Cận Sương đóng cửa phòng bệnh lại, quay đầu thấy Úc Tử Tịnh đã ngồi ở trên giường, không biết có phải là say rượu đau đầu hay không, nàng thấy sắc mặt của Úc Tử Tịnh hơi trắng bệch.
Cận Sương đẩy xe lăn chậm rãi qua đó, nhỏ giọng gọi: "Tử Tịnh?"
Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn nàng, lông mày nhíu chặt, cứ bình tĩnh như thế nhìn nàng. Dưới đôi mắt bình tĩnh của Úc Tử Tịnh, lòng bàn tay của Cận Sương bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập nhanh hơn.
Bên trong phòng rất lâu hai người đều không nói chuyện, Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương chỉ nhìn lẫn nhau, Cận Sương có chút không nhẫn nhịn được, ngón tay nàng sờ ở thành mép xe lăn, lòng bàn tay ma sát, nghiêng đầu hỏi: "Tử Tịnh, ngươi sao vậy?"
Úc Tử Tịnh giống như hoàn hồn, hai con mắt trống rỗng có lượng sắc, tiện đà nhìn về phía Cận Sương, khóe môi động động, hai tay giơ lên nghi ngờ nói: "Cận Sương?"
Bên trong giọng nói của nàng còn có mấy phần không dám tin tưởng, Cận Sương không có đáp lời, Úc Tử Tịnh chớp đôi mi thanh tú: "Ta là đang nằm mơ sao?"
Cận Sương đưa tay ra trước mặt nàng vẫy vẫy : "Không phải, ngươi không có đang nằm mơ."
Úc Tử Tịnh kéo tay nàng lại : "Vậy ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ngươi không phải còn đang hận ta, cũng không chịu nói chuyện cùng ta sao?"
Cận Sương có chút không rõ, nàng nhận ra có gì không đúng, hỏi kỹ càng: "Ta hận ngươi?"
Úc Tử Tịnh buông lỏng hai vai xuống, đầu cúi thấp, hai tay xoắn cùng một chỗ, đầu ngón tay trắng bệch, Cận Sương đau lòng dụng lòng bàn tay bao trùm lấy hai tay không ngừng động của nàng, Úc Tử Tịnh mím mím môi, âm thanh rất nhỏ, nàng nói rằng: "Ừm, ngươi hận ta đi tìm ngươi quá trễ, trở về cũng không nói chuyện với ta, cũng không cùng ta liên hệ, ta tìm ngươi, ngươi còn trốn ta... Đúng hay không?"
Cận Sương trố mắt ngoác mồm, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ở trong phòng Úc Tử Tịnh còn đang lải nhải, cái gì trời mưa quá lớn, cái gì nàng bị nhốt lại rất lâu, cái gì người trong nhà đều không cho nàng đi ra ngoài, trong lòng Cận Sương giống như bị đao cắt, vô cùng đau đớn.
Nàng không nghĩ tới năm đó sau khi rời đi, Úc Tử Tịnh lại nghĩ như vậy.
Vành mắt Cận Sương đỏ chót, tiếng nói khàn khàn, lòng bàn tay của nàng đang xoa xoa trên hai tay Úc Tử Tịnh, an ủi nàng: "Không có, Tử Tịnh, ta không có trách ngươi."
Úc Tử Tịnh trong nháy mắt nhấc mày : "Có thật không? Ngươi thật sự không oán ta?"
Dưới tác dụng của cồn, vào giờ khắc này Úc Tử Tịnh mới hỏi ra câu hỏi đè nén ở trong lòng, những năm này, nàng không chỉ một lần tự hỏi, có phải Cận Sương cảm thấy nàng lúc trước đến quá muộn, có phải vẫn đang trách cứ nàng, vì lẽ đó sau khi rời đi, ngay cả vài lời cũng không để lại.
Thậm chí nhìn thấy nàng, cũng là trốn tránh nàng.
Giờ khắc này nghe được Cận Sương nói không oán nàng, trong nháy mắt Úc Tử Tịnh liền dỡ xuống áp lực, nàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, giống như vừa bị gió thổi qua liền bay xa.
Cảm giác như vậy quá kỳ diệu.
Cận Sương nhấc mắt nhìn nàng đang khốn đốn nhắm hai mắt lại, nàng đỡ Úc Tử Tịnh chậm rãi nằm xuống, giúp nàng đắp kín mền mới đẩy xe lăn đến trước cửa sổ, trước cửa sổ phía dưới có một cái gờ, bên trong còn có một hộp thuốc lá.
Cận Sương từ bên trong rút ra một điếu, nhen lửa, nhưng không có hút, chỉ nhìn nó từ từ thiêu đốt.
