Chương 2.2: Chuyện cũ

Tiếng thở dốc thô nặng nhanh chóng vang lên trong nhà vệ sinh.

Lâm Kinh Mặc im lặng đứng ngoài cửa nghe một lúc sau đó xoay người quay về văn phòng.

Đây là thế giới thịt văn, du͙© vọиɠ của con người trong thế giới này được buff mạnh, ham muốn của mọi người cao hơn tiêu chuẩn bình thường, Lâm Kinh Mặc cũng không ngoại lệ.

Mặc dù cô không có tình cảm với Trương Ngọc, cũng không muốn anh làʍ t̠ìиɦ với mình, nhưng vì tác động của tâm lý câu dẫn anh, cũng với mấy tiếng rên gọi tên cô một cách thô tục kia, hoa huyệt của cô cũng không khống chế được tiết ra một chút chất lỏng.

Nhưng chuyện này đối với cô cũng không có gì không tốt, cô muốn biến cơ thể trở thành vũ khí, bài xích tìиɧ ɖu͙© sẽ phải chịu khổ.

Lâm Kinh Mặc lấy một tờ giấy từ trong túi ra, trong phòng không có ai theo dõi, cô kéo quần jean của mình ra, dùng giấy lau hoa huyệt cùng với chất lỏng dính trên qυầи ɭóŧ, sau đó ném xuống.

Tiếp theo, Lâm Kinh Mặc bắt đầu im lặng phân tích biểu hiện ban nãy của mình.

Có chút cố tình và không đủ tự nhiên, trong mắt thầy Trương cô chắc chắn phải là kiểu học sinh ngoan ngoãn, ít nói, nhưng vừa nãy cô hơi hoạt bát quá mức. Biểu hiện mâu thuẫn này lừa Trương Ngọc còn được, nếu đến chỗ đầm rồng hang hổ thì chắc chắn chưa đầy một giây đã chết.

Tư thế cũng không đủ quyến rũ, chung quy là do cô chưa có kinh nghiệm trong việc tìиɧ ɖu͙©. Lâm Kinh Mặc thừa nhận bản thân còn hơi ngây thơ, không đạt được tới cảnh giới nhìn một cái đã khiến đối phương cương, chuyện này, không biết sau khi phá thân có thể cải thiện được hay không.

Cô giống như một cỗ máy kỹ tính, phân tích ưu nhược điểm lần này, đến khi Trương Ngọc thủ da^ʍ, rửa mặt xong.

……

Lâm Kinh Mặc không định câu dẫn tiếp.

Trương Ngọc là người đàn ông có gia đình, mấy năm nay vì biết hoàn cảnh nhà cô không tốt, còn từng giúp cô đóng học phí.

Luyện tập thì được, cô không muốn phát sinh quan hệ với anh.

Vì vậy sau đó, Lâm Kinh Mặc thu chiếc đuôi khổng tước dụ dỗ đàn ông lại, trở về dáng vẻ ít nói ngoan ngoãn. Dưới sự hướng dẫn của Trương Ngọc, cô báo danh vào trường đại học Đông Cảng hệ ngôn ngữ Anh, thuận tiện điền đơn xin học bổng.

Dưới ánh mắt phức tạp của Trương Ngọc, Lâm Kinh Mặc ra khỏi văn phòng.

Một đường đi thẳng đến trạm xe buýt.

Ngồi xe buýt đến trạm xe đường dài, rồi lại bắt xe về quê.

……

Đi xe nhỏ về quê mất một tiếng.

Sau khi lên xe, Lâm Kinh Mặc chọn một chỗ dựa nhỏ cạnh lối đi, cô không dám ngồi thoải mái bên cửa sổ, cũng không dám ngủ. Lần trước cô ngồi ngủ ở chỗ cạnh cửa sổ, bị một tên đàn ông lưu manh quấy rối, nếu không nhờ ông chú đằng sau đá chân hắn thì tay hắn đã chạm vào bên dưới của cô rồi.

Lâm Kinh Mặc nhìn đồng ruộng ngoài cửa xe, cô đã đi lại trên con đường này ba năm cấp ba vô số lần, đã khắc ghi cảnh vật xung quanh từ lâu. Sau lần này, cô sẽ phải đi Đông Cảng, không biết bao giờ mới có thể trở về.

Cô khẽ nhắm mắt lại.

Hình như trước khi rời đi, con người đều sẽ nhớ về thuở ban đầu.