Chương 4.2: Bắt đầu

Tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Tiềm Giang, anh trai ruột của Thẩm Tinh Nhân Thẩm Tinh Thần, và cũng là chó săn trung thành nhất của cô ta, bất cứ ai dám làm tổn thương cô ta đều sẽ bị người đàn ông này xử lý triệt để.

Đạo diễn thiên tài quốc tế, cũng là người giúp Thẩm Tinh Nhan ngồi lên ngôi ảnh hậu, Diệp Giả.

Phó tư lệnh quân khu Đông Cảnh, chú của Diệp Giả, Diệp Trọng Tự.

Sau khi Lâm Kinh Mặc hiểu rõ thân phận của những người đàn ông sau lưng Thẩm Tinh Nhan, cô chỉ có thể thở dài, không hổ là thịt văn mary sue, mấy người đàn ông này ai cũng khó giải quyết.

Thân phận cao quý như rồng phượng lại cam tâm tình nguyện quy phục dưới váy của Thẩm Tinh Nhan làʍ t̠ìиɦ nhân trong bóng tối.

Có lẽ thế giới trong tiểu thuyết luôn tồn tại những tình tiết xa rời thực tế, nhưng Lâm Kinh Mặc không tin ở ngoài đời đám con cưng của trời đó có thể bỏ sự kiêu ngạo xuống để chấp nhận sự tồn tại của người khác.

Tình yêu cần sự ưu tiên, nếu không có thì không phải là tình yêu.

Cô tìm kiếm Thẩm Tinh Nhan. Vì là đại minh tinh nên quảng trường Weibo của Thẩm Tinh Nhan toàn là đám fans khoe khoang về idol mình với các tài khoản marketing lên bài PR, chẳng có thứ gì có giá trị.

Còn Thẩm Tinh Thần có em gái ruột là người nổi tiếng, hơn nữa bản thân Thẩm Tinh Thần cũng có diện mạo xuất chúng lại là chủ tịch công ty, thân phận cao phú soái của anh ta cũng đủ hấp dẫn đám tiểu thư đó, bọn họ ngày nào cũng ở trên Weibo của anh ta hỏi han ân cần. Số liệu Weibo của Thẩm Tinh Thần cũng không thua gì một lưu lượng tuyến hai, nhiệt độ trên mạng cũng rất ổn định, bản thân anh ta thích chơi bời, trở thành mục tiêu của vòng săn thú ban đêm của cảng Thành Đông.

Lâm Kinh Mặc lướt điện thoại một lúc, nhanh chóng tìm được một tin tức hữu dụng.

“Bây giờ Thẩm Tinh Thần đang ở Stay Park, đừng trách tôi không nhắc nhở các vị tiểu thư đó nha.”

Weibo này có gắn định vị, định vị thể hiện vị trí khu hộp đêm nổi tiếng ở Đông Cảng tại đường Thanh niên. Đã có mấy người bình luận bên dưới hỏi: “Thật vậy sao? Nếu vậy tôi tới liền.”

Chủ tài khoản trả lời: “Là thật, anh ấy vừa tới.”

Thẩm Tinh Thần là hung thủ trực tiếp hại chết cả nhà cô.

Lâm Kinh Mặc không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng quyết định tìm hiểu đến cùng.

Cô thay một chiếc váy trắng mới, dài đến đầu gối, áo tay phồng, trước ngực là tác phẩm sao trời và hoa hướng dương của họa sĩ Van Gogh, một chiếc váy hoàn toàn không phù hợp với con đường Thanh niên phồn hoa.

Mái tóc dài được chải chuốt tỉ mỉ xõa ra, không bị hao tổn nhuộm uốn mà được xử lý bằng tinh dầu dưỡng hơn một nghìn tệ. Mái tóc dài xõa tung ra được uốn nhẹ, bồng bềnh óng ả như rong biển phơi trên tấm lưng.

Trên chân là một đôi giày vải màu đen đơn giản.

Trừ cái này ra thì không còn phụ kiện nào khác.

Ánh sáng của hộp đêm sẽ làm lớp trang điểm bị hỏng, Lâm Kinh Mặc không thể để mặt mộc đến đó.

Cô kẻ mắt chuốt lông mi, thoa một lớp son môi cho mình, trên mặt không trang điểm, cái gì cũng không bằng làn da của cô, còn mịn màng hơn trẻ con, ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.

Sau khi thu dọn xong, Lâm Kinh Mặc rón rén ra cửa phòng đi thẳng đến cửa khách sạn, sau đó ngồi trên xe taxi của khách sạn tới Stay Park.