Chương 5: Niềm vui gặp gỡ (5)

Trưởng thành trong hoàng thất ta lừa ngươi gạt, Tô Hưng Bang gặp chuyện bình tĩnh vững vàng, thủ đoạn lão luyện, lúc này lại bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.Bảo hắn đáp lại kiểu gì đây?

Túy Tiên cư rất khác biệt, cũng là thanh lâu hàng thật giá thật, mà Đinh Thánh, thủ đoạn biến hoá kỳ lạ, mọi người có nhiều kiêng kị với hắn mới cố ý tôn xưng lâu chủ, lúc này bị Lâm Tầm đột nhiên hỏi, Tô Hưng Bang trực tiếp ngơ ngẩn.

“Ngầm thừa nhận.” Lâm Tầm thấp giọng nói rồi ngồi xuống.

Tô Hưng Bang nghiến răng nghiến lợi:

“Vị này là lâu chủ của Túy Tiên cư.”

Hai chữ “lâu chủ” thốt ra vô cùng nặng nề.

Lâm Tầm cũng không phải là người không thức thời, hắn hướng Đinh Thánh khoát tay cho có lệ:

“Thì ra là Túy lâu chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

“Hắn họ Đinh.” Tô Hưng Bang đỡ trán.

Ánh mắt Đinh Thánh từ trên người Lâm Tầm dời đi, trên mặt không có cái gì biểu tình đặc biệt gì, tầm mắt nhìn về phía đại sảnh:

“Chư vị cứ tận hứng, không cần vì Đinh mỗ đến mà bỏ mất nhã hứng.”

Không ít người ngượng ngùng cười vài tiếng.

Mắt thấy Đinh Thánh không mang sát khí, cũng không nhằm vào ai, cầm huyền lần nữa dao động, sanh tiêu lần nữa thổi lên, trong chớp mắt lại là khí độ xa hoa bóng bẩy. Túy Tiên cư chính là một khắc thiên kim, không ai cam lòng bỏ một bó lớn linh thạch chỉ để ngồi ở chỗ này.

Về phần một tiếng “Tú bà”kia đã bị tận lực bỏ quên .

Lần này Tô Hưng Bang vốn là đến học viện tu hành, trên người không mang theo nhiều linh thạch, tiêu không nổi ở Túy Tiên cư, buông xuống tửu nhưỡng, vào thẳng chủ đề:

“Người ngồi giữa tràng đang trái ôm phải ấp tên là Phù Hưng, chính là con trai độc nhất của Đại tướng quân Ninh Hà, tu vi sàn sàn với ta, gia cảnh cũng cực kỳ giàu có.”

“Phù Hưng.” Lâm Tầm đầy hứng thú nhìn về phía Tô Hưng Bang.

Hắn giải thích tiếp:

– “Mấy đời Ninh gia đều là người trung lương, giao tình thầm kín giữa tướng quân Ninh Hà và phụ hoàng rất tốt, Phù Hưng sinh sau ta vài người, khi biết phụ hoàng đặt tên ta là Hưng Bang, liền đặt tên con trai độc nhất là Phù Hưng, hy vọng tương lai hắn kính cẩn, giúp đỡ ta.”

Ngữ khí của hắn thực bình tĩnh, Lâm Tầm lại có thể nghe ra một tia thản nhiên bất đắc dĩ, nói vậy đối với tên Phù Hưng này hắn cũng là cực kỳ bất mãn.

“Hai người bên cạnh thì sao?”

“Hồng y họ Lãnh, áo lam họ Dương… Dương Trĩ, Lãnh Nguyệt Tiên.”

Lâm Tầm nhìn nam tử áo lam tên Dương Trĩ, hắn thuộc loại hình cao lớn tuấn lãng, so sánh với nơi đây, hắn có chút không hợp, mỗi khi có nữ tử muốn khua lên người hắn, hắn sẽ không dấu vết mà né tránh, ngược lại là Lãnh Nguyệt Tiên kia, cùng nữ tử vui cười đùa mắng đến bất diệc nhạc hồ.

