Chương 33

Giữa tháng năm, thành phố Trường Hạc nghênh đón làn song dòng người thứ hai đạt đỉnh cao, rất nhiều người hết sức tránh ngày 1 tháng 5 xin nghỉ dài hạn, chọn giữa tháng để du ngoạn, bởi vì thành phố Trường Hạc giữa tháng năm có ngày lễ ngắm hoa.

Lễ ngắm hoa cách đình Nguyệt Phong cũng không xa lắm, được tổ chức ở công viên, thời hạn là một tuần, ban ngày ngắm hoa, buổi tối ngắm trăng, khí trời nóng lên, các cô nương đều mặc quần đùi tránh nóng, vì lẽ đó các cô nương lại được khen ngợi mà vui vẻ.

Đình Nguyệt Phong vốn bởi vì nguyên nhân có đóng phim nên người đông như mắc cửi, thêm vào lễ ngắm hoa, lái xe càng không có cách nào đi vào.

Thời điểm Cận Sương đi đình Nguyệt Phong tìm Lâm Thi Nhiên, phía trước đang có cảnh sát giao thông chỉ huy, nàng nhìn vào bên trong, người người nhốn nháo, không ít người đều đang chen chúc đi ra ngoài.

Bình thường từ công viên đến đình Nguyệt Phong đi không mấy phút là tới, Cận Sương phải hơn nửa khắc đồng hồ mới chen ra ngoài, đứng cửa đình Nguyệt Phong.

(Một khắc đồng hồ là 15 phút)

Bạch Giản đúng lúc gọi điện thoại tới, Cận Sương tiếp nhận, thông trở về nói: "Ta đã đến."

Nàng cúp điện thoại đi vào bên trong, ngày hôm nay Lâm Thi Nhiên là có hai phân cảnh, buổi sáng một cái cùng buổi chiều một cái, nguyên bản là không cần trở về, thế nhưng thời điểm nàng đóng phim không được thoải mái, muốn trở về, lúc này Bạch Giản mới liên hệ Cận Sương tới giao ca.

Thời điểm Cận Sương nhìn thấy Lâm Thi Nhiên, nàng đang ngồi ở trên ghế, sắc mặt có chút trắng bệch, tay bưng kín bụng, Cận Sương nhíu lông mày, đi tới bên cạnh Bạch Giản: "Nàng như vậy bao lâu rồi?"

Bạch Giản cúi đầu nhìn Lâm Thi Nhiên: "Vừa mới."

Lâm Thi Nhiên một tay nâng đầu, nghiêng mặt nhìn Cận Sương, khuôn mặt tinh xảo có chút ẩn nhẫn, nàng nói: "Ta không có chuyện gì, bệnh cũ là đau dạ dày, ngày hôm nay không có mang thuốc, Cận Sương, ngươi đưa ta quay về khu nhà ở uống thuốc nghỉ ngơi là được rồi."

Cận Sương gật đầu, đi tới bên cạnh Lâm Thi Nhiên, hiện tại người bên ngoài còn quá nhiều, nàng nếu cứ như vậy đi ra ngoài, tránh không được lại bị vây quanh, đến thời điểm bọn họ muốn thoát thân cũng khó khăn.

Bạch Giản cũng cân nhắc đến tình huống như thế, hắn nhìn về phía Cận Sương: "Xe ngươi ở đâu?"

Cận Sương hồi hắn: "Ở bên ngoài."

Trợ lý của Lâm Thi Nhiên sốt ruột xoay quanh một chỗ: "Xe chúng ta ở bên trong đình Nguyệt Phong!"

Cận Sương nhấc mắt nhìn nàng: "Không được, đoạn đường từ đình Nguyệt Phong đến công viên đã cấm xe, chỉ có thể đi bộ."

Lâm Thi Nhiên còn đang ấn lại dạ dày đau đớn: "Tiểu Chu ngươi cũng đừng theo, ta có biện pháp đi ra ngoài."

