ngủ, một mình anh làm là được rồi"

Nói xong, bên trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc và rêи ɾỉ của hai người. Một cuộc triền miên lại bắt đầu, Kiều Ninh không biết anh làm bao lâu. Nhưng khi cô chìm vào giấc ngủ bầu trời ngoài kia đã có vài tia sáng.

***

Hôm sau Kiều Ninh thức dậy mặt trời đã lên tới đỉnh, cô vội vàng xuống giường mặc quần áo tươm tất, rồi mới mở cửa phòng chạy như bay vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Dung Nghiêm trong bếp nghe thấy tiếng động thì ra xem sao. Cô thấy anh liền trách

"Tại sao không gọi em dậy? Trễ học rồi"

Dung Nghiêm nhìn dáng vẻ vội vàng của cô mà bật cười, cô liếc anh một cái

"Anh còn cười?"

"Được rồi, anh không cười nữa. Em yên tâm, anh đã xin cho em nghỉ buổi học hôm nay"

"Động tác cột tóc của cô dừng lại, nhìn anh nói

"Vậy sao anh không nói sớm? Hại em mệt gần chết"

"Được rồi, tất cả là lỗi của anh"

Dung Nghiêm cười lấy lòng nói. Kiều Ninh hừ một tiếng

"Chớ sao. Có gì ăn không? Em đói?"

Anh cưng chiều xoa đầu cô

"Anh vừa nấu xong, em vào ăn cho nóng"

Cô mang theo tò mò đi vào phòng bếp, nhìn thức ăn đặt trên bàn thì kinh ngạc không thôi

"Đây là anh nấu?"

"Đúng vậy, em mau ăn đi"

Kiều Ninh ngồi xuống và bắt đầu ăn một cách ngon lành. Dung Nghiêm nhìn cô, anh mỉm cười nhẹ tay vén sợi tóc bị rớt xuống ra sau cho cô, ôn nhu hỏi

"Ngon không?"

"Ừm...ngon lắm!"

Cô gật đầu rồi múc một muỗng cháo thịt bầm thơm lừng đưa lên miệng anh. Dung Nghiêm mở miệng ăn cháo cô đút.

Sau khi ăn xong, chén bát đều do anh rửa. Còn cô bây giờ chỉ ngồi im một chỗ, khi nãy vội vàng nên không cảm thấy đau nhức. Nhưng khi ăn cháo xong, cô liền đứng dậy không nổi, eo mỏi nhừ, hạ thân thì đau không thôi.

"Mệt mỏi sao?"

Anh ngồi xuống ghế, tay nhấc bổng người cô lên, thoáng chốc cô đã ngồi lên đùi anh.

"Tại ai chứ?"

Kiều Ninh hừ lạnh, chu môi đỏ trách cứ ai kia. Anh bật cười, đưa tay điểm nhẹ mũi cô

"Là tại anh, tối nay anh sẽ nhẹ nhàng hơn"

"Anh..."

Kiều Ninh bị anh nói thẹn quá hóa giận, gọi anh. Dung Nghiêm bật cười ha hả, môi cô cũng khẽ cong lên, đầu dựa vào lòng ngực ấm áp của anh. Dung Nghiêm đặt cầm lên đầu cô, hai tay ôm lấy eo Kiều Ninh, ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn cô. Gặp được cô, là may mắn nhất đời anh...

Sáng hôm sau, cô đi học lại bình thường. Còn anh thì đến công ty, mặc dù thành lập đã hai năm nhưng công ty gặp cũng không ít vấn đề khó khăn.

Kiều Ninh hôm nay chỉ có tiếc học vào lúc tám giờ đến mười giờ, nhưng cô lại không về ngay và đến một nơi gọi là Đêm Sao để làm việc.

Có thể nói, quán cà phê Đêm Sao là nơi lý tưởng để cho các cặp đôi yêu nhau hẹn hò. Phong cảnh ở đây vừa có chút cổ điển nhưng lại đầy lãng mạn. Không chỉ vậy, Đêm Sao còn là nơi thích hợp để bàn việc làm ăn và dành cho những ai thích sự yên tĩnh muốn hòa mình vào thiên nhiên. Ban đêm ở đây như đúng với cái tên của nó, người đến đây sẽ nhìn được một bầu trời đầy sao đẹp lung linh đến lạ thường.

Kiều Ninh thay bộ đồ phục vụ của quán lên người. Cô bận chiếc váy xanh lá viền trắng dài tới đầu gối, phía trên là chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo được xoắn lên khuỷu tay, trước cổ được thắt một chiếc nơ màu xanh lá.

"Kiều Ninh"

"Dạ?"

Cô đi lại chỗ quản lý. Quản lý nhìn cô nói

"Em mau vào phòng riêng ở cuối lầu hai, xem khách ở đó cần gì"

"Vâng ạ!"

Kiều Ninh xoay người đi lên lầu hai của quán, tiếng giày cao gót phát ra âm thanh thanh thúy. Đến phòng cuối lầu hai, cô theo đúng chuẩn mực đưa tay gõ cửa, rồi mới mở cửa bước vào. Cô quan sát trong phòng thì thấy, ở đây gồm ba nam và một nữ. Hai người đàn ông kia quay lưng lại nên không thấy được mặt, còn người đàn ông đối diện kia nhìn cách ăn mặc đã biết là người không nên đọng vào cũng như người phụ nữ ngồi bên người đàn ông đó.

Kiều Ninh hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu, ưỡn ngực, sóng lưng thẳng tấp đi tới chỗ bọn họ.