“Dương gia là thương gia, trước kia thụ trợ với Lãnh gia làm giàu. Lãnh gia hàng năm cung cấp cho Dương gia đại lượng tài nguyên, hiện tại một nửa thương mạch Hoàng đô đều nắm giữ trong tay Dương gia, Dương gia cũng coi như dựa vào Lãnh gia.”

Tô Hưng Bang phiêu mắt nhìn Lãnh Nguyệt Tiên.

“Lãnh Nguyệt Tiên mười phần là công tử bại gia, trước kia rước lấy không ít khoản nợ, không có thiên phú tu luyện gì. Dương Trĩ quanh năm đi theo bên người Lãnh Nguyệt Tiên, phòng ngừa ngày nào đó dọc đường hắn bị người ám hại.”

Hắn đang muốn nói gì đó, nhưng cũng thấy tầm mắt Lâm Tầm không biết lúc nào đã đổi hướng nhìn chằm chằm Đinh Thánh bên cạnh thang lầu, làm người ta hoảng sợ nhất là, Đinh Thánh vốn là lạnh mắt nhìn phồn hoa trong lâu thế mà lại chủ động đi về phía bọn họ.

Cơ bắp Tô Hưng Bang trong nháy mắt căng thẳng, nhìn kỹ nhất cử nhất động của Đinh Thánh, một tia cũng không dám qua loa.

“Đinh Thánh giỏi dụng độc, thủ đoạn hạ độc của hắn cực kỳ khủng bố, có thể độc đi nghìn dặm, không một ngọn cỏ, thậm chí có đồn rằng, một vị bán thần từng chết bởi độc của hắn.”

【Hệ thống:

Tính danh: Đinh Thánh.

Thân phận: Lâu chủ Túy Tiên cư.

Phẩm cấp bình định: không rõ. 】

Ngay lúc Tô Hưng Bang giới thiệu, hệ thống cũng phát ra âm thanh nhắc nhở.

“A, không rõ?” Lâm Tầm cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, giữa kẽ môi tràn ra một tiếng cười nhạo, giọng nói trầm thấp có thể làm cho người tê dại đến tận xương.

Hắn ở đây nhăn mặt cười gian, Đinh Thánh đã ngồi ở chỗ trống của bàn, cùng một vị cao thủ dụng độc ngồi cùng một chỗ có thể coi là thể nghiệm không sung sướиɠ chút nào, Tô Hưng Bang bắt đầu chau mày, Lâm Tầm ngồi tại chỗ như một người không có chuyện gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sườn mặt Đinh Thánh.

“Đinh lâu chủ.” Hắn mở miệng trước.

Tô Hưng Bang cảm thấy như có lửa, xem ra ời mình vừa mới sửa cho đã có chút tác dụng.

Lão giả đầu bạc đi theo phía sau Đinh Thánh, mắt nhìn hai nàng đang đứng một bên, hai nàng dịu dàng cúi đầu, lắc lắc thắt lưng thon thả rời đi.

Đầu ngón tay lão giả đầu bạc tùy ý dao động hai cái, lặng yên không một tiếng động tạo ra một tấm bình phong, khí tức, tiếng nói chuyện của người bên trong hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

“Ở Túy Tiên lâu, không thử chút đồ thì là đi một chuyến uổng công rồi.” Đinh Thánh không nhìn tửu nhưỡng trên bàn, thản nhiên nói.

Lâm Tầm nhìn khách nhân vui đùa ầm ĩ vô độ trong đại sảnh, độ cung khóe miệng có chút quỷ dị.

“Chỉ là không biết lời của Đinh lâu chủ là nói món ăn hay là người?”

Đinh Thánh: “Có gì khác nhau đâu?”

Túy Tiên cư sinh ý về đồ ăn, cũng sinh ý về cô nương.

Lâm Tầm như có điều suy nghĩ:

“Cũng phải… Bất quá ta tới thu đồ đệ, cái khác tạm thời không để bụng.”

Thu đồ đệ?

