Chương 1

Trong căn nhà nhỏ cũ kĩ, tiếng ho của người phụ nữ trung niên không ngừng vang lên.

"Khụ...khụ..."

Người phụ nữ không ngừng ho khan, bà đưa tay lên che miệng thì cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuống. Bà từ từ đưa tay ra, đó là máu. Bà cố bước xuống giường để vào nhà tắm rửa máu đang không ngừng chảy ra từ mũi.

Đúng lúc này, cửa nhà mở ra. Bước vào là một cô gái mặc đồng phục cấp 3, trên tay còn cầm luận văn tốt nghiệp. Khuôn mặt cô gái rất vui vẻ, vừa thay giày cô gái vừa gọi

"Mẹ ơi, con về rồi"

Mạc Ly đang rửa mặt, nghe tiếng gọi của con gái liền hốt hoảng. Bà không thể để cho con gái biết được, nếu không con bé sẽ lo lắng.

Kiều Ninh không thấy tiếng trả lời, liền đi vào nhà gọi lại lần nữa

"Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"

"..."

Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Kiều Ninh trong lòng liền dâng lên nỗi lo sợ. Mà Mạc Ly đúng lúc đi ra từ nhà tắm, bà cười nói

"Con làm gì mà gọi dữ vậy?"

"Mẹ, con tưởng mẹ xảy ra chuyện gì rồi."

Mạc Ly nghe con gái nói mà hốc mắt đỏ lên. Bà lại khiến con bé lo lắng.

"Mẹ mới ngủ dậy, muốn vào rửa mặt cho tỉnh táo thì con về."

Kiều Ninh tin là thật, cô vui vẻ chạy lại bên mẹ. Vui mừng nói

"Mẹ, con đậu tốt nghiệp rồi."

"Ừ, con gái mẹ thật giỏi"

Cô đỡ mẹ ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng khách, còn mình thì nữa quỳ trước mặt mẹ.

"Mẹ, con tốt nghiệp rồi. Con có thể đi kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, nên mẹ nghe lời bác sĩ phẫu thuật nha mẹ?"

Bà nghe mà cảm động không thôi, bà đưa tay vuốt ve mái tóc đen tuyền của cô con gái bé bỏng, nói

"Con còn phải đi học, làm việc rất vất vả. Sức khỏe của mẹ, mẹ hiểu."

Kiều Ninh lắc đầu, cô cầm lấy tay mẹ nói

"Con sẽ không học đại học, con sẽ tìm việc làm để có tiền cho mẹ chữa bệnh."

"Đứa ngốc, tại sao lại không học được chứ? Mẹ chỉ có con một mình con, mẹ hi vọng con học đến nơi đến chốn. Đừng vì mẹ mà ảnh hưởng đến tương lai của mình"

Dừng một lát, bà nói tiếp

"Con yên tâm, mẹ đủ sức để lo cho con ăn học"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng gì cả, nghe lời. Đừng vì mẹ mà đánh mất tương lai của mình, như vậy không đáng."

Kiều Ninh hai mắt đỏ hoe, cuối cùng không nhịn được khóc nức nở nói

"Con nghe mẹ và cảm ơn mẹ nhiều lắm"

Ước mơ của cô vẫn còn hi vọng, vì ước mơ đó cô vì mẹ mà thực hiện. Và cũng vì mẹ nên cô mới muốn trở thành một bác sĩ.

***

Tháng sáu là tháng của những cơn mưa mùa hạ. Cũng là ngày Kiều Ninh đến trường Đại học Văn Lạc để báo danh.

Kiều Ninh bước vào cổng trường đại học Văn Lạc với tâm trạng hồi hộp. Cô đi dọc theo hàng cây xanh, vừa đi vừa ngâm nga bài hát. Từ khi cô bước vào cánh cổng đại học, cô đã trở thành tân sinh viên của ngành y. Dù đây không phải là trường đại học có danh tiếng nhưng cô rất vui khi mình có thể học đại học.

