Chương 4: Niềm vui gặp gỡ (4)

Trên đường rộn ràng nhốn nháo, Hoàng đô không hổ là nơi phồn hoa nhất, nơi này là nơi khởi nguồn của vô số thế lực, trong đó quyền thế ngập trời tất nhiên là vị đang ngồi vững trong Hoàng thành kia. Tô Hưng Bang làm hoàng tử thiên tư cực cao, đúng là người cực kỳ có cơ hội cạnh tranh vị trí chủ quân kế nhiệm, đó cũng là lý do vì sao hắn vừa ra khỏi đô thành liền bị chặn gϊếŧ.Hoàng đô quy củ nghiêm ngặt, trong mười dặm đô thành không thể phi hành trên trời, Lâm Tầm thu hồi phi kiếm, cùng Tô Hưng Bang sóng vai đi, bởi vì sợ bị nhận ra thân phận, Tô Hưng Bang cố ý đeo một chiếc mặt nạ.

Mặt nạ kim sắc che khuất hơn nửa mặt, chỉ lộ ra hai mắt đen như mực.

“Trở về một chuyến, không phải nên đi gặp người nhà của ngươi một chút sao?”

Tô Hưng Bang quay đầu qua, hắn tất nhiên là muốn, thuận tiện thanh lý mấy tên “người nhà” dám động thủ với, nhưng bây giờ hắn quyết định không quay về.

Hết lần này đến lần khác Lâm Tầm coi như không biết nỗi niềm khó nói của hắn, truy vấn một lúc, Lâm Tầm người này lúc lạnh lùng thì như một khối thạch đầu, vài ngày không nói được lời nào, nhưng nếu hắn nổi tâm tư trêu chọc, kiên nhẫn cũng thật tốt, không sợ tốn nhiều nước miếng.

Tô Hưng Bang nhớ tới mình đã bị lừa vào tay trộm giặc này như thế nào, cắn răng nói:

“Không thể bỏ qua người này.”

Hợp Hoan tông, tên này vừa nghe còn tưởng là nơi hạ lưu nào, trên thực tế, mà ngay cả thanh lâu lớn nhất Hoàng đô tên nghe cũng phong nhã hơn.

Lâm Tầm nghe vậy cũng không buồn bực:

“Có phải ngươi đang suy nghĩ, mấy nơi trăng hoa tên còn dễ nghe hơn cái tên Hợp Hoan tông đúng không?”

Tô Hưng Bang không trả lời, cũng không phủ nhận.

Lâm Tầm cười mắng:

“Tuổi còn trẻ, mua danh chuộc tiếng cũng không tốt.”

Cần biết hiện tại hắn mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, lời này có vẻ chẳng ra gì cả.

Hai người đi vài bước, Lâm Tầm xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, hai mắt dòm đến mấy thứ thú vị cũng dần dần mất hứng thú, chuyên chú với việc chính sự:

“Ngươi nói muốn dẫn ta đi tìm hạt giống tốt, ở đâu vậy?”

“Không xa.” Nghĩ đến mấy đệ tử thế gia ngày thường không ai bì nổi, khóe miệng Tô Hưng Bang nhịn không được vểnh lên.

Cước bộ của hắn cuối cùng cũng đứng lại ở một kiến trúc vô cùng khổng lồ, tên là Túy Tiên cư, hùng sư hai bên ẩn ẩn tản ra khí thế tàn nhẫn, sinh động như thật, Lâm Tầm nhìn kỹ đi, phát giác thân thể thạch sư này phập phồng rất nhỏ.

Nó đang hô hấp!

Hai mắt Lâm Tầm nhíu lại, sư tử bằng đá này đúng là vật còn sống.

Mặc dù không biết này sư tử bằng đá thuộc loại yêu thú cấp bậc gì, nhưng cũng biết không phải dạng bình thường, dùng yêu thú này thay pho tượng trước cửa nhà, rất thưởng thức cũng không đả thương người, thủ đoạn và thân phận của chủ nhân Túy Tiên cư này nhất định bất phàm.

“Một cái tửu lâu mà cũng phô trương rộng lớn như vậy?” Lâm Tầm không cảm thấy đặc biệt.