Vẻ mặt lão giả đầu bạc đứng phía sau Đinh Thánh có chút cổ quái, tuy rằng mặc áo choàng rộng lớn, nhưng người này nhìn qua rõ ràng là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

“Đồng thời thu cả hoàng tử sao?” Đinh Thánh cũng không cùng hắn đoán đố.

Nhẹ nhàng bâng quơ một câu làm Tô Hưng Bang như lâm vào đại địch, hắn mang tấm mặt nạ này chính là do thợ rèn thiên cấp tự tay tạo ra, làm sao có thể bị nhận ra được!

Lâm Tầm vẫn trấn tĩnh như trước, hắn cũng không biết mặt nạ của Tô Hưng Bang có lai lịch lớn.

“Ta mới tới Hoàng đô, nhưng ước chừng cũng có thể đoán được Đinh lâu chủ không thường xuất lâu, như vậy Đinh lâu chủ lúc nào đã bắt đầu thích quản chuyện của khách nhân?”

Đinh Thánh nói thẳng:

“Ta đối với ngươi có chút hứng thú.”

Trong Gìa Lam quốc, với mạng lưới tình báo của hắn còn có nơi không thể chạm đến, ngay cả bản tôn hắn cũng không rõ sâu cạn của người này, xác thực có chút ý tứ.

“Đúng dịp, ta cũng rất có hứng thú với lâu chủ.” Lâm Tầm liếʍ liếʍ khóe môi, “Đinh lâu chủ lớn lên rất đẹp, còn là người trẻ tuổi biết kiếm tiền, ở trong Túy Tiên cư nho nhỏ lại là nhân tài không được trọng dụng.”

“A? Vậy ngươi tính sao?” Đã rất nhiều năm không có ai dám ở trước mặt hắn nói ẩu nói tả, Đinh Thánh vốn chỉ là có chút hứng thú, hiện tại phần hứng thú này rõ ràng rất say mê.

“So một hồi, ngươi thắng, ta nhận mệnh, ngươi thua, làm đồ đệ của ta.”

Nhận mệnh ở nơi này cùng toi mạng trên bản chất không có gì khác nhau.

Đát, đát.

Đầu ngón tay xinh đẹp thong thả gõ lên mặt bàn, Đinh Thánh nâng mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Lâm Tầm, một đôi đồng tử sâu thẳm tựa hồ có thể quấy nhiễu linh hồn bên trong.

“Ngươi đang tìm chết?”

Lâm Tầm nhẹ nhàng thổi khí, thần sắc nghiêm chỉnh, ngữ khí ái muội:

“Không chết không ngừng.”

Tô Hưng Bang yên lặng ngồi ra xa một chút.

Lâm Tầm làm bộ như không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn:

“Dám so không?”

“Nói một chút quy tắc đi.” Thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi không thấy huyết quang, giờ lại có người chủ động quên mình phục vụ đùa giỡn cùng hắn, Đinh Thánh cũng không có đẩy ra.

“Nghe nói ngươi am hiểu dụng độc.”

Đinh Thánh chưa tỏ thái độ, lão giả đầu bạc nhịn không được kinh ngạc nhìn Lâm Tầm.

Thật lâu sau, Đinh Thánh thế mà lại cười, ý cười của hắn chưa tới đáy mắt, chỉ có động tác nơi khóe miệng, chỉ là một động tác, lại có thể cười đến kinh diễm như thế , thiên hạ quả là hiếm có.

“Thú vị! Rất thú vị!” Trong tiếng nói của Đinh Thánh mang theo một cỗ nguy hiểm như có như không, nói: “Ngươi cùng với ta so tài dụng độc?”

Lâm Tầm lắc đầu: “Là cho ngươi dụng độc với ta.”

Đinh Thánh lặng nhìn Lâm Tầm một hồi, năm hắn mười tuổi dẫn máu cắn cha, mười hai tuổi độc sát thân tỷ, tộc nhân sợ hắn như quỷ thần, người bên ngoài nghe được tên hắn đều nhượng bộ lui binh. Nhưng, bây giờ lại có một người chủ động cầu hắn dụng độc, còn vọng ngôn môn thu hắn làm đồ đệ.