Bước chân của Kiều Ninh dừng lại khi cô bị thu hút bởi người con trai đang ngồi dưới gốc cây, trên tay còn cầm quyển sách kinh tế. Khuôn mặt anh rất lạnh lùng, mỗi cái nhíu mày, mím môi của anh càng làm anh thu hút hơn. Cô đứng thất thần, cho đến khi người con trai cảm nhận được ánh mắt nhìn mình thì ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, một ngọn gió nhẹ thổi qua làm tóc cô bay loạn trong gió, Kiều Ninh đưa tay vén những sợi tóc ra sau. Sau đó bước chân đến chỗ anh đang ngồi, người con trai nhíu mày nhìn cô. Kiều Ninh đưa tay sờ sờ mũi

"Sư huynh, chào anh. Em là Kiều Ninh, em đang tìm phòng hiệu trưởng. Anh có thể chỉ giúp em không?"

Anh nhìn cô, lạnh lùng nói

"Đi thẳng về trước 200m, rẽ phải, khu nhà số 3 phòng thứ tư từ trái qua là phòng hiệu trưởng"

"Cảm ơn anh, sư huynh."

Nói xong, Kiều Ninh bước đi. Mà ở góc khuất, một ánh mắt thù hận nhìn cô

"Cô ta là ai? Tại sao lại nói chuyện vui vẻ với Nghiêm như vậy?"

"Đại tỷ, cô ta hình như là tân sinh viên của khoa y. Hôm nay đến báo danh"

"Hừ! Chỉ là một tân sinh viên mà dám bắt chuyện với Nghiêm, điều tra cô ta cho tôi"

***

Tối hôm đó, tại nhà của cô

Kiều Ninh dọn món ăn cuối ra bàn, sau đó cất tạp dề rửa tay sạch sẽ mới vào phòng gọi mẹ ra ăn cơm. Ai ngờ bước vào phòng, nhìn thấy cảnh trước mắt làm cô hoảng sợ

"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"

Mạc Ly nhìn con gái, bà cười

"Mẹ...khụ...không sao"

"Con lấy thuốc cho mẹ"

Kiều Ninh giọng run rẩy nói, nhưng vừa cầm thuốc lên mẹ cô đã hôn mê. Cô vội vàng chạy lại không ngừng gọi

"Mẹ ơi, mẹ tỉnh dậy. Mẹ ơi..."

Nước mắt cô rơi xuống, nhanh lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.

....

Cô rời khỏi bệnh viện lúc năm giờ sáng, Kiều Ninh như xác không hồn đi về phía trước. Trong đầu không ngừng lập lại câu nói của bác sĩ

"Sức khỏe mẹ cô đang chuyển biến xấu, cần để bà ở lại theo dõi. Tôi yêu cầu người nhà nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật, nếu không bà sẽ không qua khỏi"

Lúc đó cô có hỏi phí phẩu thuật bao nhiêu, bác sĩ nói là 100 triệu. Số tiền lớn như vậy, trong thời gian ngắn làm sao cô kiếm được? Nghỉ tới đó, nước mắt nóng hổi lại rơi xuống. Cô ngồi thụp xuống đường, hai tay bưng mặt khóc nức nở. Bỗng có người gọi cô

"Kiều Ninh"

Là giọng nam lạnh lùng có chút quen thuộc, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh từ xa đi lại. Có chút bất ngờ, cô đưa tay lâu nước mắt mỉm cười nói

"Sư huynh"

"Có thể gọi tôi là Dung Nghiêm"

Dung Nghiêm sắc mặt không đổi nhìn cô, thấy đôi mắt đỏ hoe của cô anh bất chợt nhíu mày

"Em làm gì ở đây?"

"Em mới từ bệnh viện về, còn anh?"

Dung Nghiêm giơ đồ ăn sáng trên tay xem như câu trả lời. Anh nhìn cô hỏi

"Em bị bệnh sao?"

Kiều Ninh lắc đầu, buồn bã nói

"Là mẹ em, bà ấy bị u não"

"..."

