Chương 20: Đυ.ng chết thì có sao? (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đúng như dự đoán, người đàn bà trung niên kêu lên, khối thịt trên mặt cũng run run: “Cái gì? Kỷ Thần Hi đã từng ngồi tù?"

Trên mặt Kỷ Quân Nhã cứng đờ, giống như vì che giấu cái gì, lập tức lại sửa lời nói: “Cái gì ngồi tù? Tôi chưa nói qua, là cô nghe lầm? Xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện được."

Nói xong cô ta xoay người rời đi thật nhanh, thật giống như có tật giật mình.

Người đàn bà trung niên cũng không phải đứa ngốc, thấy dáng dấp cô ta cùng Kỷ Thần Hi có phần tương tự, liên tưởng lời cô ta mới vừa nói nữa, đôi mắt vòng vo chuyển, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra gọi điện thoại.

"Anh, em nghe ba nói anh gần đây có một cô gái điều đi ngục giam? Anh có thể giúp em hỏi thăm, nơi đó có một nữ tù tên Kỷ Thần Hi hay không?"

Vào giờ phút này.

Kỷ Thần Hi đã rời phòng khách tiệc rượu, cô không quen trường hợp náo nhiệt như vậy, hiện trường tiệc rượu y hương tấn ảnh, trêu chọc cờ bay phất phới, cùng cô quả thực hoàn toàn xa lạ.

Mới vừa thấy Mạnh Hoài Dật, cô vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận xông lên hung hăng tát anh ta mấy bạt tay, nhưng thực tế cô không làm gì được.

Bởi vì những thứ này còn không đủ, cô chôn vùi thời gian bốn năm thanh xuân ở trong tù, cô đau thế nào cô cũng sẽ trả lại từng người!

Mặc dù đã là đầu mùa hè, gió đêm vẫn có chút lạnh, hai tay Kỷ Thần Hi khoanh lại ôm cánh tay, chậm rãi đi bộ ven đường.



Lúc cô nói muốn rời đi, Trình Tuấn Vũ muốn đưa cô trở về, bị cô uyển chuyển cự tuyệt.

Thời gian này, đón xe không khó lắm.

Cô đứng ở trên đường không chờ bao lâu, bên tai bỗng nhiên truyền tới tiếng xe hơi.

Kỷ Thần Hi khẽ run, theo bản cô xoay mặt nhìn sang.

Cột đèn chói mắt thẳng tắp bắn tới, mắt Kỷ Thần Hi không mở nổi.

Xe thể thao màu đen dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, người đàn ông từ xe bước ra.

Áo sơ mi màu đen trên người anh là tư nhân định chế, hai viên nút cổ áo không biết lúc nào cởi ra, đường cong buộc vòng quanh thân hình hoàn mỹ.

Tay trái người đàn ông tùy ý khoác lên trên cửa xe, lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay màu đen, Vacheron Vonstantin, giá trị bảy con số trở lên, tuyệt đối khiêm tốn khoe giàu.

Dưới đèn đường chiếu rọi xuống, tư thái anh lười biếng tự tản mát ra một loại khí tức hấp dẫn (sεメy) mê người mị hoặc.

Dung Mặc Sâm tựa vào bên cửa xe, đôi mắt đen nhánh liếc cô: “Đi đâu?"

Kỷ Thần Hi cho là anh muốn đưa mình, vội vàng vẫy tay nói: “Không cần, tôi đón xe là được."



Chuyện mới vừa rồi phát sinh bên ngoài phòng vệ sinh còn không lâu, bây giờ cô thấy người đàn ông này, ánh mắt không bị khống chế nhìn môi anh.

Nếu cùng anh ngồi một chiếc xe, khẳng định rất lúng túng.

Dung Mặc Sâm hoàn toàn không thấy cô cự tuyệt, lại lặp lại vấn đề một lần, giọng nói nhàn nhạt mang cường thế: “Tôi hỏi cô đi đâu vậy?"

Kỷ Thần Hi nhìn gò má anh góc cạnh rõ ràng, giống như là bị đầu độc vậy: “Tôi đi bệnh viện."

Vừa dứt lời, Dung Mặc Sâm nhấc tay, ném một vật vào trong tay cô.

Kỷ Thần Hi vội vàng giơ tay lên tiếp lấy, cúi đầu nhìn, là chìa khóa xe, không đợi cô lên tiếng hỏi, giọng người đàn ông vang lên lần nữa: “Tôi uống rượu không thể lái xe, cô đưa tôi đi bệnh viện."

Kỷ Thần Hi đối với lời anh nói ra hết sức im lặng, hóa ra người ta coi cô là lái xe miễn phí?

Nhưng nhà cô thuê vừa vặn ở gần bệnh viện, dù sao cũng thuận đường, còn có thể tiết kiệm mấy chục đồng tiền tiền xe.

Trong mấy giây cô chần chờ, người đàn ông đã vòng qua đầu xe ngồi vào ghế cạnh tài xế, giống như chắc chắn cô sẽ đáp ứng.

Trong lòng Kỷ Thần Hi âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn phải mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển.

Cô từ lúc ngồi tù ra, đã rất lâu không sờ qua tay lái, nhưng ngay khi sờ tới tay lái, đáy lòng không khỏi trăm cảm xúc đan xen.