Tô Hưng Bang khinh bỉ nhìn hắn một cái:

“Đây là thanh lâu.”

Bả vai Lâm Tầm hơi hơi run lên, mày nhăn lại.

Thấy hắn cũng có bộ dạng như bây giờ, trong lòng Tô Hưng Bang có một cảm giác vui vẻ ngầm.

Lâm Tầm cũng không thèm để ý cảm tưởng của hắn ra sao, chạy đến dưới bảng hiệu của Túy Tiên cư, như một tên nhà quê chưa từng va chạm với xã hội, sắc mặt có chút khó coi, lảm nhảm:

“Đầu năm nay ngay cả tên thanh lâu cũng phải mang một chữ “Tiên”, thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay!”

Tô Hưng Bang thấy vậy không khỏi có chút gấp, đi qua đi lại, sắc mặt không dễ nhìn, đi tới nhắc nhở:

“Ở đay nhiều người nhãn tạp, thỉnh sư phụ chú ý thân phận.”

Lúc này, bên trái lầu hai lâu các.

Một lão giả đầu bạc thu dọn sạch sẽ tro hương đã đốt xong, lão đi lại có chút bất ổn, gân xanh tung hoành trên đôi tay gầy vô cùng, nhưng nếu bởi vậy mà cho rằng lão là một bạch tẩu ông gầy yếu thì là sai lầm lớn. Ở Tu Chân giới, thành giả có chút tu vi hơi cao, đến cảnh giới nhất định thì sẽ càng không giống với nguyên trạng.

“Chủ tử, là đại hoàng tử.” Một vị cao thủ như vậy lại khoanh tay cung kính đứng trước mặt một nam tử.

Nếu Tô Hưng Bang biết thân phận của hắn chỉ bị liếc mắt một cái là nhận ra, chắc chắn sẽ kinh hãi. Tấm mặt nạ hắn đeo này chính là do một vị đúc sư thiên cấp tự tay rèn ra, cho dù là lão quái nguyên anh cũng không thể nhìn thấu.

Nam tử, được gọi là chủ tử, lấy bạch y, ngồi bên cửa sổ, tóc dài như thác nước trút xuống, buông xuống mi mắt, dung mạo kinh diễm hiếm có trên thế gian.

“Thời gian này, hắn hẳn phải đang trên đường chạy đến học viện Thiên Thánh.” Nam tử không mặn không nhạt nói.

Lão giả đầu bạc nhíu mày:

“Quả thực là kỳ quái, Tô Hưng Bang không có lý do gì bỏ qua khảo nghiệm nhập học của học viện Thiên Thánh, còn nữa, chúng ta cũng không có nhận được tin tức nói có gì khác thường.”

“Không nhận được tin tức, vậy nghĩa là biến cố chỉ mới phát sinh trong một hai ngày. ” Nam tử liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu qua đám người dừng lại trên người Lâm Tầm đang hết nhìn đông tới nhìn tây. “Nói vậy người này chính là biến cố kia.”

Về phần bên ngoài Túy Tiên cư, Tô Hưng Bang thấy khuyên nhủ không động, kiên trì lôi kéo Lâm Tầm đi vào, Lâm Tầm cũng mặc kệ hắn. Tô Hưng Bang ngoài mặt không lộ, nội tâm cũng sóng lớn phập phồng, làn da của Lâm Tầm bóng loáng, mạch tượng cũng không khác với người thường, không có một chút nguyên khí dao động, căn bản không giống người đã tu luyện.

Càng như vậy, Lâm Tầm liền càng có vẻ lợi hại, cố ý đè thấp thực lực của mình xuống vài cấp thì người có chút năng lực cũng có thể làm được, nhưng làm được tới trình độ thành một người phàm tục, thì ngay cả phụ hoàng hắn cũng không thể.

Lâm Tầm tất nhiên không biết trong lòng Tô Hưng Bang đang tự định giá, hắn vốn dĩ không có tu vi có thể so với phàm phu tục tử thông thường, có hơn thì chỉ là khí lực lớn hơn một chút.