Cô lấy tay lâu nước mắt, gượng cười nói

"Em về đây, anh về cẩn thận"

Dung Nghiêm nhìn bóng lưng tịch mịch của cô không hiểu sao lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Mà cô cũng là người con gái đầu tiên anh nói chuyện và quan tâm đến cảm xúc của một người khác giới. Dung Nghiêm lắc đầu, quay lưng ngược hướng đi với cô.

Ngày hôm sau, Kiều Ninh lên lớp học bình thường. Nhưng trên khuôn mặt cô không còn nụ cười như ngày nào nữa, mà thay vào đó là nét mặt u buồn khó tả.

"Bạn có chuyện gì buồn sao?"

Giọng nói mềm mại vang lên, cô ngước mặt lên nhìn cô bạn đó mỉm cười

"Không có"

"Bạn đang nói dối"

"..."

Kiều Ninh mím môi không nói gì, cô bạn thấy vậy cũng không hỏi gì thêm. Bầu không khí có chút ngượng ngùng, cô bạn là người lên tiếng phá vỡ nó

"Minh tên Bạch Dao, còn bạn?"

"Kiều Ninh"

"Từ nay về sau chúng ta là bạn tốt nhé!"

Nghe Bạch Dao nói cô chỉ mỉm cười cho có lệ, bởi vì bây giờ cô không có tâm trạng để nghĩ thứ khác ngoài trừ mẹ.

Chuông reo lên, báo hiệu kết thúc một buổi học. Kiều Ninh nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đi làm thêm. Công việc cô làm là phục vụ ở quán cà phê, tiền lương không nhiều chỉ từ hai đến ba triệu một tháng. Thời gian làm từ 1h30 đến 5h, tối đến cô làm ở quán bar thời gian từ 6h đến 9h đêm. Khi tan làm cô liền ghé vào bệnh viện chăm sóc mẹ. Nên thời gian ngủ của cô chưa đến bảy tiếng.

Do làm việc liên tục, thời gian nghỉ ngơi lại không nhiều. Nên Kiều Ninh trong xanh xao và mệt mỏi hơn trước. Bạch Dao thấy vậy liền nói

"Cậu cũng nên dành thời gian nghỉ ngơi đi. Một tháng nay, trong cậu ốm hơn trước rất nhiều"

"Mình không sao, mình ra ngoài một lát"

Kiều Ninh nói xong liền đứng lên, cô đi ra sau trường ngồi xuống ghế đá ánh mắt nhìn xa xăm. Một tháng nay, số tiền cô kiếm được chưa đến mười triệu, mà tiền viện phí lại cao, chưa nói đến tiền phẫu thuật. Cứ như vậy, mẹ cô sẽ không qua khỏi mất. Chỉ cần nghĩ đến thôi, Kiều Ninh đã không kiềm được nước mắt.

Dung Nghiêm đứng từ xa nhìn cô, anh mím chặt môi. Một tháng nay, anh luôn vô tình nhìn thấy cô ngồi một mình khóc. Nên ngày nào, đúng vào giờ này anh cũng ra đây nhìn cô từ xa. Anh bước lại gần, ngồi cạnh cô. Lúc này Kiều Ninh mới ý thức được có người ngồi bên cạnh mình, cô quay sang không khỏi ngạc nhiên

"Sư huynh?"

Dung Nghiêm mím môi, anh đưa tay ôm cô vào lòng. Giọng nói ấm áp của anh vang lên

"Khóc đi, khóc mệt rồi thì cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt. Em như vậy mẹ em sẽ lo lắng"

Anh vừa dứt câu, Kiều Ninh đã không ôm chặt anh khóc lớn. Bàn tay ấm áp của anh vỗ về lưng cô, quan một hồi lâu không còn nghe tiếng khóc của cô nữa. Dung Nghiêm nhìn xuống thấy cô đã ngủ, môi anh khẽ nhếch, tay anh chỉnh lại đầu cô sau đó im lặng nhìn cô ngủ.

Tuyết Mai đứng từ xa thấy vậy không khỏi tức giận, ả nắm chặt tay. Ánh mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

"Kiều Ninh, cô cứ chờ đó"

...

