Chương 5.2: Đổ nát

Vừa vào cửa, cô tựa như Đường Tăng đi lạc vào động yêu tinh, hành lang dài tối om với đèn treo tường, không biết còn có yêu ma quỷ quái gì nấp ở bên trong, chỉ có tiếng tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Lâm Kinh Mặc cau mày, quá ồn ào, cô cảm thấy không thích ứng được.

Đi vào bên trong, cô bảo nhân viên phục vụ không cần đi theo mình rồi tự đi tới bên cạnh quầy bả, nói với anh trai nhỏ ở quầy bar rằng mình đang đợi người, sau đó bắt đầu quan sát toàn bộ quán bar.

Một lát sau, cô đi về phía người đàn ông hình như là quản lý quán bar, nói với anh ta: “Đèn trong phòng của anh Thẩm bị trục trặc rồi, anh tìm người đến xem thử đi.”

Người đàn ông không quen Lâm Kinh Mặc, hỏi theo bản năng: “Anh Thẩm nào?”

“Còn anh Thẩm nào nữa!” Lâm Kinh Mặc giả vờ không kiên nhẫn, giống như bị sự không biết điều của anh ta chọc giận.

Nam quản lý lúc này mới nhớ ra, một tiếng trước mình vừa đón tiếp Thẩm Tinh Thần tới đây. Có điều khách hàng như anh ta sẽ có người phục vụ túc trực ngoài cửa, đâu cần khách tự ra ngoài hỏi?

Chắc chắn là người nào đó lại làm biếng!

Nam quản lý cười xin lỗi Lâm Kinh Mặc: “Thật xin lỗi, tôi lập tức đến xem ngay.”

Lâm Kinh Mặc giả bộ cao quý lạnh lùng, sau đó quay đầu đi về phía phòng vệ sinh.

Sau khi đi được vài bước, cô nhanh chóng chuyển hướng ra sau một chiếc cột sắt trang trí, sau đó quan sát người quản lý kia, chỉ thấy anh ta gọi một người phục vụ vội vàng đi tới.

Lúc này Lâm Kinh Mặc mới cẩn thận đuổi theo, tới khu vực phòng tầng hai, cô nhìn thấy hai người bọn họ đi vào một căn phòng.

Đây chắc hẳn là phòng của Thẩm Tinh Thần.

Lâm Kinh Mặc tìm một chỗ im lặng, trước mặt có một cái cây lớn và giá đèn có thể che khuất bóng dáng của cô, hơn nữa chỗ này còn là điểm mù, cô thay đổi tư thế, sau đó chờ ở đây.

Không lâu sau, người quản lý đi ra. Lâm Kinh Mặc không để ý đến anh ta, từ khe hở nhìn thấy trong phòng có bảy tám người, nhưng vì quá tối nên cô không nhìn thấy rõ mặt.

Đã tới rồi thì không thể trắng tay trở về, Lâm Kinh Mặc giỏi nhất là chờ đợi.

Mà trong quá trình chờ đợi, cô còn học được thêm một bài thơ.

Sau lúc cô đi lên khoảng hơn một tiếng, cửa phòng riêng mở ra hai lần, lần nào Lâm Kinh Mặc cũng trốn trong chỗ tối lén lút chụp ảnh. Lúc cánh cửa mở ra lần thứ ba, Thẩm Tinh Thần và một người đàn ông bước ra ngoài.

Đến khi nhìn thấy mặt Thẩm Tinh Thần, Lâm Kinh Mặc ngừng thở, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống.

Cô cầm chắc nhanh chóng chụp ảnh hai người này, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.