Tiểu Chu hiển nhiên không yên lòng, nàng lo lắng trên mặt đổ mồ hôi, không tự đưa Lâm Thi Nhiên đi ra ngoài, vạn nhất xảy ra chuyện nháo đến bệnh viện lại nảy ra một cái đại tin tức a, nhưng đưa Lâm Thi Nhiên đi ra ngoài, hiện tại tình huống bên ngoài như thế, lại lo lắng nàng đi không được.

Lâm Thi Nhiên đứng dậy, đưa tay ấn ấn chỗ phát đau, đi tới trước giá áo, cầm hai bộ quần áo giống nhau như đúc, nàng ném một bộ cho Cận Sương: "Đổi."

Cận Sương ôm áo T-shirt cùng quần jean đờ ra, Lâm Thi Nhiên đẩy đẩy nàng: "Nghĩ gì thế, thay quần áo."

Bạch Giản đúng lúc dẫn theo Tiểu Chu ra ngoài, nhường phòng thay quần áo lại.

Cận Sương đổi xong quần áo, ngẩng đầu nhìn Lâm Thi Nhiên, không rõ nhìn nàng đem tóc dài thả xuống, mang kính râm, đỉnh đầu đội mũ che nắng rộng lớn, nàng mím mím môi: "Lâm tiểu thư?"

Lâm Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng, quần áo là dựa theo dáng người của nàng, Cận Sương hơi cao, may là gầy, mặc vào cũng không có cảm thấy khác biệt, chỉ là có chỗ không giống, hình dạng bộ ngực hoàn toàn bị phác hoạ ra đến.

Cận Sương có chút không dễ chịu, thay đổi bộ quần áo giống như biến thành người khác, cả người nàng đều lộ ra khó chịu.

Lâm Thi Nhiên nhìn mặt nàng lúng túng, cười khẽ: "Ngươi sẽ không phải xưa nay không mặc qua quần áo bó chứ?"

Cận Sương nhất thời có chút đỏ mặt, hồi nàng: "Có mặc qua."

Nhưng lúc đó là đang thi hành nhiệm vụ, mặc như vậy là vì phải ngụy trang, tuy nói hiện tại cũng là làm nhiệm vụ, nhưng tâm tình hoàn toàn khác nhau.

Lâm Thi Nhiên điều chỉnh tốt vành nón của mình, lại đổi giày bệt, kéo cánh tay của Cận Sương : "Đi thôi, tình nhân 3 phút của ta."

Cận Sương tận chức đứng bên cạnh người nàng, nàng so với Lâm Thi Nhiên cao hơn một chút, dáng đứng thẳng tắp, hai tay buông xuống bên người, Lâm Thi Nhiên kéo cổ tay nàng lại, thấy thân thể nàng căng thẳng, nhéo dưới cánh tay nàng: "Thả lỏng một chút."

"Được."

Tuy ngoài miệng đáp ứng, thế nhưng thân thể vẫn cứ nằm trong trạng thái căng thẳng, sau khi sự kiện nổ tung qua đi, Triệu Dập đã cùng nàng nói, chính là do người làm, những người này chỉ sợ là muốn ra tay với Lâm Thi Nhiên, muốn nàng bình thường phải chú ý xung quanh nhiều một chút.

Cận Sương mang theo Lâm Thi Nhiên ra khỏi đình Nguyệt Phong, phả vào mặt chính là nhiệt khí, cũng không thiếu fans đang giơ bảng hiệu, đều đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bên trong, bảo an ở cửa tới tới lui lui đi lại, Lâm Thi Nhiên dán vào nửa người của Cận Sương, ôm lấy cánh tay nàng.

Những người ái mộ nhìn thấy có người đi ra, đều nhìn sang, cúi đầu nói nhỏ. Lâm Thi Nhiên bình tĩnh vượt qua trước mặt các nàng, kính râm vừa đen lại vừa lớn che lại hơn nửa khuôn mặt, bước tiến thong dong, không gặp một tia dừng lại, Cận Sương thấy những người ái mộ đều nhìn qua bên này, đưa tay nắm lấy vai Lâm Thi Nhiên, cúi đầu nói chuyện, tư thế của hai người nghiễm nhiên là đi ra ngoài du ngoạn.

