Mọi người tùy ý chọn chỗ ngồi, Lâm Tầm đứng phía trước ngay giữa trung tâm, một màn này cực kỳ giống lần đầu tiên mọi người gặp nhau, trái lại là y phục lần này mới toanh, không như thuở đầu bị Lâm Tầm mạnh mẽ trói lại làm mòn, mỗi người đều đã thay một thân y phục bình thường.
Nhưng tất cả mọi người đều đang có mức độ thương tích khác nhau, có người trên mặt bị thương đổ máu, có người khí tức bất ổn, đúng như ở đây có người trong mắt lộ ra tinh mang, có người lòng không cam chịu.
“Xem ra đã có kết quả.” Khuôn mặt dưới đấu bồng của Lâm Tầm lộ ra một chút ý cười, hắn tất nhiên sẽ không tiếc rẻ đồ vật đã đáp ứng lúc trước, tay vung lên, tam miếng Tụ Linh đan đan khí cuộn quấn quanh thân xuất hiện trước mặt mọi người.
Mặc dù đã thấy qua một lần nhưng không ít người vẫn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng… Tụ Linh đan, ăn được một viên không biết bằng được bao nhiêu ngày tu luyện.
“Đan dược dù gì cũng là phụ trợ.” Thấy rõ bọn họ đỏ mắt, Lâm Tầm không thừa dịp nóng sốt để khích lệ mà ngược lại giọng lạnh xuống: ” Một đường tu luyện, cần phải biết hậu tích bạc phát* (chuẩn bị chu đáo thì mới nên chuyện).”
Giọng nói trầm thấp như một chậu nước lạnh, nháy mắt dập tắt cách nghĩ phi thực tế của người nào đó.
“Hôm nay là ngày thứ bảy.” Lâm Tầm buông mắt: “Tính nhẫn nại của ta không tệ, nhưng cũng không tốt, trước thi đấu tân sinh, tối đa ta sẽ tiến hành mười lần tỷ thí như vậy nữa.”
Hắn ngưng một chút:
“Nếu nói là thi đấu tân sinh, không bằng nói là hội võ chư tông, là cái gì, các ngươi không thể không biết.”
Không ít người cúi đầu kể cả Hạ Dạ Bạch, bọn họ tất nhiên biết, thậm chí trong lòng còn cực kỳ rõ ràng, thi đấu này, để dương oai, cũng là để chèn ép.
Nếu rồng ngẩng đầu, phượng tất phải cúi đầu.
Hai cường gặp nhau, tất có cao thấp, tác phong của học viện Thiên Thánh khiêm tốn trước sau như một, nhưng nó đã liên tục mười lần có tân sinh thủ khoa đại hội, sớm đã danh tiếng vang xa. Bất luận là viện hệ hay là tông phái, chư mạch đồng đài đánh lôi đài, vạn pháp tranh đấu, đại đạo cộng minh.
“Đúng dịp.” Khóe miệng Lâm Tầm gợi lên: “Quy tắc ta tuyển người cũng có vài phần tương tự với trận đấu này, nói cách khác là chọn người ưu tú.”
Hai chữ cuối cùng vừa xuất hiện, mọi người nhất thời có dự cảm không tốt.
“Nói điều này, nếu cuối cùng kẻ nào không được chọn, chỉ có thể chứng minh bản thân…” Hắn khẽ mở môi mỏng, nụ cười chậm rãi khuếch trương, từ ngữ phun ra cũng lạnh đến cực điểm: “Tài nghệ không bằng người.”
Uống thuốc xong lại cho mứt táo, Lâm Tầm hỏi: “Ba danh đầu là ai?”
Có hai người rất nhanh cởi ngọc bội trên người xuống đặt lên mặt bàn, một người là Tô Hưng Bang, người còn lại là một tiểu cô nương trước không thế nào để mắt tới, thấy ngọc bội đệ nhất vẫn không xuất hiện, ngoại trừ Hạ Dạ Bạch, các tầm mắt khác đều đặt trên người Đinh Thánh.
Chẳng lẽ vị đại gia này bình thường sống quá sung sướиɠ nên căn bản không coi trọng Tụ Linh đan?