Màu sắc đỏ tươi ở trước mắt sáng lên, kéo nàng vào một đoạn quá khứ xa xôi.
Còn trẻ lúc nào cũng không hiểu chuyện, Cận Sương ba tuổi liền bị mẹ đưa đến nhà Úc Tử Tịnh, Úc Tử Tịnh so với nàng lớn hơn một tuổi, rất nghịch ngợm, sau khi nhìn thấy nàng liền mang theo nàng đi gây sự khắp nơi.
Nàng khi đó hướng nội, đi theo phía sau Úc Tử Tịnh lên núi xuống nước, mỗi lần về đến nhà đều là một thân bẩn thỉu.
Không tránh được một trận đánh đòn.
Úc Tử Tịnh mỗi lần đều ngay lúc mợ cầm gậy liền nằm nhoài trên người mình, còn tuyên bố muốn đánh thì đánh nàng, không cho đánh muội muội của nàng.
Khi đó Úc Tử Tịnh, thực sự là đáng yêu.
Cận Sương phủi một ít khói bụi, sương mù lượn lờ bay lên, làm mơ hồ tầm mắt của nàng.
Các nàng từ ba tuổi mãi cho đến mười tuổi, làm bạn với nhau, sau đó thôn trên khai sơn đυ.c đá, tòa sơn nguy nga bị đập cho đông một cái hố tây một động, hai toàn sơn ở phụ cận làng cũng bị như vậy, các nàng lúc đó còn trẻ đối với cái gì cũng tò mò, nhìn thấy máy móc đào thấy chơi vui, liền một đường đi theo.
Ngày ấy, khí trời không tốt, từng trận gió mây, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ mưa.
Hai người bọn họ theo xe cơ khí đi rất xa, công nhân đều nghỉ làm rồi, các nàng còn đi dạo dọc theo biên giới của cái động mới được đập ra.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi mới biết phải về nhà, có lẽ là có chút sốt ruột, trên đường về nhà không có chú ý đường, nàng bị trơn trượt trật chân, còn rơi vào trong một cái hố, bốn phía trống trải, không có vật gì có thể nắm được.
Úc Tử Tịnh đứng ở phía trên rất gấp, nàng muốn dùng cành cây để kéo nàng lên, nhưng thử hai lần đều không thành công, nhìn nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chính mình nói: "Tỷ, ngươi trở lại gọi cữu cữu đến đây đi."
Gió càng lúc càng lớn hơn, Úc Tử Tịnh vội vàng đứng dậy cùng nàng nói: "Cận Sương ngươi đừng sợ, ta đi gọi ba ba đến."
Úc Tử Tịnh đi tìm viện binh.
Khi đó Cận Sương chỉ chừng mười tuổi, một mình ở trong hố lớn trong núi lớn, làm sao có thể không sợ, nghe thấy âm thanh gió gào thét liền run lẩy bẩy, sởn cả tóc gáy.
Nhưng nàng tin tưởng Úc Tử Tịnh sẽ đến tìm mình, nàng ôm cái ý niệm này vẫn ngồi yên ở trong hố, nửa bước cũng không dám di chuyển.
Đáng tiếc ông trời giống như cảm thấy nàng không đủ đáng thương, nửa giờ sau, mưa rào rơi xuống tầm tã, nàng nỗ lực kêu cứu bị tiếng mưa rơi ngăn chặn, vây ở bên trong cái hố này, nàng giờ khắc này, không thể động đậy.
Nàng không biết bị mưa xối bao lâu, đưa tay nhìn đầu ngón tay, hơi trắng bệch, bên ngoài chỉ có cuồng phong gào thét, mưa to liên miên, không có một tiếng vang nào.
Hoặc là nàng đã không nghe thấy những thanh âm khác nữa.
Nửa cung tròn bên trong hố đều không có chỗ ẩn thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả hạt mưa xối lên ở trên người, có chút đau, còn có chút choáng váng đầu.
Mắt cá chân sưng càng đau, động đậy đều đâu đến khắc cốt, nàng giống như con cá gần chết ở trên bờ biển, kéo dài hơi tàn.
Không biết qua bao lâu, bóng tối từ từ nhạt đi, trước mắt có tia sáng, âm thanh của Úc Tử Tịnh vang lên bên tai, nàng đưa tay liền ôm chặt lấy chính mình, tâm tình kích động nói: "Cận Sương xin lỗi, là ta đến muộn, xin lỗi..."
Nàng chậm rãi mở mắt ra, Úc Tử Tịnh trước mắt cả người đều là bùn, mặt đầy vệt nước, mưa to dọc theo đường viền khuôn mặt của nàng nhỏ vào trong đất, hai mắt nàng sáng lấp lánh, trong ánh mắt tràn đầy hổ thẹn.
