Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương ở dưới lầu tách ra, nàng lên lầu từ trong túi Cận Sương đưa lấy ra một hộp thuốc cảm mạo, cụp mắt nghĩ gì đó rồi mới xé vỏ hộp ra, rót một ly nước, viên thuốc màu sẫm, vị đắng, Úc Tử Tịnh ngẩn người mấy phút sau đó ngửa đầu uống vào.
Nàng đặt cái ly không ở trên khay trà, đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn dưới lầu, xe của Cận Sương đã sớm không còn ở đó.
Bệnh trạng của cảm mạo ngoại trừ choáng váng đầu hay buồn nôn một chút, còn có cảm giác muốn ngủ.
Úc Tử Tịnh dùng ngón tay nắn nắn cái trán, cảm thấy rất ảm đạm, nàng đóng kỹ cửa sổ kéo rèm lại, chậm rãi đi về giường, nằm xuống sau đó nhìn trần nhà, bỗng nhiên nghĩ đến đèn thủy tinh bên trong phòng của Cận Sương, nàng lắc đầu một cái, vùi đầu trong chăn.
Mùi xà phòng quen thuộc, giờ khắc này ngửi thấy có chút xa lạ.
Có thể lần sau gặp lại, nàng nên hỏi Cận Sương đang dùng loại bột giặt nào.
Úc Tử Tịnh nằm ở trên giường đầu hỗn loạn, trằn trọc thật lâu mới ngủ, hô hấp đều đặn, dưới lầu chỉ cách một cái cửa sổ với nàng, người lẽ ra nên đi từ lâu lại đem xe di chuyển đến vị trí khác, Cận Sương ngồi ở trong xe, ngửa đầu nhìn lầu trên, cửa sổ bị đóng kỹ, rèm đã kéo lại, ngăn chặn tất cả ánh mắt quan sát bên ngoài.
Bao gồm cả nàng.
Cận Sương cụp mắt nhìn di động ở ghế phụ, thở dài đạp chân ga, xe con màu bạc vẽ ra một độ cong, rất mau liền rời khỏi tiểu khu.
Ngô Song ở tiểu khu Lâm Hồ, bên phải tiểu khu có một cái công viên, trong công viên có hồ ngắm trăng, một đầu khác của tiểu khu dựa vào ở bên hồ, cho nên mới gọi là tiểu khu Lâm Hồ, kỳ thực Cận Sương không muốn trở về đây.
Nàng cùng Ngô Song đi qua rất nhiều nơi ở thành phố Trường Hạc này, thời điểm không có tiền, dưới gầm cầu, xóm nghèo, thậm chí là lầu cao nguy hiểm. Sau đó điều kiện tốt một chút, các nàng bắt đầu thuê cao tầng, biệt thự, nàng ở qua nhiều nơi như vậy, thế nhưng không có chỗ nào như chỗ này làm cho nàng cảm thấy buồn nôn.
Nghe Ngô Song nói, nàng cùng Cận Thiên Minh quen biết nhau ở hồ ngắm trăng.
Hiện tại một lần nữa quay về nơi này, nàng đã tỏ rõ lập trường.
Nàng tự hỏi hiện tại đã có thể dựa vào bản thân để nửa đời sau của Ngô Song vô lo vô nghĩ, thế nhưng nàng ấy một mực lại muốn cùng Cận Thiên Minh quấn quýt lấy nhau.
Cận Sương đến tiểu khi Lâm Hồ chỉ mới hai, ba giờ chiều, nàng trực tiếp lái xe đến dưới lầu của Ngô Song, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang dừng ở cửa, chính là chiếc xe lần trước nhìn thấy, Cận Sương ngực rầu rĩ, thẳng thắn không nhìn nữa, đem xe đậu ở chỗ kín đáo, ở trên xe ngủ bù.
Lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng, tà dương chiếu vào trong xe, dư quang nhàn nhạt, Cận Sương vò vò sống mũi, tay đặt trên mí mắt, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ngủ ở không gian nhỏ hẹp khi tỉnh lại toàn thân dễ bị đau nhức.