Cũng không phải là không có khả năng, nội công của Đinh Thánh vô cùng thâm hậu, một viên Tụ Linh đan có lẽ không đáng để hắn động tâm.
Hắn không muốn, trong lòng người hạng bốn có thêm vài phần mong được, miếng Tụ Linh đan kia cuối cùng có thể rơi xuống tay mình không?
Ánh mắt Lâm Tầm lộ ra một chút nghiền ngẫm:
“Nếu đệ nhất không xuất hiện vậy phần thưởng e là phải bỏ rồi.”
Vào lúc tất cả mọi người đang chú ý tới Đinh Thánh, một bàn tay chậm rãi chuyển rời lên bài bàn, ngọc bội khe khẽ rơi xuống mặt bàn, động tĩnh rất nhỏ này không kéo được bất kỳ sự chú ý nào.
Hắn nuốt nước miếng, lần thứ hai chậm rãi dời tay đi, tay áo rộng lớn vừa mới rời đi, sắc đỏ rờ rỡ chói mắt một mình nằm trên bàn.
Người đầu tiên phát hiện ra miếng ngọc bội này chính là tiểu cô nương đứng bên trái phía sau Hạ Dạ Bạch, khóe mắt nàng đúng lúc vô ý thoáng liếc qua chỗ này, tay ngọc che lại đôi môi đỏ mọng, nhưng một tiếng “A” vẫn phát ra.
Một mẩu đá vụn kích lên một mảnh sóng gợn, ngay khi nàng nói ra không lâu, càng lúc càng nhiều người chú ý tới Hạ Dạ Bạch, trong đó không thiếu vài người dụi mắt, định thần nhìn lại, nhưng chữ “Nhất” loá mắt trên ngọc bội mẫu đơn tươi đẹp vẫn ngoan cố mà đứng lại ở nơi đó, khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không thể nào, miếng ngọc bội này sao lại ở chỗ ngươi được?!” Người bình tĩnh lại đầu tiên chính là tiểu cô nương lúc đầu kia.
“Đúng vậy, sao lại ở chỗ ta nhỉ. . .” Hạ Dạ Bạch cười ngượng vài tiếng, thần sắc hết sức khó xử, dũng khí vừa rồi rút đi hơn phân nửa, hắn chuyển động hầu kết, tay nhịn không được che đi một nửa ngọc bội: “À ờ, có thể là ngươi hoa mắt thôi.”
Tiểu cô nương vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn.
“Chẳng qua là tương tự chút thôi, đây không phải mẫu đơn gì đâu, miếng ngọc bội của ta, là hoa sen, đúng rồi, hoa sen đó!”
Có người hề hề cười nhạt:
“Hoa sen màu đỏ?”
Hạ Dạ Bạch khí phách đáp lại:
“Dục hỏa hồng liên!”
Nhưng mà khí phách hào hung của hắn không duy trì được một giây đã nghe một giọng nói truyền đến:
“Thật không?”
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, Lâm Tầm đã dời tầm mắt khỏi người của hắn.
“Năng giả cư chi*.” Lâm Tầm thản nhiên nói: “Nếu ngạc nhiên, chỉ có thể là có người tài nghệ không bằng người.”
*Năng giả cư chi là một lý lẽ dùng người người tài, để người tài lên và hạ người tầm thường xuống.
“Tê ——” Phía dưới truyền đến từng tiếng hít lãnh khí.
Tô Hưng Bang lại cười khổ, không ngờ là thật sự khiến hắn đạt ước nguyện.
Mà sau đó ba viên Tụ Linh đan xuất hiện trước bàn đã xác nhận chân diện mục của ba danh đầu.
“Theo thứ tự đi ra, phần thưởng đã tới tay, bây giờ tiếp tục khóa trình hôm nay.” Lâm Tầm coi như cái gì cũng không phát sinh, bình tĩnh mở thư, từ đầu đến cuối đều không nhìn Đinh Thánh một cái, mà Đinh Thánh thì lại càng bình tĩnh, rất phối hợp với việc làm của Lâm Tầm, lật thư, nghe giảng.
Về phần dưới hình tượng thong dong này che giấu gợn sóng gì thì ngoại trừ đương sự, không ai biết cả.