Mãi đến kh hai người vừa mới ra khỏi cửa của đình Nguyệt Phong, Cận Sương tai nhọn nghe được fans ở phía sau lên tiếng bàn luận.

"—— Các ngươi xem người thân cao kia, có cảm thấy rất nhìn quen mắt hay không?"

"—— Cái nào cái nào?"

"—— Ai nha, liền người kia."

Cận Sương không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được có ánh mắt từ phía sau đang nhìn nàng, nàng bước nhanh hơn, Lâm Thi Nhiên bổng nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nàng cúi đầu nhìn, trên trán Lâm Thi Nhiên chảy không ít giọt mồ hôi nhỏ, nàng không khỏi chậm lại bước chân.

Phía sau tiếng bàn luận vẫn còn đang tiếp tục.

"—— Ngươi nói chính là cái người siêu cao kia sao? Ta vừa nhìn liền thấy vừa soái lại vừa mỹ!"

"—— Ngươi đúng là đồ mê gái, ngươi có cảm thấy rất giống người vệ sĩ bên người Nhiên Nhiên lúc trước hay không?"

"—— ĐM có chuyện kia!"

Phía sau bắt đầu xao động, Cận Sương tai nhọn nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng quyết tâm, kéo Lâm Thi Nhiên trực tiếp hướng về phía bên trong đầu hẻm chạy, lo lắng thân thể Lâm Thi Nhiên sẽ có dị dạng, nàng bán ôm eo nàng ấy, không có để Lâm Thi Nhiên mất lực.

Tiếng bước chân nhất thời đạp tới, đồng thời cũng có fans hô lớn lên.

"—— Nhiên Nhiên ở đây!"

"—— Oa! Nhiên Nhiên ta yêu ngươi! ! !"

"—— Nhiên Nhiên!"

Một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, phương hướng ngón tay các nàng đang chỉ chính là vị trí của Cận Sương cùng Lâm Thi Nhiên, sắc mặt của Lâm Thi Nhiên mơ hồ trắng bệch, Cận Sương kéo nàng tiến vào đầu hẻm, sau khi thấy không còn ai khác, tay hơi dùng sức, đưa cả người nàng đều cõng ở trên lưng.

Lâm Thi Nhiên kỳ thực cũng không nặng, tính chất của công việc như vậy làm cho nàng đối với thể trọng khống chế rất tốt.

Thế nhưng dù sao trước đây không lâu Cận Sương vừa mới bị thương, chân vẫn chưa linh hoạt như trước, vì lẽ đó thời điểm bước đi sẽ mơ hồ đau đớn, nàng cắn răng, bước nhanh xuyên qua ngõ nhỏ.

Lâm Thi Nhiên thấy nàng bước đi chân không được lưu loát, nàng vội vàng nói: "Cận Sương, ngươi thả ta xuống."

Cận Sương lắc đầu: "Không được, hiện tại thả ngươi xuống, bị fans ở phía sau vây lấy liền rất khó thoát thân."

Hơn nữa Lâm Thi Nhiên hiện tại còn không thoải mái, thoát thân không được, vạn nhất bệnh dạ dày của nàng nặng thêm, nháo đến bệnh viện, vậy thì nàng càng thất trách.

Lâm Thi Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau, chưa thấy có fans đuổi theo, nàng vỗ vỗ sau lưng Cận Sương: "Phía sau không có ai, thả ta xuống, ta không muốn ngươi vừa khỏe, liền lại bị ta đưa đến bệnh viện."

Cận Sương trì độn một giây, quay đầu nhìn phía sau, xác thực không thấy fans đuổi theo.

Thành phố Trường Hạc là cổ lâu, ngõ nhỏ cong cong nhiễu nhiễu là nhiều nhất, các nàng vừa đi được một đoạn, chỉ sợ những fans kia chạy qua lối rẽ khác, Cận Sương thả Lâm Thi Nhiên xuống, sau đó tựa ở bên tường thở dốc, mặt nàng trắng nõn lộ ra hồng hào, một đoạn đi bộ vừa rồi, vẫn làm cho nàng tiêu hao không ít sức lực.