“Thời gian nửa nén hương, dùng độc thuật ngươi am hiểu nhất, phong ấn linh lực của ta.” Lâm Tầm nói: “Nếu muốn chơi, liền chơi lớn, cơ hội có ba lần, thất bại một lần ngươi phải đưa ta mười vạn linh thạch.”

【Hệ thống: … Thật không biết xấu hổ 】

Hắn vốn không có linh lực, cần gì phải phong ấn.

“Nói trước, chỉ có thể phong ấn linh lực, không thể hại đến tính mạng người, nói vậy ở thắng bại chưa phân trước, Đinh lâu chủ hẳn là khinh thường làm.” Lời nói ra, Lâm Tầm khoanh tay mà ngồi, không có bất kỳ động tác chống đỡ gì khác.

Tô Hưng Bang muốn ngăn cản Lâm Tầm, đang chuẩn bị vươn tay kéo hắn, thì cánh tay cứng ngắc giữa không trung, hắn khϊếp sợ khi phát hiện mình thế nhưng không cảm nhận đến bất luận một chút linh lực gì trên người.

Đối với một cái tu sĩ mà nói, linh khí là là lấy căn cơ để sinh tồn, ánh mắt của hắn như điện, mãnh liệt nhìn về phía Đinh Thánh:

“Ngươi đã làm gì?”

Đinh Thánh không đáp lời, tựa như cái gì cũng không nghe thấy, nhìn Lâm Tầm:

“Thế nào?”

Lâm Tầm xòe lòng bàn tay:

“Mười vạn linh thạch.”

Đồng tử Đinh Thánh co rụt lại, độc của hắn có thể phong ấn cả bán thần, không có lý do không ức chế nổi một nhân vật nhìn qua bất quá chỉ như thiếu niên.

“Ngươi thật sự có bản lĩnh đấy.” Tay áo bào vung ra, thình lình mười vạn linh thạch cô thành cỡ hạt gạo, ném đến trước mặt Lâm Tầm. “Nếu lừa gạt ta, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Lâm Tầm thu hết vào không gian, câu thông với hệ thống:

“Còn thiếu ngươi hai vạn, lại thêm một vạn nữa, ta muốn dùng kiếm thuật.”

【Hệ thống: Tịch Diệt kiếm pháp, một trong thập đại kiếm pháp thượng cổ… 】

Lâm Tầm: “Quá mức rêu rao, đổi cái khác.”

【Hệ thống: Bách Hoa kiếm pháp, thích hợp quần công, có thể… 】

Lâm Tầm: “Qúa nhu mì rồi, muốn khí phách một chút .”

【Hệ thống: Huyền Tâm kiếm pháp, chuẩn bị sử dụng trọng kiếm, lực phá hoại cực lớn…】

“Qúa xấu!” Lâm Tầm nghiêm mặt nói, “Ta muốn kiếm pháp, yêu cầu mau lẹ quỷ dị, hay thay đổi, lại ẩn chứa khí phách, trong cương có nhu, trong nhu ẩn tang mới được.”

Một cái âm cuối vừa dứt, mái tóc được búi gọn của hắn đột nhiên bung ra, mi tâm có huyết hồng, cả người mang theo khí tức yêu mỵ, du li giữa nam nữ, thư hùng không luận.

Kiếm khởi, gió nổi mây phun, kết giới lão giả đầu bạc thiết hạ vào giờ khắc này ầm ầm tan biến, hết thảy kiếm khách trong lâu chỉ cảm thấy bội kiếm bên hông của mình như tùy thời có dấu hiệu phá vỡ. Một tiếng kiếm minh vang lên thanh thúy ngân dài trong lâu, linh lực khổng lồ dao động trực tiếp đe dọa kết giới trong lâu.

Kiếm này nhanh đến mức nhìn không ra sơ hở.

Người múa kiếm phân không rõ là nam hay nữ.

【Hệ thống: Trừ Tà kiếm pháp, cương nhu hòa hợp. 】

Lâm Tầm: …

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hệ thống: Tới! Đả thương nhau đi.