Chương 10.2: Toạ đàm

Mấy lần cô tắm xong mặc áo thun lớn đi ra, Trần Thần Ngữ đều ồ lên một tiếng nói muốn chém đứt chân cô để ôm.

Tóc cô cũng là kiểu xoăn tự nhiên, dài đến eo, vừa bồng bềnh lại óng ả, không cần phải tạo kiểu, mang vẻ đẹp tự nhiên thoát tục.

Lâm Kinh Mặc nhìn mình trong gương, không trang điểm đậm mà chỉ đánh một lớp phần nền và son môi, gương mặt phúng phính như trái đào chín giữa hè, lông mi vừa cong vừa dài, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn người khác ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Lâm Kinh Mặc thầm cảm ơn ông trời một tiếng vì đã cho cô điều kiện tốt như vậy.



Lâm Kinh Mặc đến muộn mười phút so với thời gian hẹn.

Cô không phải cố ý đến trễ.

Đông Đại giấu hổ giữ rồng, rất nhiều sinh viên lái xe đi học, điểm dừng xe có khắp nơi, gần học viện tài chính kinh tế cũng có, muốn đến giảng đường của học viện nhất định phải đi qua con đường đó.

Lâm Kinh Mặc ngồi ở cửa hàng tiện lợi cách trường không xa nhìn qua cửa sổ, sau khi nhìn thấy chiếc xe G nổi tiếng xuất hiện ở giữa, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.

Đến muộn mười phút, Trần Hạo Triết nhìn thấy bóng dáng của cô, không có chút bất mãn nào mà chỉ thấy kinh ngạc.

Sinh viên xung quanh, đôi một ba người, tầm mắt không hẹn mà cùng tập trung nhìn lại.

Vì tài khoản kia có sức ảnh hưởng rất lớn nên Lâm Kinh Mặc cũng coi như nổi tiếng ở trong trường.

Cô đi về phía anh ta, mỉm cười nhẹ nhàng, còn có chút áy náy vì đến muộn, dáng người thon dài, vòng eo trơn mịn, cặp chân dài miên man trắng đến mức phát sáng, đường cong trên bắp đùi rung lên theo từng bước đi của cô, bên trong chiếc váy ngắn cũng trêu chọc khiến người ta ngơ ngẩn.

Tim Trần Hạo Triết đập rộn lên, còn có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Trước đây lúc học cao trung, anh ta luôn nằm trong top 10 của lớp, mặc dù không nói ra nhưng thật ra trong lòng cũng rất kiêu ngạo. Cho đến khi vào Đông Đại, anh ta mới hiểu được ý nghĩa câu nói núi này cao còn có núi khác cao hơn. Càng lên cao, thứ hơn thua không phải là nỗ lực mà là thiên phú, rõ ràng là trời sinh anh ta đã không được như người khác, ở ngôi trường hàng đầu cả nước này, anh ta trở nên mờ nhạt giữa biển người.

Nhưng bây giờ lúc mọi người dùng ánh mắt ái muội đánh giá anh ta và Lâm Kinh Mặc, cảm giác kiêu ngạo ấy lại xuất hiện.

“Thật xin lỗi, anh là đàn anh Trần Hạo Triết sao? Tôi phải đi gửi đồ nên tới muộn một chút.” Lâm Kinh Mặc mỉm cười xin lỗi, trong ánh mắt cô ẩn chứa sương mù, ánh sáng, sóng nước long lanh tình ý vô hạn.