Kiều Ninh tỉnh dậy đã là một tiếng sau, cô hơi động người làm Dung Nghiêm bên cạnh vừa mới nhắm mắt thức dậy.

"Tỉnh?"

Cô giật mình, anh vẫn còn ở đây sao? Cô cứ nghĩ anh đi rồi chứ? Kiều Ninh sau khi định thần liền gật đầu với anh, Dung Nghiêm mỉm cười anh đưa tay vén những sợi tóc vươn trên má cô ra sau. Mà cô nhìn nụ cười của anh đến ngây ngẩng, cô bất giác nói

"Anh cười nhìn rất đẹp"

"Vậy sao?"

Ý cười trong mắt Dung Nghiêm ngày càng đậm, nhìn cô vô thức gật đầu anh liền cảm thấy vui vẻ. Có thể nói lần đầu tiên anh cười kể từ ngày đó.

Kiều Ninh nhìn đồng hồ trên tay có chút khẩn trương, chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ làm. Cô vội đứng dậy chào anh

"Em có việc đi trước"

...

Lại một tháng trôi qua, sức khỏe mẹ cô ngày càng yếu. Thời gian tỉnh lại chưa đầy nữa tiếng đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu, bác sĩ nói cần phẫu thuật gấp nếu không bà sẽ không trụ nổi qua năm nay. Nên trong tháng này cô gấp rút làm việc, khi có thời gian rảnh cô đều đi làm thêm. Mà cuối tháng, trường lại có bài kiểm tra thực lực. Làm thêm cộng thêm việc học, khiến cô mệt mỏi. Vừa ra khỏi phòng thi, cô liền cảm thấy choáng váng. Bước chân của cô hơi lảo đảo, trước mắt là một mảnh tối đen. Khi mất hoàn toàn ý thức, cô nghe được tiếng gọi lo sợ của Bạch Dao.

Dung Nghiêm vừa ra khỏi phòng thi, thấy cô ngất xỉu vội chạy lại. Anh đỡ cô dậy không ngừng gọi tên cô

"Ninh Nhi, Ninh Nhi...em làm sao vậy?"

"Anh mau đưa cậu ấy xuống phòng y tế"

Bạch Dao nói, Dung Nghiêm nhanh chóng bế cô đến phòng y tế. Bạch Dao cũng đi theo sau, chỉ có hai người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra với thằng bạn thân của mình. Một người là thiếu gia của Tập đoàn Nam Vân tên là Nam Triết Luân, một người cũng là con nhà khá giả theo học ngành y tên là An Tuấn Kiệt.

Nam Triết Luân đâm chiêu nhìn bóng lưng của anh biết mất mà hỏi An Tuấn Kiệt

"Từ khi nào thì cậu ta gần nữ sắc vậy?"

An Tuấn Kiệt vẻ mặt bất cần đời nói

"Không biết, nhưng tớ đoán không lầm thì đó là học muội học chung ngành với tớ"

"Oh...mau đi xem thế nào"

Song, hai người liền hướng phòng y tế đi đến. Phòng y tế, đợi bác sĩ khám cho cô xong anh vội hỏi

"Bác sĩ, cô ấy có sao không?"

"Thân thể suy nhược, lại lao lức quá mức nên mới ngất xỉu. Cô ấy cần tỉnh dưỡng nhiều hơn"

"Cảm ơn bác sĩ"

Bác sĩ không nói gì liền ra ngoài, anh ngồi ghế đặt cạnh giường, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt không tí huyết sắc. Dung Nghiêm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà chính mình cũng không nhận ra.

Nam Triết Luân đứng ngoài cửa phòng y tế "chậc chậc" hai tiếng, hai tay khoanh trước ngực nói

"Cậu ta động tình rồi"

"Người lạnh lùng như cậu ta mà biết yêu? Thế giới này không gì là không thể"

An Tuấn Kiệt thở dài nói, Bạch Dao nhìn hai người đứng chắn trước cửa mặt liền đen lại, Bạch Dao gằn giọng

"Tránh, ra."