Cận Sương đưa cánh tay ra, từ bên trong cái túi ở trên ghế phụ lấy thuốc lá ra, thắp sáng, ánh sáng màu đỏ tươi lóe lên lóe lên, nàng hút vài hơi, cửa sổ cũng không mở ra, trong xe đều là mùi thuốc.
Mùi vị không làm sặc người, nhưng cũng không dễ ngửi, mùi thuốc quá nồng nặc, nàng tằng hắng một cái, mở cửa sổ ra ném tàn thuốc đi.
Ngô Song vừa vặn đang chuẩn bị cơm tối, Cận Thiên Minh ngồi ở trên ghế sô pha xem báo, mang theo kính lão, đã hơn năm mươi tuổi, nhưng từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa làm hắn thoạt nhìn vẫn rất trẻ trung, giờ khắc này hắn thả báo chí xuống, nhìn đồng hồ, có chút không kiên nhẫn đối với Ngô Song trong bếp nói rằng: "Đứa bé kia làm sao vẫn chưa trở lại?"
Nếu không Vân nhi đang nằm trong bệnh viện, hắn cũng sẽ không để cho Cận Sương tiến vào Du Thắng.
Từ nhỏ hắn đã được dạy ở bên ngoài có thể vui đùa nữ nhân một chút, nhưng tuyệt đối không thể lưu lại, đυ.ng tới Ngô Song, có Cận Sương, là bất ngờ, thế nhưng hắn có lão bà hiền lành, có nhi tử nghe lời, xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ cho cái bất ngờ này một danh phận.
Nhưng hiện tại, Vân nhi vẫn chưa tỉnh lại, hắn lại không cam lòng đem Du Thắng giao cho người khác, lúc này mới nghĩ đến Cận Sương.
Ngô Song đi theo bên người Cận Thiên Minh nhiều năm, sao lại không biết ý nghĩ của hắn, nhưng nàng nửa đời trước vẫn lang bạt kỳ hồ, thực sự không thích tháng ngày không có tiền, vì lẽ đó lúc Cận Thiên Minh trở về tìm nàng, nàng cũng chỉ có một chút ý tứ từ chối mà thôi, sau đó vẫn là tiếp nhận.
Lương tâm tiếp thu khiển trách, thế nhưng hành động lại không phải như vậy, nàng mỗi ngày làm trò gian biến đổi trang phục của mình, thậm chí học theo những thiếu nữ kia làm nũng, mưu toan dùng mị lực của mình để Cận Thiên Minh không thể rời bỏ mình.
Nàng chưa kịp bày ra thế võ, liền nghe được tin tức công tử ca Cận gia xảy ra chuyện, nằm ở trong bệnh viện, người sống đời sống thực vật.
Thức tỉnh lại hi vọng xa vời.
Nàng cảm giác được cơ hội tới, quả nhiên Cận Thiên Minh liên tiếp tìm đến nàng, rốt cục có ngày mở miệng cùng nàng nói, muốn đem Cận Sương đón về.
Cho Cận Sương một danh phận, là chuyện nàng tha thiết ước mơ, nhiều năm như vậy, Cận Sương đi theo bên người nàng không biết bị biết bao nhiêu người khinh thường, thậm chí lúc đến trường còn có người đi cáo trạng với lão sư nói Cận Sương là con gái riêng, đừng để nàng làm ô nhiễm trường học, nghĩ đến Cận Sương một năm phải chuyển trường mấy lần, Ngô Song liền nắm chặt hai tay.
Lần này nàng rốt cục có cô hội bồi thường cho Cận Sương.
Cận Thiên Minh không nghe thấy Ngô Song trả lời, hắn cau mày nhìn về phía nhà bếp, Ngô Song đang ngẩn người, Cận Thiên Minh rống lên : "Đang suy nghĩ gì đấy!"