Ánh mắt của hắn bị cảnh tượng bên trong Túy Tiên cư hấp dẫn, cái gì là thanh sắc khuyển mã, vô cùng xa xỉ, hắn xem như được lĩnh giáo, mỗi một chỗ của nơi này đều ngợp trong vàng son, ăn uống linh đình.

Túy Tiên cư, quả thật là sống trong cơn say, sống còn hơn cả thần tiên.

Tô Hưng Bang lấy ra một trăm linh thạch, có hai nàng dẫn bọn hắn đến một chỗ góc hẻo lánh ngồi xuống, nhưng không có thêm trà đưa nước, càng không có nhan sắc câu dẫn. Lâm Tầm nhìn đồ các nàng mặc vô cùng hở hang, nhìn nhìn bàn khác còn suýt nữa thì nam nữ trực tiếp hoan ái, rất nhanh kịp phản ứng, một trăm khối linh thạch ở trong này chỉ đủ mua chỗ ngồi.

“Trắng trợn vơ vét của cải, mê muội mất cả ý chí, có thể sống yên ở Hoàng đô, lão bản này đúng là một nhân tài.” Lâm Tầm không hề keo kiệt lời khen.

Tô Hưng Bang:

“Đồ trong Túy Tiên lâu đều là vật phi phàm, hơn nữa rượu cất chứa ở nơi này ẩn chứa dược lực hơn xa thiên tài địa bảo thông thường, có công dụng nâng cao tu vi không phân giai đoạn.”

Cấp bậc tu luyện càng cao thì muốn tiến một bước nhỏ là cực kì khó khăn, vì vậy nên càng muốn hấp thu đại lượng linh khí thiên địa, năng lượng của vô số bảo vật.

“Tửu nhưỡng nho nhỏ mà cũng có thần lực như thế, nói vậy cô nương nơi này cũng có chỗ bất phàm.” Lâm Tầm thưởng thức chén ngọc không trên bàn, lại cười nói.

Hai nàng bên cạnh nhìn quen phong nguyệt, nhưng nhìn bộ dáng biếng nhác cười nhạt lúc này của Lâm Tầm, cũng nhịn không được có chút ý động.

Tô Hưng Bang cũng hơi hơi hoảng thần, trả lời:

“Nữ tử nơi này là lô đỉnh tốt nhất, tu hành dị thuật, có lời đồn hoan ái cùng cô nương trong Túy Tiên cư, nữ thì thải âm bổ dương, nam thì thu lấy âm nguyên, song phương đều có lợi.”

“Người ngươi muốn giới thiệu cho ta cũng ở đây?”

Tô Hưng Bang chỉ chỉ vài công tử ngồi ở chính giữa tràng, có trái ôm phải ấp, có chuyện trò vui vẻ, thú vị là hai mắt mấy người kia vẫn duy trì minh mẫn.

Lâm Tầm cũng biết những người kia nhất định có chỗ bất phàm, trêu ghẹo nói:

“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn giới thiệu chủ nhân nơi này cho ta.”

Tô Hưng Bang nghiêm sắc mặt: “Ăn nói cẩn thận.”

Lâm Tầm lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hắn cảnh giác như thế, trong lòng nổi lên vài phần tò mò, chủ nhân của Túy Tiên cư này rốt cuộc có bản lĩnh ngập trời gì, mà đường đường là một hoàng tử mà lại phải kiêng kị.

Dư quang thoáng nhìn ngọc thạch nạm trên tường, Lâm Tầm bỗng nhiên nghĩ tới lúc rời khỏi Lâm gia có tiện tay lấy đi mấy khối dạ minh châu.

“Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi ra ngoài một chuyến.” Trước phải đem mấy khối dạ minh châu đổi chút linh thạch mới là chính sự, không có tiền nửa bước khó đi, ở Tu Chân giới, linh thạch dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt.

Tô Hưng Bang gật đầu, thức thời cũng không có hỏi hắn đi đâu.

Sau khi Lâm Tầm rời đi, vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, Tô Hưng Bang điểm một hồ thanh tửu, đang muốn uống gϊếŧ thời gian, trong lâu lại chợt an tĩnh lại, ngay cả ánh mắt của mấy người đang ngồi giữa tràng được gọi là “đồ đệ tốt” mà Tô Hưng Bang muốn giới thiệu cho Lâm Tầm đều cảnh giác, nhãn thần ngưng trọng.

Theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, đồng tử Tô Hưng Bang mãnh liệt run lên, đón lấy tầm mắt của mọi người, một vị bạch y nam tử thản nhiên đi xuống, mỗi một bước như là dẫm trên đầu quả tim của người ta, dung nhan của hắn cực kỳ kinh diễm, lại không ai dám sinh ra nửa chút tâm tư xấu xa.

“Đinh Thánh.” Trong lòng Tô Hưng Bang mặc niệm tên này một lần, người mà cả phụ hoàng cũng không dám động, thậm chí mẫu hậu hành sự phách lối của hắn cũng nhiều lần lén lút nhắc nhở hắn là người này nguy hiểm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng biết Đinh Thánh là lâu chủ của Túy Tiên cư, nhưng bình thường hắn rất ít lộ diện, cũng rất ít xuất lâu, bất quá việc có ngoại lệ, mỗi một lần Đinh Thánh xuất lâu đều ý nghĩa phục thi bách lý, tinh phong huyết vũ.

Đi ra chào hỏi trước là một nhân vật thủ lĩnh một thế lực lớn, tâm tư hắn khá lung lay, đêm nay bọn họ đều là khách nhân của Túy Tiên cư, Túy Tiên cư đối khách nhân của mình khá là khách khí, cho dù làm vào cảnh ngộ bị truy sát, bước vào trong lâu này, chỉ cần không đi ra ngoài thì có thể bảo toàn tánh mạng.

Đương nhiên, nếu muốn ngủ lại một ngày cần trả một số lượng linh thạch cực kỳ khủng bố, không quá hai ngày là có thể khiến một người xuất thân giàu có héo rút thành thịt khô.

Đinh Thánh cũng không nhìn hắn, chỉ hơi hơi vuốt cằm, những người khác thấy thế, cũng sôi nổi bắt đầu tiếp đón, có ôm quyền, có chắp tay thi lễ.

Ngay lúc không khí đang vào lúc ít người lo lắng đề phòng, một trận tiếng bước chân yếu ớt đột ngột xuất hiện khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại, người tới đúng là Lâm Tầm vừa mới đổi xong linh thạch, hắn đi đến bên người Tô Hưng Bang, nhún nhún vai:

“Sao mọi người đều nhìn ta thế?”

Tô Hưng Bang không trả lời vấn đề của hắn, chỉ thấp giọng nói:

“Đinh Thánh, lâu chủ Túy Tiên cư hiện thân .”

Nam nhân ngồi ở giữa tràng đang trái ôm phải ấp chú ý tới Tô Hưng Bang, chân mày nhíu lại, có vài phần cảm giác quen thuộc, trong chốc lát lại không thể nghĩ ra là ai.

Lâm Tầm vẫn duy trì bộ dáng khi vào cửa, ngón tay trỏ trắng như tuyết chuyển động qua lại trên chiếc túi chứa linh thạch, ngoại trừ diện mạo xinh đẹp, cùng lãng tử tầm hoa vấn liễu bình thường không có gì khác nhau.

Hắn ngẩng đầu, người từ trên lầu đi xuống vừa lúc bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, ánh mắt hai người đối nhau, Lâm Tầm bừng tỉnh đại ngộ:

“Thì ra hắn chính là tú bà ở nơi này!”

Một hòn đá gợn lên ngàn ngọn sóng.

Lão giả đầu bạc đi theo phía sau nam tử trợt cước bộ, suýt nữa ngã xuống, Tô Hưng Bang vốn đang ngồi yên ổn bắp thịt trên mặt cứng đờ, thần sắc những người còn lại mang theo ngạc nhiên và khϊếp sợ.

Lúc đầu không khí đột nhiên an tĩnh lại càng thêm an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, lông mi thanh tú của Lâm Tầm khẽ nhíu lên, buồn bực hỏi Tô Hưng Bang bên cạnh:

“Chẳng lẽ không phải?”

Tô Hưng Bang: … Sao lại muốn hại ta!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Hưng Bang: … Đã nói xong tình sư đồ,ngươi tìm đường chết vì sao còn muốn dẫn ta theo!!!