Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kỷ Quân Nhã duy trì tư thế giơ tay đưa danh thϊếp, nhìn không ít người nhìn bọn họ bên này, mặt cô ta lập tức đỏ.
Sống hai mươi bảy năm, còn chưa từng mất mặt như thế.
Trong lòng cô ta tức tối lại khó chịu, xấu hổ xoay người, cắn răng nói với bóng lưng người đàn ông: “Dung tiên sinh, có chuyện không biết có nên nói hay không."
Người đàn ông đang bước đi, giọng nói lộ ra vài phần lãnh đạm, trong mắt không hề có tà nịnh: “Nếu không biết, vậy cũng không nên nói."
Thảo nào bên ngoài nói Dung Mặc Sâm không dễ chung sống, ngày hôm nay cô ta xem như lĩnh giáo.
Nhưng Kỷ Thần Hi có thể nói chuyện được vơí anh ta, chính mình vẫn luôn nở nụ cười dán đến, Kỷ Quân Nhã như thế nào cam tâm?
Vì vậy, cô vội vàng nói về phía người đàn ông: “Dung tiên sinh, thân phận anh tôn quý, cũng đừng để cho người phụ nữ đã từng ngồi tù đó lợi dụng."
Lời này quả nhiên có hiệu quả.
Sau một phút, người đàn ông dừng bước, mang theo cảm giác áp bách, Kỷ Quân Nhã cảm giác không khí chung quanh mình đều mỏng manh.
Anh nhìn cô ta, trên mặt nhìn không ra vui giận, ngay cả tiếng nói đều không lạnh không nóng: “Cô nghĩ cô nói cái gì?"
Trong lòng Kỷ Quân Nhã lại xẹt qua vẻ đắc ý, biết anh đối với lời cô sinh ra lòng hiếu kỳ: “Dung tiên sinh, tôi vừa rồi chứng kiến ngài cùng Kỷ Thần Hi nói chuyện, muốn nhắc nhở anh, người phụ nữ kia đυ.ng chết mấy người, đã từng ngồi tù, anh ngàn vạn lần không nên bị gương mặt đó lừa gạt, cô ta kỳ thực..."
"Sao vậy?" đáng tiếc lời của cô ta còn chưa nói hết, bị anh cắt đứt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng không đồng tình, mỗi một câu nói ra đều mang theo sự lạnh lùng xa cách: “Tôi là người rất giống kiểu chỉ nhìn bề ngoài sao?"
"Cái này... " Kỷ Quân Nhã bị anh hỏi một câu không lời chống đỡ, đầu lưỡi khẩn trương bắt đầu cứng lại, khó khăn nói: “Tôi không phải, không phải ý này, anh hiểu lầm! Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, Kỷ Thần Hi không giống vẻ bề ngoài đơn thuần, anh ngàn vạn lần chớ tin cô ta, chớ nghe cô ta nói!"
Một tay Dung Mặc Sâm để trong túi quần tây, bởi vì ưu thế thân hình cao lớn tuyệt đối, lấy thái độ bề trên, tiếng nói bạc bẽo tản mạn: “Cô có thời gian rảnh rỗi quan tâm người khác, nên quan tâm vị hôn phu của mình nhiều hơn."
Kỷ Quân Nhã khẽ run, quay đầu nhìn sang cách đó không xa, quả nhiên thấy Mạnh Hoài Dật bị nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh đang nói gì đó.
Sắc mặt cô ta cứng đờ, tay thả xuống bên người nắm chặt, móng tay sơn rất đẹp đâm vào lòng bàn tay.
Tự mình phí hết tâm tư muốn lót đường cho anh ta, anh ta khen ngược, cùng một đám phụ nữ trò chuyện vui vẻ!
Cô ta khẽ cắn môi, cất bước đi sang bên kia, ai đó nhìn thấy vẫn chưa đi cách xa hai bước, cánh tay đã bị người bắt lại: “Kỷ Thần Hi, cô đã đuổi theo chồng tôi tới tiệc rượu, còn dám nói cùng chồng tôi không có quan hệ?"
Kỷ Quân Nhã quay đầu nhìn về phía người nắm tay mình, là một khuôn mặt xa lạ, hình dáng cao lớn thô kệch.
"Thật ngại quá, cô nhận lầm người."
Khi thấy rõ mặt của cô ta, đối phương cũng ngẩn ra: “Ơ? Cô không phải Kỷ Thần Hi?"
Kỷ Quân Nhã cùng Kỷ Thần Hi là chị em ruột, chỉ cần nhìn gò má, quả thực dáng dấp có sáu bảy phần tương tự, người chưa quen thuộc các cô nhận sai cũng rất bình thường.
"Tôi không phải." Kỷ Quân Nhã nhìn người phụ nữ trung niên này bị sườn xám hằn ra bụng nhỏ, đáy mắt chợt lóe lên, sau đó giống như tùy ý hỏi một câu: “Xin hỏi chị tìm Thần Hi có chuyện gì không?"
"Hừ! Người phụ nữ đó ở trong bệnh viện câu dẫn chồng tôi còn chết không thừa nhận!"
Kỷ Quân Nhã nghe vậy, giả vờ kinh ngạc giơ tay lên làm động tác che miệng: “Điều này thật ư? Có phải chị hiểu lầm không? Thần Hi mới ở tù ra, đã cải tà quy chính, cô ấy sẽ không làm loại chuyện này."
Lời này rõ ràng là thay Kỷ Thần Hi biện giải, trên thực tế cũng là đẩy cô vào trong hố lửa.