Chương 14.3: Lưu giữ

Cô không cố ý trở thành một người nổi tiếng, cô chọn bài hát này là có lý do.

Lần trước trong giảng đường, cô để ý đến đôi giày mà Đường Thiên Vũ mang.

Đường Thiên Vũ đi đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn được phát hành ba năm trước, đôi giày này được thiết kế lấy cảm hứng từ ca sĩ nhạc rock người Anh Stanley Miller vào những năm 1980, thiết kế sử dụng màu sắc cổ điển, lấy biểu tượng từ chuyến lưu diễn thành công nhất của Stanley, đồng thời phong cách rất giản dị. Chỉ có một trăm đôi giày thể thao này được sản xuất cách đây ba năm nên rất khó mua vào thời điểm đó, sau này nó được rao bán với giá trên trời.

Lâm Kinh Mặc chú ý đến cách ăn mặc của Đường Thiên Vũ, anh không phải là chàng trai biết chạy theo xu hướng và số lượng giới hạn, trên người cũng không thường xuyên mặc những loại quần áo có logo thương hiệu. Một người như vậy sẽ chọn một đôi giày thể thao giá trên trời của ba năm trước khi chúng được phát hành, Lâm Kinh Mặc đoán rằng hẳn là anh thích nghe Stanley Miller.

Đó là lý do vì sao cô hát bản ballad của Stanley Miller trong bữa tiệc năm mới.

Mặc dù độ phổ biến của bài hát này không cao, nhưng trong lòng những người hâm mộ Stanley Miller lại đánh giá rất cao.

Lâm Kinh Mặc chỉ muốn đánh cược một ván, ngay cả khi cô thua thì cũng không có mất mát gì.

May mắn thay, cô đã cược đúng.

Trước khi đi ngủ, Đường Thiên Vũ lướt qua vòng bạn bè, nhìn thấy khoảnh khắc mà bạn bè cùng lớp chia sẻ, trong đó có nội dung “Bản ghi âm Lâm Kinh Mặc hát 《30 days》tối nay, trân trọng.” anh nhấn vào, mở đầu bài viết chính là video biểu diễn của Lâm Kinh Mặc.

Một bài hát được thể hiện bởi sự tang thương và giọng hát trời phú của Stanley Miller, được cô thể hiện một cách thoải mái và tươi trẻ, nhắm mắt lại, cảm nhận như thể đang ở trong một khu vườn hẻo lánh ở miền nam nước Pháp, bao quanh là hoa hồng, nhưng lại phảng phất một chút bi thương, giống như người con gái chờ người yêu rất lâu mà chưa thấy trở về.

Cuối bài, Đường Thiên Vũ nhìn thấy Lâm Kinh Mặc nhìn xuống khán giả mỉm cười, góc độ của người quay phim rất tốt, đối diện với khuôn mặt của cô, nụ cười vừa xinh đẹp vừa e lệ, ánh mắt nhìn xung quanh đến cuối cùng nhìn thẳng vào ống kính của người quay phim, đến khi Đường Thiên Vũ ý thức được cái gì đó, anh mới nhận ra mình đã nhấn tạm dừng từ lúc nào không hay.

Ánh mắt khẽ lóe lên, lướt đến cuối bài viết, lựa chọn lưu lại video.