Bên ngoài ồn ào, Kiều Ninh nằm trên giường bệnh nhíu mày. Mà Dung Nghiêm thấy cô nhíu mày liền lạnh lùng quét mắt nhìn về cửa. Ba người đứng ở ngoài cửa không khỏi ớn lạnh, cười cười lấy lòng

"Chúng tôi chỉ muốn biết cô ấy sao rồi"

Cả ba đồng thanh nói, anh không nói gì mặt vẫn lạnh lùng nhìn về phía họ. Cả ba thức thời lui ra ngoài, Dung Nghiêm vừa quay lại thì cô đã tỉnh. Anh vui vẻ nói

"Có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Em không sao?"

Giọng cô khàn khàn, anh đứng dậy rót cho cô ly nước. Dung Nghiêm đỡ cô tựa vào ngực anh, từ từ đút nước cho cô uống. Kiều Ninh đỏ mặt, lần đầu tiên cô thân mật với con trai, có chút ngượng ngùng tim cũng đập nhanh hơn.

Đợi cô uống xong, anh đặt ly cạnh đầu tủ ngay giường bệnh. Rồi đỡ cô nằm xuống, dịu dàng nói

"Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng lao lực quá mức"

"Không được, em còn phải đi làm. Em cần tiền đống viện phí cho mẹ, bây giờ em ngã xuống mẹ em phải làm thế nào?"

Kiều Ninh nức nở, cô mà nghỉ ngơi thì mẹ cô phải làm thế nào? Dung Nghiêm nghe cô nói, tim như bị ai nhéo, rất đau!

"Em cần bao nhiêu tiền"

"100 triệu là phí phẫu thuật"

Anh nghe cô nói mà cứng người, 100 triệu? Số tiền lớn như vậy mà một mình cô gánh vác làm sao cô chống đỡ nổi?

"Anh sẽ giúp em"

"Không cần đâu, em tự lo được. Hôm nay đã làm phiền anh rồi"

Kiều Ninh tính đứng dậy thì bị anh đè lại xuống giường. Giọng anh thấp xuống mấy độ

"Em muốn đi đâu?"

"Em phải đi làm"

"Kiều Ninh, em xem lời anh là gió thổi qua tai sao?"

"..."

"Anh nói giúp em thì sẽ giúp được"

"..."

"Nghe lời anh lần này, được không?"

Kiều Ninh mím môi, cô ngước lên nhìn anh. Nhẹ nhàng nói, nhưng khi anh nghe như bị đâm một nhát vào ngực

"Chúng ta là gì của nhau? Chỉ là bạn bè, không cần anh bận tâm. Mọi chuyện em đều lo được."

Nói xong, thừa dịp anh thất thần cô liền rời khỏi. Lưu lại một mình anh ở lại phòng y tế.

***

Tối hôm đó, tại nhà anh

Dung Ngọc nhìn con trai ngồi ngẩn người từ lúc chiều đến giờ thì không khỏi thở dài. Bà ngồi xuống cạnh anh, hỏi

"Tiểu Nghiêm, con làm sao vậy?"

"Không có gì ạ"

"Mẹ là mẹ của con, sao lại không biết con trai mẹ đang có tâm sự chứ? Nói mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?"

Dung Nghiêm nhìn mẹ mình, do dự một hồi mới nói

"Con mới quen một người bạn, cô ấy tên Kiều Ninh. Gia đình cô ấy gặp khó khăn, một mình cô ấy vừa đi học, đi làm lại vừa chăm sóc cho người mẹ đang nằm viện của mình. Con muốn giúp nhưng cô ấy lại từ chối, cô ấy nói chúng con chỉ là bạn. Lúc đó con cảm thấy rất khó chịu và đau lòng. Mẹ nói thử xem con rốt cuộc là làm sao?"

Dung Ngọc cười hiền hậu, hỏi

"Con thích cô bé rồi"

"Sao? Con thích cô ấy?"

Dung Nghiêm ngỡ ngàng.