Hạ Dạ Bạch thừa cơ thu hồi ngọc bội trên bàn, giống như cái gì cũng không phát sinh, cúi đầu, nhìn như nghiêm túc nghe giảng, ở chỗ sâu trong đồng tử lại ngấm một chút u trạch.
Dùng thủ đoạn gì cũng không sao, hiện tại hắn ở vị trí đệ nhất, nói cách khác lần tỷ thí thứ hai hắn sẽ trở thành mục tiêu đỏ mắt của mọi người, thậm chí so với lúc này đây còn nghiêm trọng hơn, dư quang nhìn lướt qua mấy người chung quanh, trong mắt thêm vài phần trào phúng, thương đả đầu điểu*, vào lúc không biết là hắn dùng thủ đoạn nào giành thắng lợi, trước hai ngày hẳn là sẽ không có người chủ động ra tay.
*Làm người không nên quá lộ liễu nếu không sẽ khơi ra tai bay vạ gió.
Thời gian hai ngày đủ cho hắn sắp đặt rất nhiều thứ.
Đằng sau hắn, nữ tử mặc hắc y cũng đang trong tư thế cúi đầu, chẳng qua cánh tay nhỏ nhắn giơ thư lên che khuất độ cung bên môi, Tô Hưng Bang dùng kiếm, nàng dùng đao, xưa nay đa phần nam nhân cầm đao, nữ nhân ngự kiếm, nhưng bọn họ trái ngược.
Độc của Đinh Thánh rất quỷ dị, nhưng kiếm của Tô Hưng Bang chưa hẳn là nàng đánh không lại, giá như có thêm thời gian, tinh mâu xuất ra thêm nhiều sắc độ:
“Chỉ cần cho ta một chút thời gian nữa.”
Không chỉ Hạ Dạ Bạch và nữ tử hắc uy, mười tám người, người nào cũng có tâm tư, người nào cũng có mục tiêu.
Trong những người này, tâm tư của Tô Hưng Bang là đơn thuần nhất, từ đầu đến cuối bồi hồi trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Làm sao để có thể đổi tên cho tông môn? Đổi tên! Đổi tên!!! Hắn nhìn nhìn vài thanh niên hăng hái bên cạnh, trong lòng không khỏi sinh ra đồng cảm.
Những người này chắc là vẫn chưa biết hiện tại tông phái tên gọi là gì.
Tiếp tục như vậy, chờ đến ngày thi đấu tân sinh đã coi như “thú vị”. Trong đám bọn hắn, không có một thân phận nào là đơn giản, có tiểu vương gia Hầu phủ, có gia tộc Triệu thị sinh ý lớn nhất Già Lam quốc, thậm chí còn có người thừa kế ra ngoài lịch luyện của một thế gia bí ẩn.
Ba tháng sau, các thế lực tất nhiên sẽ phái ra người có thân phận đích thân tham gia thi đấu tân sinh, có người vì quan hệ huyết thống thắm thiết còn sẽ tự mình tham dự ——
“Tiếp theo, Hợp Hoan tông Tô Hưng Bang đối chiến với học viện Thiên Thánh XXX.”
Nghĩ vậy đến cái tình huống này, Tô Hưng Bang không khỏi sợ run cả người, học viện Thiên Thánh khiêm tốn, ngoại trừ thi đấu tân sinh, không ai biết thực lực của người bên trong đến tột cùng là cỡ nào, mà phụ hoàng hắn, chắc chắn cho rằng hắn đã sớm ở trắc thí nhập học thi triển tài năng, tiến vào học viện Thiên Thánh.
Nghĩ đến không chỉ có mỗi phụ hoàng hắn, Tô Hưng Bang thế nhưng chiếm được một chút an ủi quỷ dị.
Lâm Tầm một mình đứng trên đài, xuyên qua sách vở bên cạnh đem thần sắc của mỗi người thu về đáy mắt, lại làm như không thấy.
“Tu linh đạo, trước tu linh mạch, chủ mạch cả thảy một trăm tám mươi điều…” Từng câu từng chữ ngừng ngắt thích hợp.
Từ cửa sổ nhìn vào, học trò chuyên chú, sư trưởng đôn hậu, một phái vui vẻ. hòa thuận