"Chúc quý khách buổi trưa an lành. Xin hỏi, quý khách cần gì ạ?"

Cô theo đúng chuẩn mực của nhân viên, lễ phép chào hỏi. Người phụ nữ nhìn cô nói

"Cho ba ly cà phê đặc biệt và một ép dâu là được"

"Xin quý...."

"Hai cà phê là được, lấy tôi một ly sữa"

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên,cắt đứt lời nói của cô. Mà Kiều Ninh nghe giọng nói quen thuộc này thì kinh ngạc không thôi, cô nửa ngờ nữa nghi khẽ gọi

"Dung Nghiêm?"

Dung Nghiêm lúc này mới quay lại, ngạc nhiên nhìn cô. Sau đó sắc mặt trầm xuống khi thấy cô ăn mặc như vậy. Kiều Ninh không khỏi nuốt nước bọt, người đàn ông ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi

"Là người quen sao?"

"Cô ấy là "bạn gái tôi""

Chưa thoát ra khỏi cửa miệng thì cô nhanh chóng xen vào

"Không có, tôi làm sao quen được vị tiên sinh này? Là do nhận nhằm người"

Người đàn ông như đã hiểu, gật đầu một cái rồi ra hiệu cho cô có thể rời khỏi. Kiều Ninh như được đặt ân vội bước ra ngoài. Dung Nghiêm nhìn cô sau đó cũng đứng dậy

"Tôi đi ra ngoài một lát"

Kiều Ninh thấy anh đi theo chỉ biết cúi đầu, nhìn mũi chân. Dung Nghiêm từng bước lại gần

"Em không quen tôi?"

Giọng anh lạnh lùng vang trên đỉnh đầu của cô, cô lắp bắp trả lời

"Không... không có"

Cô sợ hãi, chưa bao giờ anh tức giận với cô. Còn thay đổi cách xưng hô. Dung Nghiêm lạnh băng nói

"Ngẩng mặt lên"

Kiều Ninh mím môi, ngước đầu lên nhìn anh.

"Tại sao phải đi làm thêm? Tiền anh gửi về hàng tháng không đủ em xài?"

"Không có, em chỉ..."

"Không có? Vậy em ở đây làm gì?"

"Em..."

"Cho là không có, vậy tại sao lúc nãy lại nói không biết anh?"

Giọng anh dịu lại.

"Em không muốn để người ta khinh thường anh, nói anh có một cô bạn gái nghèo hèn, không có địa vị gì trong xã hội, mà chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường..."

Cô nức nở nói, hai mắt cũng cụp xuống. Dung Nghiêm vươn tay ôm chặt cô

"Đồ ngốc, người ta nói vậy thì đã sao? Anh mặc kệ người đời nói gì, em chỉ cần biết anh cần em là đủ. Chúng ta có xuất thân giống nhau, nên đừng sợ lời đàm tiếu của người ngoài. Biết không?"

"Dạ!"

Cô vùi mặt vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấy hông anh. Ôm một hồi anh mới buông cô ra

"Anh vào trong trước"

"Vâng"

Mười phút sau, Kiều Ninh bưng những thứ được yêu cầu mang lên. Giống lúc đầu, cô gõ cửa rồi mới bước vào.

"Đồ uống của các vị"

Cô cúi người đặt thức uống xuống, Ly tổng ngồi đối diện cứ nhìn chằm chằm vào phần ngực của cô khiến cô không được tự nhiên. Lúc cô định đứng dậy thì bị ông ta nắm lấy, Kiều Ninh giật mình kêu lên

"A...quý khách mời ngài bỏ tay"

Dung Nghiêm sắc mặt thăng trầm, hàn khí toát ra. Trợ lý ngồi bên cạnh anh là người đầu tiên nhận ra điều này.

"Buông tay"

"Nghiêm tổng, cậu làm gì khó khăn như vậy?"

Kiều Ninh mặt cắt không còn giọt máu, anh đứng dậy hất tay Ly tổng ra. Rồi ôm cô vào lòng

"Ngoan, đừng sợ. Có anh ở đây"

Anh hôn nhẹ lên trán cô an ủi, mặc kệ đám người ở trong phòng. Dung Nghiêm ôm cô ra về, không quên dặn dò trợ lý

"Hủy hợp đồng"

***

Dung Nghiêm đợi cô thay đồ xong rồi mới rời đi. Ngồi trên xe, cô cúi gầm mặt, im lặng không lên tiếng. Anh nhìn cô rồi thở dài một tiếng. Giọng nói nhẹ tênh của Kiều Ninh vang lên

"Em xin lỗi, tất cả là do em. Nếu em không làm ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay. Em đúng là kẻ rắc rối..."

Dung Nghiêm ngậm lấy đôi môi đang lải nhải không ngừng của cô, trước khi rời khỏi môi cô anh còn dùng răng cắn nhẹ vào môi Kiều Ninh.

"Đây là trừng phạt, không cho phép nói mình như vậy"

"Nhưng..."

"Không sao, hợp đồng này không ảnh hưởng gì đến công ty khi bị hủy"

"Thật?"

"Ừm. Nên đừng trách mình nữa"

Anh ôm cô vào lòng, hai mắt nhắm hờ. Từ khi hai người yêu nhau, đây là lần đầu tiên anh nói dối cô? Hủy hợp đồng này, công ty của anh sẽ chịu thiệt. Nhưng vì cô, tất cả đều xứng đáng.