Cả người Ngô Song run lên, cái xẻng trên tay cầm không chắc rơi trên mặt đất, loảng xoảng một tiếng, nàng một bên vội vàng nhặt lên, một bên trả lời Cận Thiên Minh: "Sắp đến rồi đi, nàng nói sẽ trở về."
Nàng nói lời thề son sắt, Cận Sương xưa nay sẽ không nói khoác.
Cận Thiên Minh nghe được trả lời mới chậm rã giãn ngũ quan đang nhíu chung một chỗ, hắn mặt lạnh mở ti vi, đang chuẩn bị xem tin tức, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Ngô Song vội vàng từ phòng bếp chạy ra, cười híp mắt nói rằng: "Khẳng định là Cận Sương trở về."
Cận Thiên Minh không có đáp lời, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, rên một tiếng.
Cửa mở ra, đứng bên ngoài quả nhiên là Cận Sương, một mặt bình tĩnh, Ngô Song lôi kéo tay nàng đi vào nhà, chỉ lo nàng nhìn thấy Cận Thiên Minh sẽ lập tức đào tẩu, sẵng giọng: "Đều đã nói với ngươi cùng ta trở về, sao lại không nghe lời!"
Cận Sương cúi đầu nhìn Ngô Song.
Tuy rằng mấy năm qua nàng chú trọng bảo dưỡng, thế nhưng nhiều năm sinh hoạt cực khổ như vậy vẫn lưu lại dấu vết ở trên người nàng.
Ngô Song không thể nghi ngờ là xinh đẹp, bằng không Cận Thiên Minh cũng sẽ không đối với nàng nhất kiến chung tình, thậm chí ẩn giấu thân phận đã kết hôn để ở cùng với nàng, chỉ là người có xinh đẹp đi nữa cũng chỉ là bề ngoài, không có linh hồn thú vị bên trong, nhìn lâu cũng thấy vô vị.
Bị Cận Thiên Minh ghét bỏ, chính là thời điểm nàng vừa mới mang thai, nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cảm thấy nàng sinh hài tử, Cận Thiên Minh sẽ trở về tìm nàng, vì lẽ đó lén lút sinh ra Cận Sương.
Thực tế, làm gì có người nhớ đến nàng, tìm đến nàng, chỉ cho nàng chút tiền, từ đây biến mất khỏi thế giới của nàng.
Một mình nàng mang theo Cận Sương, ngay cả công tác cũng không tìm được, cho nên mới đưa Cận Sương đến ở nông thôn.
Cận Sương mắt sắc liếc nhìn đầu tóc lấm tấm bạc của nàng ấy, cố kiềm nén kích động muốn rời khỏi, bước chân dịch chuyển về phía trước, kêu cú: "Mẹ."
Không hề liếc mắt nhìn nam nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha, dù chỉ một chút.
Cận Thiên Minh đợi nửa ngày cũng không thấy Cận Sương đến xin hắn chỉ thị, nguyên bản nét mặt già nua của hắn, nhiều năm cao cao tại thượng như vậy, xưa nay chưa từng phải nhìn sắc mặt của ai, hiện tại bị Cận Sương lơ là, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ngô Song cũng biết rõ điểm ấy, nàng lôi kéo Cận Sương đi vào, đóng cửa lại, đối với Cận Thiên Minh đang ngồi trên ghế sô pha, nói: "Thiên Minh, ngươi xem, Sương nhi trở về."
Cận Thiên Minh dương mắt, giật nhẹ khóe miệng: "Làm sao, hiện tại chẳng lẽ là muốn ta trước tiên cho nàng cái thỉnh an?"
Cận Sương vô ý cười cười, ngũ quan của nàng cùng Cận Thiên Minh giống nhau đến mấy phần, thời điểm dùng ánh mắt châm chọc nhìn người càng giống nhau, nàng nói: "Mẹ, ngươi cũng không có nói cho ta biết có người ngoài a, sớm biết ta liền mang thêm nhiều thức ăn."
Ngô Song bị kẹt ở chính giữa, có chút khó khăn, nàng liên tiếp nhìn Cận Sương, hy vọng có thể cho nàng cái bậc thang để đi xuống.
