Chương 1: Chó nhỏ, ngực tôi đẹp không?

Ngày mùa hè trời nắng chói chang.Trình Kiều từ bên ngoài chạy về, áo sơ mi đồng phục bị thấm ướt mồ hôi, lộ ra da thịt hồng nhạt mờ ảo, đai nội y hằn lên một chút dấu vết.

Mẹ Trình ở trong bếp cắt dưa hấu, còn chưa kịp gọi cô lại, thiếu nữ bên người đã như một cơn gió lập tức chạy về phòng.

"Phanh" một tiếng, tiếng đóng của phòng vang lên chấn động.

Tuổi 16, còn đang trong kì phản nghịch.

Mẹ Trình hết kinh ngạc cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, buông dao đang cắt dưa hấu chuẩn bị làm cơm chiều.

Đã là 5 giờ chiều.

Không lâu sau, Trình Kiều lại mở cửa phòng, đến tủ lạnh lấy kem ăn.

"Nóng." Cô ném xuống một câu lại trở về phòng, lần này tiếng đóng cửa còn vang hơn khi nãy, ngay cả người ngồi ở ban công cách vách còn nghe thấy được.

Trì Dã ngẩng đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ ngồi bên cửa sổ.

Sau khi trở về quần áo cũng chưa thay, tóc dài qua vi từng sợi từng sợi dính trên cổ, trước ngực áo sơ mi trắng cũng ướt một mảng.

Nội y là màu trắng ngà.

Hắn từng thấy qua, hai ngày trước còn phơi ở ngoài ban công.

Trình Kiều hẳn là ở bên ngoài gặp chuyện gì tức điên, cây kem bị cô hung dữ cắn mấy miếng, cảm xúc kích động không áp được, độ cung trước ngực cũng phập phồng theo.

ở trong lòng hắn nhấc lên sóng to gió lớn.

Hắn cẩn thận mà che giấu tốt cảm xúc, làm như chinh mình đang chuyên tâm làm bài tập toán thầy giáo giao, nhưng tâm tư của cô rất nhanh liền chuyển lên người hắn.

"Trì Dã!"

Trình Kiều nhướng mày gọi tên hắn, đuôi lông mày mang theo một tia thần khí, động tác cắn kem đã chuyển thành liếʍ.

Trình Dã yết hầu lăn lộn, làm bộ không nghe thấy.

Cô lại kêu một tiếng: "Trì, Dã!"

Đầu ngón tay cầm bút của hắn siết chặt, như cũ không ngẩng đầu.

Ánh mặt trời giờ ngọ mùa hạ vẫn còn thực lóa mắt, không khí khô nóng, mồ hôi trán hắn toát ra so với trên người cô cũng không kém.

Gọi hai lần không được, Trình Kiều có chút tức giận, liếʍ hết que kem trong tay liền chống lên bên cửa sổ.

"Trì tiểu cẩu, nếu cậu còn không để ý tôi sẽ nhảy từ cửa sổ ra ngoài." Cô hung tợn mà uy hϊếp.

Trì Dã biết cô tiếc mạng, sẽ không làm như vậy nhưng vẫn bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên ban công nơi cách cô gần nhất.

"Làm gì?"

Hắn có chút không kiên nhẫn, thực ra có nhiều hơn là thấp thỏm, bởi vì không biết giây tiếp theo cô lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục nào nữa.

"Tôi đẹp không?"

Ánh mắt Trì Dã lướt qua khuôn mặt trắng hồng của cô, không tính là kinh diễm như rất xinh đẹp dễ nhìn.

Tầm mắt hắn trượt xuống nhìn đến cần cổ và ngực thấm đẫm mồ hôi, rất nhanh liền dời mắt đi, "đẹp."

Chó nhỏ vĩnh viễn nghe lời nhất.

Trình Kiều lập tức lại cười tủm tỉm.

"Tôi cũng thấy đẹp." Cô rất tán đồng mà gật đầu, nhưng lại nghiến răng một cái, "Đều là người bang Lục Tiểu Hổ kia không có mắt nhìn, một đám nam nhân thúi, cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực nữ sinh..."

Tuổi dậy thì hormone xao động, nam nữ sinh đều ở giai đoạn hiếu thắng.

Buổi chiều khi Trình Kiều trở về gặp được đám bạn Lục Tiểu Hổ, bọn họ đang thảo luận trong trường nữ sinh nào xinh đẹp.

Có người nói là Đào Tư Dư.

Cái này Trình Kiều không phản đối, công nhận là giáo hoa.

Nhưng khi có người đề danh Trình Kiều, Lục Tiểu Hổ lắc đầu nói: "Trình Kiều lớn lên cũng xinh, nhưng ngực quá phẳng, giống như con trai vậy."

Cô tức đến nỗi tại chỗ cùng Lục Tiểu Hổ đánh một trận mới trở về.

Em ngươi mơi giống con trai.

Trì Dã biết cô tính tình hơn thua, ở bên ngoài chắc chắn có người chọc đến.

"Cậu đừng đánh nhau với Lục Tiểu Hổ, cẩn thận bị thầy chủ nhiệm giáo dục bắt được."

Nhà cách vách với Lục Tiểu Hổ chính là nhà của chủ nhiệm giáo dục, trước kia họ qua tìm Lục Tiểu Hổ đi chơi bóng đều phải đi đường vòng.

"Khi dễ tôi chính là không được!" Trình Kiều không chịu thua, trong miệng ngậm que kem đã ăn hết cà lơ phất phơ.

Tầm mắt rơi xuống trên mặt Trì Dã, chớp mắt, bỗng chốc lại tủm tỉm cười hỏi: "Chó nhỏ, vậy cậu cảm thấy ngực tôi lớn không?"