Lâm Thi Nhiên cũng tựa ở bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, trong mắt mơ hồ có lệ ý.

Cận Sương vội vàng nhíu mày hỏi: "Lâm tiểu thư, có phải là dạ dày đau? Ta vẫn nên trực tiếp đưa ngài đi bệnh viện đi."

Lâm Thi Nhiên dương tay, che bụng nói rằng: "Không cần."

Nàng nhìn về phía Cận Sương, ánh mắt không rõ ràng, tựa hồ xuyên qua nàng nhìn đến người khác, nàng nói rằng: "Có lần ở nước Mỹ đóng phim, ta cũng bị đau dạ dày, sau đó đυ.ng phải không ít Hoa kiều, những nữ hài kia vừa nhìn thấy ta liền điên cuồng chạy tới muốn kí tên."

Nàng mỉm cười: "Cận Sương, ngươi biết không, những việc đó đều là những chuyện cực kỳ lâu về trước."

Nhưng nàng một mực nhớ rõ.

Thậm chí là cái người kia ở dưới ánh mặt trời, nhiệt độ nắm ở bàn tay mình, đều nhớ.

Cận Sương đi theo bên cạnh người Lâm Thi Nhiên hơn nửa năm, vẫn là lần đầu nghe nàng nói việc tư với mình, đáng tiếc chính là, nàng không biết.

Thấy Lâm Thi Nhiên vẫn không lên tiếng, rơi vào trầm mặc.

Cận Sương mới mở miệng: "Sau đó thì sao?"

Lâm Thi Nhiên thu hồi ánh mắt, ấn ấn lại dạ dày, cười cười: "Đi thôi."

Sau mười phút, đã đến được bên cạnh xe của Cận Sương, nàng đỡ Lâm Thi Nhiên lên xe trước, dù sao cũng phải sắp xếp xong rồi mới ngồi vào ghế lái, Lâm Thi Nhiên ngồi ở phía sau ghế ngồi, nhìn phồn hoa cẩm thốc bên ngoài, ngón tay nàng đặt ở trên bờ môi.

Sau đó thì sao?

Sau đó người kia mang theo chính mình tránh né Hoa kiều điên cuồng, lôi kéo mình tiến vào ngõ nhỏ, tựa trên vách tường ở bên cạnh người nàng, nghiêng đầu hỏi nàng: "Lâm Thi Nhiên tiểu thư, ta có thể hôn ngươi không?"

Cho đến bây giờ, Lâm Thi Nhiên đều có thể nhớ được câu trả lời của bản thân, nàng nói: "Đương, đương nhiên có thể."

Có lẽ là do quá sốt sắng, không hiểu che giấu tình cảm của bản thân, cũng không hiểu trần trụi thẳng thắn sẽ chỉ làm cho chính mình bị thương.

Cận Sương từ trong gương nhìn bộ dạng trầm tư sâu sắc của Lâm Thi Nhiên ở phía sau, nàng bán cụp mắt, lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn cho Úc Tử Tịnh.

Úc Tử Tịnh vừa mới chuẩn bị nghỉ trưa liền nhận được tin nhắn, mở ra nhìn, là Cận Sương gửi tới.

Nàng cúi đầu xem tin nhắn: Tử Tịnh, có thể giúp ta một việc hay không?

Úc Tử Tịnh gọi điện thoại qua, Cận Sương chỉ nói nhỏ vài câu liền cúp điện thoại.

Thời điểm lấy tai nghe xuống, Lâm Thi Nhiên từ phía sau nhìn nàng, mặt lộ vẻ không rõ: "Ngươi vừa gọi cho ai?"

Cận Sương nghiêng đầu trả lời: "Là Tử Tịnh, ta nhờ nàng thuận tiện liền đến một chuyến, xem bệnh cho ngươi."

Nàng bỗng nhiên cất cao âm thanh, lúc này nói rằng: "Không cần!"

Sau đó ý thức được thái độ của chính mình, Lâm Thi Nhiên hoãn hoãn ngữ khí lại: "Ta không có chuyện gì, trở về uống thuốc ngủ một giấc là được rồi."