Cận Sương chỉ mắt lạnh nhìn nàng, đáy mắt châm chọc càng ngày càng rõ ràng, thậm chí ngay cả nụ cười mơ hồ nơi khóe miệng cũng không thấy, Cận Thiên Minh cùng Cận Sương không quen thuộc nhiều, từ khi còn bé ở nông thôn cho đến giờ, hắn chỉ liếc nhìn, nàng là cái cứng đầu, tính khí quật cường, không tốt ở chung.
Khi đó hắn căn bản là không muốn ở chung cùng Cận Sương, cho dù nàng có cừu hận với chính mình, hắn đều có thể sử dụng ánh mắt bễ nghễ để nhìn nàng.
Nhưng hiện tại không thể thực hiện được nữa.
Cái cứng đầu kia lớn rồi, không bị hắn khống chế, hơn nữa hắn còn hi vọng nàng có thể quay về Du Thắng.
Cận Thiên Minh cùng Cận Sương đối diện trong chốc lát, hắn trước tiên nở nụ cười: "Sương nhi đã lớn như vậy."
Ngô Song bị Cận Sương mặt lạnh dọa sợ, đáp lại lời của Cận Thiên Minh : "Đúng vậy, nhìn nàng lại như nhìn tiểu hài tử vậy, ngươi xem tính khí vẫn như khi còn bé ngang ngược như vậy."
Cận Thiên Minh cười híp mắt lại: "Có điểm ngang ngược, giống ta."
Ngô Song thấy Cận Thiên Minh không có tức giận liền yên tâm, đối với Cận Sương nói rằng: "Ngươi ngồi trên ghế sô pha bồi ba ngươi tâm sự, cơm tối rất nhanh sắp được rồi."
Cận Sương không tỏ ý kiến gì, Ngô Song thấy nàng không có phản đối đẩy thân thể nàng ngồi ở bên cạnh Cận Thiên Minh, nàng quay đầu đi vào nhà bếp bận việc.
Trong Tivi còn đang truyền phát tin tức, con mắt Cận Thiên Minh tuy đang xem ti vi nhưng đối với Cận Sương nói rằng: "Ta nghe mẹ ngươi nói ngươi đang đi làm ở công ty vệ sĩ gì đó?"
Cận Sương ngồi đến thẳng tắp, đúng mực, thong dong hồi hắn: "Ừm."
Cận Thiên Minh đưa tay cầm lấy báo chí từ trên khay trà, cúi đầu, nói chuyện hững hờ, tiếng nói không lớn trôi nổi trong không gian, hắn nói: "Đi làm ở chỗ không ra ngô ra khoai, có tiền đồ gì, từ chức cho ta, ta và mẹ của ngươi đã bàn xong rồi, thứ hai liền cho ngươi đi Du Thắng."
"Phỏng chừng ngươi có rất nhiều chỗ sẽ không rõ, ta đã liên hệ với lão sư ở nước ngoài, ngươi xuất ngoại tiến tu một năm..."
Cận Sương nghe hắn đang sắp xếp, không có chút nào căm tức, chỉ quay đầu nhìn hắn, cười nhạt nhẽo, nàng nói rằng: "Xin hỏi tiên sinh, ngài là vị nào?"
"Dựa vào cái gì can thiệp công tác của ta?"
"Không ra ngô ra khoai, còn có so với ngươi cùng ta mẹ càng không ra ngô ra khoai, quan hệ sao?"
Thanh âm khi nói chuyện của nàng không có cất cao, ngữ khí liền rất nhạt nhẽo, quanh thân cũng bao phủ khí thế quật cường, quay đầu nhìn Cận Thiên Minh chẳng khác nào đối xử với một người ngoài, ánh mắt lãnh mạc đến cực điểm.
Lúc này Cận Thiên Minh xiết chặt báo chí, quát lớn nàng: "Làm càn!"
"Ngươi liền như thế cùng cha ngươi nói chuyện!"
