Chương 14.2: Lưu giữ

Ngay cả Đường Thiên Vũ cũng nghe thấy.

Lần đó Trần Hạo Triết và Lâm Kinh Mặc cùng đến giảng đường, trong lớp rất nhiều người nhìn thấy, sau khi anh ta trở về ký túc xá, những người có quan hệ tốt với anh ta đều chạy đến trêu chọc. Mặc dù, Trần Hạo Triết ngoài miệng giải thích, nhưng trong lòng lại âm thầm sảng khoái, anh ta cảm thấy rất hưng phấn khi được nhắc cùng với cái tên Lâm Kinh Mặc.

Đáng tiếc sự hưng phấn này không kéo dài được bao lâu đã bị Lâm Kinh Mặc từ chối khiến người khác lạnh tim.

Trần Hạo Triết cũng không phải người ngốc nghếch, sao lại không nhìn ra được ẩn ý của Lâm Kinh Mặc.

Hôm nay là ngày cuối khóa huấn luyện quân sự của tân sinh viên, màn trình diễn của hơn hai nghìn tân sinh viên đã làm rung chuyển Khoa Tài chính cách một hồ bơi bên cạnh sân thể dục, nhìn từ tầng ba có thể thấy những ô vuông màu xanh lá cây không ngừng thay đổi hình dạng.

Sau giờ học, Trần Hạo Triết nằm một bên hành lang xem biểu diễn trên sân thể dục, bạn bè xung quanh đẩy anh ta hai lần, thấy ánh mắt anh ta dường như đang tìm kiếm ai đó, xuy một tiếng: “Không phải là cậu đang tìm em Lâm đấy chứ?”

Trần Hạo Triết cũng không phản bác, nhưng biểu cảm trên mặt anh ta có chút mất mát.

“Quên đi, chúng ta không theo đuổi nổi em Lâm đâu. Cậu không nghe sao, Tống Trấn Tường đã ngã rồi.”

Tống Trấn Tường hội trưởng hội sinh viên Khoa tài chính, thỉnh thoảng sẽ đi kiểm tra ký túc xá, thường xuyên phát biểu tại các hoạt động của khoa, ngoại hình đẹp trai, gia cảnh tốt, được coi là người nổi tiếng trong Khoa tài chính.

Thực sự Trần Hạo Triết chưa nghe điều này, anh ta quay mặt lại hỏi: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Tớ không biết, tớ cũng nghe người ta nói, hội trưởng Tống muốn thêm WeChat của Lâm Kinh Mặc, sau đó lại nhìn thấy anh ta tiếp cận một sinh viên nữ khác mai mối, kết quả là em Lâm nhìn thấy nên đã bỏ đi không thèm nhìn lại. Loại con gái thanh cao thế này là khó theo đuổi nhất, cậu nên từ bỏ đi.”

Trần Hạo Triết bĩu môi, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, anh ta không cảm thấy Lâm Kinh Mặc thanh cao, có lẽ cô chỉ có sự cố chấp của riêng mình, nếu thật sự thanh cao, tại sao cô lại chỉ thêm WeChat của anh ta? So với Tống Trấn Tường, cho dù anh ta cảm thấy bản thân mình tốt hơn, cũng không thể nói là có ưu điểm gì.

Nhưng khi nghe bạn học nói như thế, cũng khiến trong lòng Trần Hạo Triết mất mát, không còn hứng thú xem biểu diễn nữa, anh ta liếc nhìn sân thể dục một lần nữa trước khi quay trở lại ký túc xá.

Sau khi hai người rời đi, Đường Thiên Vũ từ trong góc đi ra, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá.

……

Tên của Lâm Kinh Mặc lại lướt qua màn hình trong vòng bạn bè của sinh viên Đông Đại, là trong tiệc chúc mừng năm mới.

Tại bữa tiệc, cô đã thể hiện một ca khúc rock ballad.

Lâm Kinh Mặc mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh nhạt, mang theo đàn guitar, đứng trên sân khấu hát một bài hát không có nhạc đệm, chỉ dựa vào một cây guitar hát một bài hát acoustic. Cả sân khấu tối om, chỉ có một tia sáng chiếu vào cô, cô vừa tự do lại vừa trầm mê, sau khi hát bài hát dài ba phút, khán giả vẫn chưa hài lòng, rất lâu không có tiếng vỗ tay nào, Lâm Kinh Mặc mỉm cười nhìn xuống khán phòng, giống như có hàng ngàn ngôi sao cúi đầu đầu hàng, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của khán giả nam ở hàng ghế đầu.

Lâm Kinh Mặc cầm đàn guitar rời khỏi sân khấu, trong lòng vẫn có một chút mờ hồ.