Nàng muốn đưa tay sờ sờ mặt Úc Tử Tịnh, thân thể mềm nhũn, ngay cả đưa tay cũng không làm được.
Sau khi hôn mê, bên tai vẫn có âm thanh vang lên, giống như bảo nàng đừng sợ, đừng ngủ, nói nàng nói chuyện cùng mình, bảo nàng yên tâm, nàng sẽ mang theo nàng đi ra ngoài.
Nàng được Úc Tử Tịnh cõng trên lưng đi ra ngoài.
Ngọn núi to lớn như chỉ có hai người bọn họ, phía sau là bóng tối vô tận, chỉ có một tia tia sáng lấp loé.
Lúc tỉnh lại, là ở trong bệnh viện, cữu cữu cùng mợ đang ở cách đó không xa, không có chú ý tới nàng đã tỉnh lại, hai người còn đang nhỏ giọng nói chuyện.
Người mợ ôn nhu trong ấn tượng của nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi nói một chút đứa nhỏ này, khuyên như thế nào cũng không nghe, Sương nhi là không tệ, nhưng chúng ta không thể cứ mang theo nàng chứ? Muội muội của ngươi không muốn nàng liền ném cho chúng ta, ta vốn là không đồng ý chuyện của Tử Tịnh, là ngươi vẫn luôn nói ta mới đồng ý, lần này ta cùng ngươi nói ta tuyệt đối sẽ không giữ Sương nhi."
Âm thanh đôn hậu của cữu cữu bị cách ly ở bên ngoài, ngay lúc mợ nói xong còn có mấy cái cần giúp đỡ, lại nói tiếp: "Đúng vậy, muội muội của ngươi thật phiền toái, cũng là các ngươi đần độn giúp đỡ nuôi giúp, không thấy muội muội của ngươi cũng không muốn sao?"
Âm thanh không biết là ai, chỉ cảm thấy từ rất xa bay tới.
Thanh âm ầm ĩ nói chuyện vẫn còn tiếp tục, cái gì con riêng, đêm qua vừa vặn có cơ hội có thể bỏ xuống, cái gì bọn họ lúc trước không nên thu nhận giúp đỡ, đều là Tử Tịnh đứa bé kia không hiểu chuyện, cứ muốn đi tìm.
Cận Sương nằm ở trên giường bệnh trầm mặc, nắm đấm nho nhỏ xiết chặt, buộc chính mình không được phát sinh một tiếng vang nào.
Vành mắt đã đỏ chót, khóe môi cũng bị nàng cắn nát, toàn thân nàng đều đau, nhưng không đau bằng trong cái đau lòng nàng, lòng nàng giống như bị đâm một cái, mang theo đau đớn cùng máu tươi tùy ý chảy xuôi, tiến vào toàn thân nàng.
Từ sau lần đó, nàng trầm mặc hơn rất nhiều, cũng loáng thoáng từ người khác biết được tình cảnh đêm đó.
Tử Tịnh sau khi về nhà nói cho cữu cữu cùng mợ, để các nàng đi tìm mình, nhưng mợ lại đem Tử Tịnh nhốt ở trong phòng, còn nói cùng cữu cữu, muốn đi liền ly hôn.
Đêm đó nhà bọn họ ồn ào không ngừng, dẫn đến vô số hương thân lại đây khuyên can, bọn họ đều khuyên cữu cữu từ bỏ chính mình, nếu là phiền toái, không bằng cứ như vậy buông tay, coi như không có gặp được, dù sao muội muội của hắn cũng không muốn, chắc chắn sẽ không trách hắn.
Cữu cữu bị một nhóm người lôi kéo không cho động, Tử Tịnh lén lút trốn ở một bên nghe được, nàng từ cửa sổ trốn ra, còn nỗ lực mang theo cây thang, thang quá nặng, nàng chỉ có thể dùng xe đẩy bằng tay đẩy cây thang đi về hướng trên núi.
Khi đó đỉnh núi nhiều, trướng ngại cũng nhiều, Tử Tịnh ở trong mưa hô rất lâu, cũng tìm rất lâu, thân thể nho nhỏ đẩy xe đẩy bằng tay kêu gọi chung quanh, cũng không tìm được tung tích của nàng.
Ngay lúc nàng gấp đến phát khóc thì nhìn thấy xe đào núi, nàng vội vàng đẩy qua, quả nhiên nhìn thấy cái hố kia, còn có chính mình đang co rút thành một đoàn ở trong hố.
Như thế nào từ trong hố cứu bản thân nàng ra, Tử Tịnh chưa từng nói, thế nhưng nàng không nói, chính mình cũng biết, khẳng định không dễ dàng.
