Chương 1.1

Cuối tháng sáu chính thời điểm công bố mức điểm sàn thi đại học và học sinh bắt đầu tham khảo ý kiến thầy cô để điền vào bảng nguyện vọng. Nhưng rất ít học sinh cấp ba trường trung học Số 7 ở thị trấn X trở lại trường.

Âu cũng là lẽ thường bởi nơi này vốn có nền giáo dục lạc hậu. Năm nay cả thị trấn gộp lại mới chỉ có hơn chục học sinh vượt qua mức điểm sàn của hai môn tự nhiên và xã hội. Nhưng năm nay lại khác, trường trung học Số 7 của họ lại xuất hiện thủ khoa môn xã hội.

Còn là thủ khoa của cả huyện!

Điểm thi còn cao hơn cả người đứng đầu trường trung học Số 1 của huyện hơn 20 mươi điểm.

Thủ khoa là một cô gái có tên Lâm Kinh Mặc, cái tên nghe rất thanh tú và nhã nhặn.

Khi tin tức đưa về, thầy cô và lãnh đạo trường trung học Số 7 đều ngây người, còn tưởng rằng Sở giáo dục đang trêu họ.

Họ biết Lâm Kinh Mặc chắc chắn sẽ đạt điểm sàn, dù sao thành tích học tập của cô bé này đã tốt từ lớp 10 rồi, nhưng cũng không nổi bật gì cho lắm. Chẳng qua trông vẻ mặt sau khi thi xong của cô, họ đều đoán có lẽ điểm số của cô không tệ, nhưng không nghĩ tới lại đỉnh như vậy!

Đúng là chuyện vui khiến người ta rớt kính!

Một trường cấp ba hạng bét ở thị trấn luôn bị coi là lò đào tạo du côn, thế nhưng lại đè bẹp mấy trường trọng điểm cấp tỉnh ở trong huyện.

Bao nhiêu dấu chấm than của tác giả cũng không thể nào miêu tả được hết sự kinh ngạc của ban lãnh đạo trường trung học Số 7.

Ngày hôm sau khi công bố điểm thi, Trương Ngọc chủ nhiệm lớp của Lâm Kinh Mặc đã nhận được thông báo, bảo cô đến trường một chuyến. Là thủ khoa môn xã hội của huyện, Sở giáo dục huyện muốn thưởng cho cô năm mươi ngàn tệ, trường học cũng thưởng mười ngàn tệ.

Lúc hiệu trưởng nói ra câu này, giọng nói vốn mơ hồ nghe rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong cuộc họp buổi sáng của Sở giáo dục, Sở trưởng đã khen ngợi ông ấy từ đầu tới cuối. Người đàn ông sắp năm mươi tuổi đã chẳng cảm nhận được sự diệu kỳ của tìиɧ ɖu͙©, nhưng lúc này lại sung sướиɠ chẳng kém gì lêи đỉиɦ.

Thưởng! Nhất định phải thưởng cho cô bé này!

Trong đầu Trương Ngọc thoáng hiện hình bóng cô gái quanh năm chẳng mấy khi ngẩng đầu, tóc mái che kín khuôn mặt cùng cặp mắt kính khô khan.

Anh dạy dỗ cô hai năm, một năm là giáo viên tiếng Anh, đến lớp 12 mới làm chủ nhiệm lớp cô.

Đứa bé này vừa nghe lời lại ngoan ngoãn, chưa bao giờ để thầy cô nhọc lòng. Dù lớp học có hỗn loạn đến đâu đi nữa, cô vẫn vùi đầu học tập, chẳng qua hơi ít nói. Trong ấn tượng của Trương Ngọc, nếu không phải trong tiết học, Lâm Kinh Mặc có thể không nói quá mười câu với anh.

Trương Ngọc lật danh bạ điện thoại, tìm số di động của Lâm Kinh Mặc.

Sau khi bấm số, chờ một lúc mới có người bắt máy.

Tín hiệu không tốt, đầu bên kia là chất giọng quê mùa rất nặng của một người đàn ông trung niên.

Cuối cùng Lâm Kinh Mặc cũng nghe máy, Trương Ngọc nghe thấy giọng nói mềm mại và dịu dàng của cô bé y như trong trí nhớ. Anh ấy mới chợt phát hiện, cô bé này lại không hề nói giọng địa phương: “Lâm Kinh Mặc, tôi là thầy giáo Trương, sáng mai em đến văn phòng trường một chuyến. Sở giáo dục huyện và trường chúng ta muốn ban thưởng cho em, có một số thủ tục phải làm. Còn có, em đã nghĩ kỹ đăng ký trường nào chưa, tiện đến đăng ký luôn.”

Tối qua khi thành tích vừa được công bố, Trương Ngọc đã gọi điện báo điểm số và tin tốt thi đậu thủ khoa cho Lâm Kinh Mặc.

Nhà cô bé này quá nghèo, sau khi về nhà ngoài chiếc máy điện thoại cổ lỗ sĩ của ba cô là có thể gọi điện ra, thì gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

“Vâng thưa thầy, mai em qua.”

...

Nhưng ngày hôm sau, khi Lâm Kinh Mặc đẩy cửa bước vào văn phòng, Trương Ngọc lại không nhận ra cô.

Cô gái trước mặt mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa lộ ra gương mặt trơn bóng, thanh tú không tì vết như thể trứng gà lột vỏ, đôi mắt hoa đào trong trẻo lại có thần.

Cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.

“Em tìm ai thế?”

Trông cô gái như mới thành niên, nhưng Trương Ngọc vẫn ngạc nhiên với vẻ đẹp thanh thuần như nắng xuân của cô. Bỗng chốc, anh mới nhận ra hình như mình đánh giá vẻ ngoài của thiếu nữ như vậy khá mất nết, hơi ngượng ngùng hỏi.

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười như thể muôn hoa khoe sắc khi xuân về.

“Thầy Trương, là em.”

“Lâm Kinh Mặc?”

Trương Ngọc không dám tin.

Nhưng giọng nói đúng là của cô học trò kiêu hãnh của anh.

Lần này Lâm Kinh Mặc thi tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối, điều này khiến Trương Ngọc nổi danh trong trường và thậm chí là cả giới giáo dục của huyện thành. Sở giáo dục cũng quyết định tặng thưởng năm ngàn tệ cho anh, nhưng Trương Ngọc biết mình được hưởng ké từ Lâm Kinh Mặc.

Hóa ra dưới vẻ ngoài trầm mặc, nhát gan của Lâm Kinh Mặc lại xinh đẹp nhường này.

Nếu trước đây cô bày ra dáng vẻ này của mình thì e rằng rất khó có thể yên tâm ở lại trường cho đến kỳ thi đại học.

Bỗng chốc, Trương Ngọc như đã hiểu ra tại sao cô lại phải che giấu vẻ đẹp của mình.

Bề ngoài bình thường, ưu tú nhưng sẽ không đến mức làm người ta ngạc nhiên, xôn xao.