Cận Sương hiếm thấy kiên trì: "Vẫn nên nhìn tốt hơn."

Nàng ấy đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, lần đầu tiền dùng ngữ khí của bằng hữu nói chuyện với mình, khả năng là lúc trước mời ăn cơm, Cận Sương cảm thấy nợ ân tình của mình đi.

Lâm Thi Nhiên nhịn một chút, nhớ đến vừa rồi nàng ấy cõng lấy mình bước đi không lưu loát, cuối cùng hỏi: "Chân ngươi thế nào rồi?"

Cận Sương một tay xoa xoa chân, một bên nói: "Tốt lắm rồi."

Lâm Thi Nhiên: "Ừm."

Trong buồng xe nhất thời không có âm thanh nào, Cận Sương lái xe vào bãi đậu xe trong biệt thự của Lâm Thi Nhiên, trợ lý Tiểu Chu rất nhanh từ phía sau đến chào đón, nàng tuy rằng đi ở phía sau Cận Sương, nhưng nàng không bị ai vây xem, nên đến nơi này từ rất sớm.

Lâm Thi Nhiên được Tiểu Chu đỡ tiến vào trong biệt thự, quản gia lập tức đi lấy thuốc đau dạ dày đưa cho Lâm Thi Nhiên, Tiểu Chu đau lòng rót cho nàng chén nước, nói rằng: "Nhiên Nhiên, không bằng chờ bộ phim này kết thúc, ta cùng cấp trên nói một chút, để ngươi nghỉ ngơi một quãng thời gian được không?"

Tiểu Chu là trợ lý ở nước ngoài của nàng, cùng theo nàng về nước, nhìn thấy nàng từ trước đây vẫn tính là người có thể chăm sóc biến thành cuồng công việc, sau khi trở lại, một người hận không thể tách thành ba người để dùng, thông cáo, đóng phim, tống nghệ quyển, chỉ cần có thể chiếm cứ thời gian của nàng, nàng đều sẽ đi.

Sẽ không ngừng nghỉ.

Có lúc mệt mỏi quá mới nghỉ ở trên xe một lúc, nàng ấy chính là không đau lòng chính mình, người phụ tá như Tiểu Chu nàng đây nhìn đều cảm thấy đau lòng!

Lâm Thi Nhiên uống thuốc xong nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, đối với Tiểu Chu nói: "Không cần, ngươi trở về đi thôi, ta ngủ một giấc là tốt rồi, ngày mai gặp."

Tiểu Chu xẹp xẹp miệng.

Mỗi lần cùng Lâm Thi Nhiên nói đến vấn đề nghỉ ngơi, nàng lúc nào cũng bảo mình rời đi, rõ ràng cũng đã ở vị trí không thể lay động trong giới diễn viên rồi, một mực còn muốn bán mạng như thế, cũng không biết đến tột cùng là tại sao!

Lâm Thi Nhiên uống thuốc xong liền chuẩn bị đi lên lầu nghỉ ngơi, Cận Sương ở sau lưng nàng cũng vào nhà, thấy nàng tiến vào phòng tắm, mới lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn mới nhất, là Úc Tử Tịnh gửi tới.

Nàng nói: "Cận Sương, ta đυ.ng tới bác sĩ Kỳ, nàng cũng muốn đến, có thể không?"

Cận Sương ngực giống như bị đè nặng, nguyên bản vui vẻ khi nhìn thấy tin nhắn của nàng giờ không còn sót lại chút gì, cuối cùng trả lời: "Tùy tiện."

Úc Tử Tịnh thu được tin nhắn của Cận Sương, kỳ thực lúc này đang cùng Kỳ Phù giằng co, nàng từ bệnh viện đi ra ngoài, nhìn thấy Kỳ Phù một thân một mình đứng ở dưới lầu, nàng không muốn tới bắt chuyện, nào ngờ Kỳ Phù tới trước nói chuyện cùng nàng.

Hỏi nàng đi đâu.