Cận Sương nghiêng đầu nhìn nhà bếp, Ngô Song vẫn còn bận rộn, nàng cười không chút biến sắc: "Ba? Ngươi cũng xứng? Làm sao? Có phải là con trai của ngươi hiện tại nằm ở trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại, ngươi mới đến chỗ này của ta diễn vai người ba ba tốt?"
Cận Thiên Minh chưa từng bị người khác đối xử như thế, hắn tức giận giơ tay lên, ánh mắt đều là hung tợn, đang muốn phất hạ tay xuống! Cận Sương duỗi tay một cái kéo tay hắn lại, năm ngón tay tinh tế năm mang theo khí lực, đem cánh tay của Cận Thiên Minh chậm rãi kéo xuống, vẻ mặt nhẹ như mây gió: "Thẹn quá thành giận?
Nàng rõ ràng nhìn rất gầy yếu, tinh tế, thế nhưng năm ngón tay nắm lấy Cận Thiên Minh không khác nào cái kìm, vững vàng đem cổ tay hắn cố định ở trong lòng bàn tay, con mắt cười cong cong, nhưng bên trong tràn đầy hàn ý.
Cánh tay Cận Thiên Minh đau đớn, hắn tức giận đến toàn thân run lên, nghiến răng nghiến lợi nhưng một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể liều mạng hô hấp.
Ngô Song rất nhanh chuẩn bị xong cơm nước, Cận Sương liếc nhìn nàng ra khỏi nhà bếp, nàng nhẹ nhàng thả cánh tay Cận Thiên Minh xuống, đứng dậy đến bên cạnh Ngô Song : "Mẹ, ta giúp ngươi."
Cận Thiên Minh nhìn cánh tay bị nàng nắm, đỏ chót, còn có dấu năm ngón tay rất rõ ràng, hắn hung tợn đứng lên, một bụng tức giận phát tiết không được, cuối cùng chỉ có thể mạnh mẽ đá bàn trà, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cái chén trên khay trà lảo đà lảo đảo, suýt chút nữa rơi vỡ nát.
Ngô Song bận rộn tay một trận, quay đầu nhìn Cận Sương, chỉ trích nàng: "Ngươi không phải lại chọc giận ba ngươi rồi đi?"
Cận Sương cúi đầu rửa rau, cũng không ngẩng đầu lên, hồi nàng: "Ta sẽ không chọc ba tức giận."
Ngô Song sững sờ, mới vừa rồi nàng nghe được ba ba từ trong miệng Cận Sương ?
Còn chưa kịp mừng rỡ, liền nghe thấy Cận Sương nói thêm một câu: "Cha ta đã chết rồi, ta làm sao chọc cho chết người tức giận được đây."
Ngô Song khẽ cắn răng: "Cận Sương!"
Một bữa cơm tối, ba người ăn đều không vui, Cận Thiên Minh sắc mặt âm trầm, Ngô Song nỗ lực để cho hai người nói chuyện, thế nhưng Cận Sương trước sau như một chỉ dùng cơm, miệng không nói lời nào, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể thở dài, không có nói gì nữa.
Sau khi ăn xong, Cận Sương nói có việc, phải đi trước, Ngô Song đưa nàng tới cửa, Cận Sương nhìn Cận Thiên Minh trong phòng, giật nhẹ khóe miệng: "Ngài vẫn là trở lại bồi tiếp khách đi."
Ngô Song chưa kịp nói gì liền bị Cận Sương đẩy trở về, cửa ở trước mắt bị khép lại, Ngô Song thở dài, quay đầu nhìn Cận Thiên Minh.
Tính cách của Cận Sương không giống nàng, nàng rất có chủ kiến, hơn nữa không dễ dàng thay đổi quyết định, năm đó nàng cố ý muốn đi lính, nàng lấy cái chết để bức nàng ấy, cũng không thể làm cho Cận Sương quay đầu lại liếc mắt nhìn, nàng ấy có lúc quá nhẫn tâm.
