Chương 2: Đem sách bài tập giấu vào trong ngực

Mẹ Trình làm xong cơm chiều đi lên gọi cô. Trình Kiều khóa cửa, gõ vài tiếng cũng không thấy trả lời.

“Kiều Kiều, ra ăn cơm.”

“Không ăn.”

Bên trong phát ra tiếng leng ka leng keng, cũng không biết cô lại giận dỗi cái gì.

Một lát nghe nói là trời nóng quá, không muốn ăn, muốn tắm rửa.

Mẹ Trình nhìn cô đi vào phòng tắm, đi ra ngoài lấy thêm chén đũa, chờ cô tắm xong nói: “Không ăn thì thôi vậy, đi sang nhà bên gọi Tiểu Dã qua đây.”

Nghĩ đến thái độ vừa nãy của Trì Dã, Trình Kiều đem chân gác lên tay vịn ghế sô pha. Mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt dầm dề, cổ áo bị nước làm ướt một mảng.

“Gọi cậu ta làm gì, cậu ta không có chân sao?”

Trình Kiều từ nhỏ đã không nghe lời, tới kỳ phản nghịch càng khó quản, mẹ Trình dạy dỗ cô, trong nhà luôn có chổi lông gà.

“Con có đi không?”

Nhìn đến cây gậy dài như vậy, Trình Kiều lập tức nhảy dựng lên đeo dép lê, “Đi, đi, đi, con đi được chưa.”

Thật là.

Trì Dã giống như con nhà này, mỗi bữa cơm đều phải gọi hắn. Ăn so với cô còn nhiều hơn, mẹ gọi hắn so với cô còn thân hơn.

Trình Kiều dẫm lên dép tông hùng hùng hổ hổ mở cửa đi ra ngoài, xuống lầu lại lên lầu, đi đến cửa đối diện.

Ngoài mặt thì ngoan ngoãn đáp ứng nhưng thực ra sớm đã quên sau đầu.

Trình Kiều có mật mã nhà Trì Dã, không gõ cửa mà trực tiếp tự mình vào.

Giống như về nhà mình vậy, quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh, lấy ra kem trong tủ.

Mới từ ngăn lạnh lấy ra, hàn khí bức người, môi gặp phải đã bị dính lại, Trình Kiều xé túi bao bì dùng đầu lưỡi liếʍ.

Cửa phòng hắn không đóng.

Trình Kiều thấy Trì Dã ngồi trên bàn học làm bài tập, giơ tay vô cùng không thành ý vỗ vỗ hai cái, “này.”

Không thèm để ý.

Trình Kiều lại bò qua, khuỷu tay che lại mặt giấy, “Trì tiểu cẩu, tức giận?”

“Không có.”

“Không có cậu trốn tôi làm gì?”

Trình Kiều đem bài tập giấu ra phía sau, khiến hắn ngẩng lên nhìn mình, “Sao không trả lời tôi?”

Thiếu nữ ngồi trên bàn hắn, độ cao này khiến hắn ngẩng đầu vừa lúc thấy xương quai xanh của cô.

Áo thun trắng thuần so với đồng phục còn thùng thình hơn, cổ áo lớn, cô chạy một đường tới nhà hắn bị tóc dính vào không ít, một mảng ướt kia càng lớn hơn.

Hắn không thấy rõ hình dáng bên trong, chỉ thấy hai điểm đỏ nhỏ dưới bạch sam như ẩn như hiện.

Cô lại không mặc nội y.

Trì Dã kêu cô bớt hồ nháo, “Trả vở bài tập lại cho tôi, ngày mai còn phải nộp.”

“Không, cậu trả lời tôi tôi sẽ trả cho cậu.”

Trình Kiều trêu cợt hắn như vậy không phải lần một lần hai, từ nhỏ đến lớn đều như thế này, hắn chưa từng phản kháng lại một lần.

Trì Dã không dám nhìn cô quá lâu, muốn cướp lại bài tập phía sau cô, tại không thể tránh mà cách cô ngày càng gần.

Khi đứng dậy mũi không cẩn thận đυ.ng qua bộ ngực mềm mại, một tay chống ở mặt bàn, khoảng cách gần gũi đến mức có thể ngửi được u hương từ người thiếu nữ.

Đến khi Trì Dã phản ứng lại, lỗ tai đều đỏ lên, “Trình Kiều...”

Trình Kiều tay trái cầm vở bài tập giơ về phía sau không cho hắn lấy, trong miệng còn ngậm kem, “Sao?”

Cô còn chơi xấu mà vung vẩy vở bài tập, sau đó kiêu ngạo mà nhét vào vạt áo, bị cô giấu trước ngực.

Kem khi từ trong miệng rút ra, phát ra âm thanh “ba” một tiếng, môi răng thiếu nữ bị ướt đến càng thêm hồng nhuận, “Muốn làm bài tập tự mình đến lấy nha, bằng không liền phải nói thật.”

Nhìn gương mặt hắn dần dần phiếm hồng, Trình Kiều lại ghé sát vào một chút, “Trì tiểu cẩu, tôi đẹp không?”

Khoảng cách này gần đến mức cô ăn kem vị gì hắn cũng ngửi thấy được.

Rõ ràng trong nhà bật điều hòa đủ lạnh, hắn vẫn đổ một thân mồ hôi, miệng thực khô, muốn uống nước.

Cũng muốn nếm thử vị vải ướp lạnh ngọt như thế nào.

“...” Trì Dã môi giật giật, thanh âm nói ra vô cùng nhỏ.

Trình Kiều không nghe thấy, “Cậu nói gì?”

“Chưa bật đèn.”

Sắc trời đã tối sầm, ánh nắng chiều bao phủ bên thành phố, trong nhà ánh sáng tối tăm.

Hắn chỉ thấy mơ hồ hình dáng cô.

Trì Dã nhẹ giọng nói: “Không nhìn rõ, không biết đẹp hay không.”