Úc Tử Tịnh xưa nay sẽ không nói dối, tuy rằng trong lòng chú ý quan hệ của Kỳ Phù cùng Lâm Thi Nhiên, nhưng vẫn là nói thật, Kỳ Phù cau lại đôi mi thanh tú, quay đầu nhìn nàng: "Đau dạ dày?"

Ánh mắt nàng tối sầm lại, một hồi sau mới nói tiếp: "Ta cùng đi với ngươi."

Úc Tử Tịnh lúc này phản bác: "Không cần."

Thấy ánh mắt không rõ của Kỳ Phù nhìn về phía mình, nàng lại bỏ thêm một câu: "Cận Sương nói ta một người đi."

Kỳ Phù mím mím môi: "Ngươi đi vô dụng."

Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Kỳ Phù nói không sai, nàng đi xác thực không có tác dụng gì lớn, Kỳ Phù có thể đi, không phải tốt hơn sao.

Chỉ là trước đó nàng liền bởi vì cùng Kỳ Phù ăn cơm mà quấy rầy Cận Sương hẹn hò, nếu như hôm nay lại mang theo Kỳ Phù qua, Cận Sương có thể hay không rất chú ý?

Úc Tử Tịnh có chút khó xử, Kỳ Phù trực tiếp bỏ qua nàng đi về phía trước, đi mấy bước mới quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Nhìn khuôn mặt hờ hững của Kỳ Phù mơ hồ cất dấu căng thẳng, đôi mắt sáng lộ ra lo lắng, Úc Tử Tịnh mới cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Cận Sương, bên kia trả lời chỉ có hai chữ.

Tùy tiện.

Câu trả lời rất qua loa.

Úc Tử Tịnh lên xe của Kỳ Phù, vẫn là mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng tâm tình nàng đang phức tạp, sau khi nghe thấy chỉ cảm thấy đau đầu, nàng ấn ấn huyệt thái dương mở miệng nói: "Bác sĩ Kỳ."

Kỳ Phù nghiêm túc lái xe, thậm chí cũng không hỏi vị trí từ Úc Tử Tịnh, nàng dường như biết nên đi đâu.

Giờ khắc này nghe thấy Úc Tử Tịnh mở miệng, mắt nàng nhìn phía trước, trả lời: "Làm sao?"

Úc Tử Tịnh: "Tuy rằng rất mạo muội, nhưng ta vẫn muốn hỏi một câu, bác sĩ Kỳ cùng Lâm tiểu thư đến cùng là làm sao?"

Kỳ Phù trong nháy mắt liền nắm chặt tay lái, nghiêng mặt, nói ra lời nói cứng rắn: "Là thay Cận Sương hỏi?"

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.

Nếu Kỳ Phù trực tiếp nhắc tới Cận Sương, Úc Tử Tịnh cũng không muốn gạt, nàng gật đầu: "Ta thấy Cận Sương đối với Lâm tiểu thư, rất có hảo cảm, nàng là muội muội ta, ta không hy vọng nàng chỉ là vật hy sinh trong cảm tình của ngươi cùng Lâm tiểu thư, vì lẽ đó. . ."

Kỳ Phù gật đầu, lời còn lại Úc Tử Tịnh cũng không có nói rõ, Kỳ Phù suy nghĩ một chút trả lời: "Ta cùng nàng ấy chia tay năm ngoái, nguyên nhân, kỳ thực ta đến hiện tại cũng không biết."

Nàng nói xong còn cười khổ, tuy rằng Lâm Thi Nhiên là đại minh tinh, thế nhưng chỉ cần liên quan đến cảm tình, nàng chính là đứa nhỏ hồ đồ.

Lúc trước nàng nghĩ chính mình có thể bồi tiếp đứa nhỏ hồ đồ kia đi đến cùng, nhìn nàng phong quang vừa vặn thịnh, nhìn nàng đầu đội vương miện, cũng không nghĩ đến, đột nhiên có một ngày, đứa nhỏ hồ đồ kia đột nhiên lớn rồi, nói không cần nàng.

Nói chán chút tình cảm này.

