Chương 3.2: Bước tới

Cắt tóc mái thật dày để che lại vầng trán, dùng một cặp kính cũ kỹ dày cộp để che mắt, lúc nào cũng cúi đầu im lặng không nói để hạ thấp cảm giác tồn tại, đồng phục to rộng mặc từ mùa đông sang mùa hè, mặc kệ trời nóng như thế nào, cô cũng không để lộ cánh tay cánh chân ra, bảo vệ làn da mềm mịn.

Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện chưa thể hạ màn.

Cô học viết những bài văn 10000 đến 20000 chữ, gửi bài và được đăng trên các tạp chí thiếu nữ nổi tiếng ở trường cấp 2 cấp 3. Một bài được nhận 5000 tệ tiền nhuận bút, phần lớn tiền nhuận bút đều được cô tích cóp lại, cô cũng không để ba mẹ biết mình có tiền tiết kiệm. Lấy một phần ra, Lâm Kinh Mặc sử dụng để chăm sóc và bảo dưỡng cơ thể.

Đây là thế giới thật được hóa thành từ thế giới thịt văn, trong thế giới thịt văn, một người phụ nữ muốn đạt được mục đích cần nhất là gì? Cô không phải đứa con gái không hiểu chuyện, đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, vũ khí của mình phải đạt tới độ tuyệt hảo.

Sữa tắm đắt tiền và sữa dưỡng thể, tinh dầu mọc tóc nhập khẩu, đắt có lý do của đắt, Lâm Kinh Mặc tình nguyện trả giá.

Ba năm cấp ba, cô ngụy trang các loại mỹ phẩm dưỡng da mua trên mạng để người khác không phát hiện ra, ngày đêm cố gắng chăm sóc cơ thể, nỗ lực vận động căng cơ, nhân lúc không ai làm phiền đi huấn luyện hình thể, tải chương trình ngoại ngữ tự học tiếng Pháp tiếng Nhật…

Cô giống như một người lính sẵn sàng lao ra trận bất cứ lúc nào, ngày nào cũng chà lau vũ khí của mình.

Lâm Kinh Mặc mở mắt ra, cuối cùng cũng đến lúc ra chiến trường.

……

Cuối cùng ngày khai giảng cũng sắp đến.

Trong lúc đó, một vài nhà báo muốn phỏng vấn nhưng đều bị Lâm Kinh Mặc từ chối một cách khéo léo.

Bây giờ có 67000 tệ tiền tiết kiệm, sau khi nhận được học bổng, cô quyết định biếu ba Lâm mẹ Lâm 20000 tệ. Ba Lâm nhất quyết không nhận, nhưng thái độ của Lâm Kinh Mặc cũng rất kiên quyết, cuối cùng mẹ Lâm cũng nhận.

Trước khi khai giảng, Lâm Kinh Mặc mua cho mình một chiếc điện thoại nhưng lại không mua thẻ điện thoại, cô cảm giác cơ hội mình về tỉnh A sẽ không còn nhiều nữa.

Ba Lâm đưa cô đi học ở trường cách xa ngàn dặm, Lâm Kinh Mặc quyết định tự mua hai tấm vé máy bay.

Ba Lâm mắng cô tiêu tiền lung tung, cuối cùng Lâm Kinh Mặc lại phải cười hì hì thuyết phục ông ấy.

Ông ấy cả đời khom lưng dưới trời, lang thang giữa nơi rừng núi, cũng chưa từng nhìn thấy phong cảnh trên trời cao ba vạn thước.

Lâm Kinh Mặc muốn để ông ấy tận mắt nhìn một lần.

Máy bay hạ cánh lúc hơn 8 giờ tối, họ đặt chân lên thành phố lớn nhất nước Hoa, những ánh đèn tráng lệ giữa mây trời rộng lớn nối dài tạo thành thành phố không bao giờ ngủ, cách một cánh cửa kính cũng có thể cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt. Ba Lâm vuốt ve tay cầm của ghế, hai mắt ươn ướt vì kích động.

Còn Lâm Kinh Mặc nhìn cảnh phồn hoa này cũng như con dã thú khổng lồ há miệng, cô muốn bước vào đó, không oán không hối hận.