Nàng ở trên giường bệnh nằm hai tuần lễ, nhưng Tử Tịnh thì ngủ một tháng, tỉnh lại còn ôm cánh tay nàng lay động, thái độ vẫn giống như lúc trước.
Nhưng nàng đã không còn là Cận Sương của lúc trước nữa rồi.
Chuyện này xảy ra không bao lâu, nàng liền bị nhận vào trong thành phố, so với tháng ngày ở nông thôn khá hơn một chút, không có người lớn khắp nơi nói huyên thuyên, không có đứa nhỏ ở sau nói xấu, cũng không có nhiều ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Thế nhưng nàng lại không quen.
Nơi này cái gì cũng tốt, thậm chí ăn, mặc, ở, đi lại đều tốt hơn nhiều so với ở nông thôn, nhưng chỉ là không có Tử Tịnh.
Nàng không chỉ một lần lén lút chạy về, sợ bị mợ phát hiện, nàng chỉ dám ở xa xa liếc mắt nhìn rồi lại ngồi xe chạy về trong thành phố.
Ngày lễ ngày tết là thời điểm nàng vui vẻ nhất, nhưng mỗi lần nàng tới gần Tử Tịnh, ánh mắt kia của mợ lúc nào cũng làm cho nàng nhớ lại đêm đó, rõ ràng là lộ ra ý cười, nhưng tâm thì lạnh buốt.
Sau lần đó, Tử Tịnh nhìn thấy nàng đến, nàng liền lén lút đi ra.
Một điếu thuốc cháy hết, Cận Sương từ trong trí nhớ bứt ra, lúc trước nàng chỉ lo đến chính mình, hoàn toàn không nghĩ tới Úc Tử Tịnh sẽ ôm ý niệm như vậy, áy náy đó nặng bao nhiêu a, làm cho nàng say rượu cũng đều nhớ mãi không quên.
Cận Sương dịu tắt tàn thuốc, đem cửa sổ đóng lại, đẩy xe lăn đến bên giường, Úc Tử Tịnh đã ôm chăn thiu thiu ngủ, nàng say trái lại ngủ tương đối tốt, không cuốn lấy chăn cũng không ngang dọc tứ tung, chỉ quy củ ngủ ở một bên, mặt mày ấm áp mềm mại.
Nghĩ đến người này một thân một mình cõng mình từ hố sâu trong núi đi ra, Cận Sương mềm lòng rối tinh rối mù.
Rõ ràng vai người này không rộng, nhưng gánh được một cái sinh mệnh, để cho nàng có cơ hội sống lại.
Cận Sương tiến đến trước mặt Úc Tử Tịnh nhìn mặt mày tinh tế của nàng, ngón tay vuốt nhẹ lông mi của nàng, con ngươi của người ngủ trên giường động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt, cùng Cận Sương đối diện.
Rõ ràng người say rượu ngủ rất khó tỉnh, Úc Tử Tịnh thì ngược lại, đêm nay cũng không biết đã tỉnh bao nhiêu lần rồi.
Cận Sương nhìn ánh mắt tan rã của nàng, lộ ra mông lung sương mù, con mắt hơi chớp đối với mình nói: "Cận Sương?"
Ngữ khí giống như hài tử vậy.
Sau đó nàng xốc lên nửa bên chăn: "Mau tới ngủ! Sáng mai mẹ lại muốn gọi chúng ta dậy sớm."
Cận Sương thuận theo gật đầu, từ một bên khác bò lên giường, còn chưa nằm tốt liền bị Úc Tử Tịnh ôm lấy, nàng thỏa mãn hít một hơi, ngửa đầu: "Nào, cho ngươi cái hôn nhẹ, nhanh ngủ đi."
Nàng dứt lời lại gần Cận Sương, ở trên gương mặt nhỏ của nàng như gà mổ thóc hôn một cái, sau đó vùi đầu vào ngực Cận Sương chà chà, còn không quên nói: "Thật thoải mái a."
Cả người Cận Sương cứng tại chỗ, không biết nên làm gì, trong nháy mắt mặt dâng lên ửng hồng, giống như bị sốt cao cả người nóng lên, mãi đến khi Úc Tử Tịnh ở trong lòng tìm được vị trí thích hợp ngủ mất, Cận Sương mới giật giật thân thể.
Rõ ràng uống rượu là Úc Tử Tịnh, nhưng giờ khắc này say lại là nàng.
Cận Sương cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Úc Tử Tịnh, cổ họng lạnh lẽo, nàng cảm thấy Triệu Dập nói đúng, nên biết tiết chế, cái cảm tình mãnh liệt kia giống như nước sông vỡ đê, hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
Nhưng nàng... Không muốn tiết chế.