Cũng giống như Cận Thiên Minh vậy.
Vì lẽ đó Ngô Song có lúc là sợ Cận Sương.
Giờ khắc này thấy nàng kiên quyết rời đi, Ngô Song bất đắc dĩ quay đầu, thấy Cận Thiên Minh ngồi ở trên ghế sô pha nhìn chính mình, nàng lúng túng cười cười, Cận Thiên Minh lạnh rên một tiếng: "Nhìn nữ nhi tốt mà ngươi giáo đi, làm sao, làm nữ nhi của Cận Thiên Minh ta, rất oan ức nàng hay sao?"
Ngô Song tiến đến bên cạnh Cận Thiên Minh: "Không có, Cận Sương chỉ là nhất thời đầu óc hồ đồ, ngươi thế nào cũng phải cho nàng một chút thời gian."
Cận Thiên Minh đẩy Ngô Song ra: "Thời gian ta cho nàng còn chưa đủ dài sao?"
Hắn khi nào thì bị một người làm khó dễ qua, ngay cả cúi người kiềm nén tức giận lấy lòng cũng bị trào phúng, nếu như không phải muốn cho Cận Sương đi Du Thắng, hắn sớm đã quất chết nàng!
Ngô Song không thèm để ý thái độ của Cận Thiên Minh, nàng dùng tay vỗ vỗ l*иg ngực hắn: "Được rồi được rồi, đừng tức giận, Cận Sương bên kia ta đi nói, nàng ngang ngược cũng là giống ngươi mà, ngươi còn trách ta."
Cận Thiên Minh vừa mới bị Cận Sương làm cho cưỡi hổ khó xuống, không có tâm tình cùng Ngô Song tán tỉnh, thấy nàng như vậy chỉ đẩy nàng ra, lạnh lẽo cứng rắn ném một câu : "Lúc nào đầu óc nàng rõ ràng, lại nói những chuyện khác."
Ngô Song thấy hắn cầm áo khoác vội vàng đứng lên: "Ngươi muốn đi?"
Cận Thiên Minh chụp lấy áo khoác, hơn năm mươi tuổi khuôn mặt vẫn là anh tuấn mang theo thiếu kiên nhẫn: "Công ty còn có việc, ngươi ngủ trước đi."
Ngô Song rộng lượng thay hắn chỉnh lại vạt áo, cười cười không lên tiếng.
Không phải công ty có việc gì, chỉ sợ không biết lại đi dụ dỗ tiểu cô nương nào đó, nhiều năm như vậy, nàng đã quen rồi.
Cận Thiên Minh xuống lầu sau đó lên chiếc xe con màu đen, rất nhanh rời khỏi tiểu khu Lâm Hồ, hắn không có chú ý tới cách đó không xa bên trong chiếc xe con màu bạc, Cận Sương đang dùng mắt lạnh nhìn hắn.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe con màu đen kia nữa, nàng mới ngửa đầu nhìn, nhìn thấy Ngô Song ôm hai tay đứng ở cửa, vẻ mặt cô quạnh, Cận Sương phủi khói bụi một cái, khởi động động cơ, lái xe ra khỏi tiểu khu.
Ánh chiều tà le lói, Cận Sương lái xe ngang qua tiểu khu của Úc Tử Tịnh, nàng suy nghĩ một chút vẫn có chút không yên lòng, đem xe dừng ở cửa tiểu khu sau đó lên lầu.
Cận Sương đứng ở cửa gọi điện thoại, chuông điện thoại di động từ trong phòng truyền tới, Úc Tử Tịnh đưa tay dụi mắt, mở miệng liền nói: "Cận Sương, di động kêu."
Tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng, lúc này nàng mới phản ứng, từ trên giường ngồi dậy, quay đầu nhìn vị trí bên cạnh ở trên giường.
Nào có Cận Sương.
Hơn nữa tiếng chuông là điện thoại di động của nàng.
Nàng cười khổ, chỉ mới cùng Cận Sương cùng giường hơn nửa tháng, đã thành thói quen rồi.