Kỳ Phù nhận thức Lâm Thi Nhiên nhiều năm như vậy, nàng ấy đang nói dối, nàng nhìn ra được, nhưng tại sao nàng ấy lại muốn nói dối, tại sao cố ý chọc giận chính mình, thậm chí tại sao chia tay. . .

Nàng thật sự không biết.

Úc Tử Tịnh thật lâu không nói gì, Kỳ Phù thấy nàng trầm mặc nhân lúc đèn xanh đèn đỏ dừng lại, quay đầu, nhìn Úc Tử Tịnh, giật nhẹ khóe miệng: "Tử Tịnh, mặc dù nói câu nói này rất không lễ phép, thế nhưng Nhiên Nhiên, ta sẽ không buông tay."

Trong xe thật lâu sau cũng không có một ai nói chuyện, bầu không khí vắng lặng.

Thời điểm khi xe sắp đến, Úc Tử Tịnh mới mở miệng, vẫn là ngữ khí hờ hững, nàng nói: "Bác sĩ Kỳ, nếu như Lâm tiểu thư là thật sự chán thì sao đây?"

Không phải lý do gì, cũng không có lý do gì, chính là đơn thuần không muốn tiếp tục đoạn cảm tình kia nữa.

Tay cần tay lái của Kỳ Phù run lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Vậy trước tiên ta phải tìm hiểu rõ, nàng đến cùng có phải là chán hay không."

Úc Tử Tịnh cụp mắt, Kỳ Phù hoàn toàn là không tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.

Không, có lẽ còn nghiêm trọng hơn thế nữa.

Nàng ấy cho dù đã đến Hoàng Hà khả năng cũng không chịu hết hy vọng.

Kỳ Phù đem xe trực tiếp dừng ở bên ngoài khi nhà ở của Lâm Thi Nhiên, sau khi xe dừng lại mang theo Úc Tử Tịnh xuống xe, đứng ở cửa lớn, vẫn chưa kịp nhấn chuông cửa, cửa đã bị mở ra, Úc Tử Tịnh nhìn, nhìn thấy một cô nương đang cầm túi xách đi ra ngoài, Kỳ Phù chào hỏi: "Tiểu Chu?"

Tiểu Chu ngửa đầu, nhìn thấy Kỳ Phù, viền mắt nàng liền hồng hồng, kêu lên: "Bác sĩ Kỳ."

Nàng rõ ràng muốn nói gì đó, lại dùng sức cắn răng, cuối cùng không nói gì, chỉ cùng Kỳ Phù nói: "Bác sĩ Kỳ, ta đi trước."

Kỳ Phù gật đầu: "Trên đường cẩn thận."

Úc Tử Tịnh ở phía sau Kỳ Phù, cùng Tiểu Chu gật đầu chào hỏi, sau đó đi theo tiến vào biệt thự.

Biệt thự rất lớn, Kỳ Phù quen cửa quen nẻo xuyên qua hoa viên, trực tiếp đi vào trong, mãi cho đến trước cửa phòng nào đó ở lầu hai mới dừng lại, nàng đưa tay muốn gõ cửa, tay nắm chặt mấy lần, cánh tay đều có chút run, Úc Tử Tịnh tiến lên hai bước, gõ cửa nhẹ giọng nói: "Cận Sương."

Cửa xoạt xoạt một tiếng bị mở ra, Cận Sương đứng ở bên trong cửa, nhấc mắt nhìn hai người bọn họ song song đứng chung một chỗ, đôi mắt sáng nhiễm chút không thích, nhưng vẫn xoay người tránh ra khoảng trống, nói rằng: "Vào đi."

Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Cận Sương, thấy nàng có chút không vui, ngay cả một cái nhìn thẳng cũng không cho các nàng, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Bác sĩ Kỳ, vào xem một chút đi."

Kỳ Phù không đợi Úc Tử Tịnh mở miệng đã vào phòng, quay đầu cùng Cận Sương nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước."

Úc Tử Tịnh mới vừa muốn mở miệng, Kỳ Phù nhìn nàng: "Ngươi cũng đi ra ngoài."

Nàng há miệng, trả lời: "Được."