Di động vẫn vang lên không biết mệt mỏi, Úc Tử Tịnh lấy tới xem, tên của Cận Sương hiện lên trên màn ảnh, nàng tiếp nhận: "Uy."
Vừa ngủ dậy, cảm giác đau đau do cảm mạo gây nên đã biến mất rồi, chỉ là âm thanh khi vừa mới tỉnh có chút mềm mại, Cận Sương nghe được, trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng dò hỏi: "Mới vừa tỉnh?"
Úc Tử Tịnh gật đầu: "Ừm, sao vậy?"
Cận Sương: "Không có chuyện gì, ngươi hiện tại thuận tiện mở cửa không?"
Úc Tử Tịnh dùng tay vò đầu, sau đó mang dép đi tới cửa, xoạt xoạt một tiếng mở cửa, Cận Sương xuyên qua khe hở nhìn, quả nhiên là vừa mới tỉnh, đầu tóc ngổn ngang, áo ngủ cũng treo ở một bên, Úc Tử Tịnh nhìn thấy Cận Sương sửng sốt một chút, cũng quên luôn việc cúp điện thoại di động, lắp bắp nói: "Ngươi làm sao đến rồi?"
Cận Sương lấy lại điện thoại di động, từ bên cạnh nàng đi vào, đóng kín cửa, nàng xách cao đồ ăn trên tay: "Vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy, phỏng chừng ngươi vẫn chưa ăn, mang cho ngươi."
Úc Tử Tịnh tằng hắng một cái, đưa tay lôi kéo tóc hai lần, đối với Cận Sương xin lỗi cười cười: "Chờ ta chút."
Nàng quay đầu liền vọt vào phòng vệ sinh, nhìn người trong gương rối bù, áo ngủ lộn xộn, quả thực không muốn nhìn a.
Úc Tử Tịnh thất bại đưa ngón tay cắm vào bên trong tóc, lại dùng sức kéo, cảm giác được đau thấu xương, trong nháy mắt nàng tỉnh lại.
Rửa mặt xong xuôi, ra khỏi phòng vệ sinh, Cận Sương đang ngồi ở trên ghế sô pha chờ nàng, nàng đã đem hộp cơm mở ra, đều là món ăn thanh đạm, rất phù hợp với khẩu vị của nàng.
Cận Sương đưa cho nàng đôi đũa, thấy nàng bởi vì cảm mạo mà sắc mặt tái nhợt, tâm nhất thời thu thành một đoàn, giống bị người dùng tay đâm vào, hô hấp cũng thấy đau.
Úc Tử Tịnh tiếp nhận chiếc đũa ngồi ở bên cạnh nàng, mùi vị xà phòng nhàn nhạt từ trên người Tử Tịnh thổi đến, Cận Sương ngồi ở một bên ghế sô pha khác, hết sức dời đi tầm mắt, ý đồ nhìn cái khác chia bớt sự chú ý của chính mình.
Vừa mới tỉnh, kỳ thực cũng không có khẩu vị gì, Úc Tử Tịnh vội vã ăn vài miếng liền buông đũa xuống, nàng nhìn về phía Cận Sương, nhịn một hồi mới hỏi ra vấn đề đang ép ở trong lòng.
Úc Tử Tịnh: "Cận Sương, ngươi biết Lâm..."
Lời chưa kịp ra khỏi miệng, nàng thay đổi lời giải thích: "Giả như, ngươi yêu thích người có cái tiền nhậm, ngươi sẽ làm sao?"
Cận Sương không rõ vì sao, sâu sắc nhìn Úc Tử Tịnh, thành thực trả lời: "Chỉ là tiền nhậm mà thôi, tại sao phải chú ý?"
Úc Tử Tịnh dương mắt: "Ngươi không ngại?"
Cận Sương: "Đương nhiên không ngại."
Úc Tử Tịnh gật gù, đem hộp cơm đóng gói thu thập xong, nói ra: "Được rồi, là ta quản việc không đâu."
Cận Sương: ...