Chương 11

Phòng cho thuê kiểu cũ có chút nhỏ, nhưng đồ đạc rất đầy đủ, ánh sáng vàng nhạt chiếu sáng phòng khách, từng trận mùi rượu bay ra từ cửa sổ, còn chen lẫn tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Trên tay Tiểu Trương cầm theo bình rượu, ngữ khí căm giận: "Úc tỷ, ngươi nói ta có phải rất thảm hại không?"

Rõ ràng đã chia tay lâu như vậy rồi, nhưng khi gặp mặt, ngay cả dũng khí đứng trước mặt nàng ấy nàng cũng không có, hai mắt Tiểu Trương đỏ chót, chóp mũi nhăn lại, nâng tay nhấc chai rượu lên cụng vào chai rượu gần Úc Tử Tịnh nói : "Uống!"

Úc Tử Tịnh ngồi trên sô pha, nàng quơ quơ bình rượu, mùi rượu nồng nặc, nàng nhợt nhạt mở miệng, quay đầu nhìn Tiểu Trương, an ủi: "Ngươi không thảm hại, chỉ là quá quan tâm."

Bên cạnh cười khổ một tiếng.

Tiểu Trương uống xong một chai liền đem nó vứt dưới sô pha, nàng thẳng thắn ngồi bên cạnh Úc Tử Tịnh, một tay ôm lấy cánh tay nàng. Cả người bán nằm trên ghế sa pha, ngửa đầu nhìn nóc nhà, ánh đèn vàng nhạt lúc sáng lúc tối.

Úc Tử Tịnh đập bả vai nàng, nghiêm mặt nói: "Nếu như ngươi thực sự khó chịu, chúng ta có thể cùng chủ nhiệm nói một chút, đổi thành người khác đến khoa cấp cứu."

Tiểu Trương như chim sợ cành cong, đột nhiên ngồi dậy, nàng nói: "Không cần."

Rõ ràng một khắc trước còn sống dở chết dở, hiện tại lại như hít thuốc lắc, ánh mắt của Úc Tử Tịnh lộ ra hiểu rõ, nàng thuận theo gật gù: "Được rồi, ngươi nói không cần liền không cần."

Khuôn mặt của Tiểu Trương vốn đang ửng hồng, lại càng nóng thêm ba phần, ánh mắt lộ ra cẩn thận từng li từng tí một, giống như có tật giật mình nhìn Úc Tử Tịnh, nhỏ giọng hỏi: "Úc tỷ, ta có phải rất nhu nhược không?"

Úc Tử Tịnh nhấp một hớp bia, ứng nàng: "Ngươi chưa chịu qua thua thiệt?"

Tiểu Trương nghe ra giọng nói trêu chọc của nàng, bĩu môi nói: "Ai nói, nhớ lúc đầu ta luyến ái..."

Bỗng nhiên im bặt, Tiểu Trương quay qua Úc Tử Tịnh cười nhạt há miệng, giống như kẻ ngu si vậy, sau đó mới buông lỏng vai, cúi đầu: "Úc tỷ nói đúng."

Trong chuyện tình cảm này, nàng liền là người chịu thua thiệt.

(Câu này có lẽ là trong tình yêu ai yêu nhiều hơn, người đó thua)

Người kia có thể ở trước mắt cùng người khác chuyện trò vui vẻ, có lẽ nhìn thấy nàng còn có thể nói một câu " đã lâu không gặp ".

Mà nàng đây.

Chạy trối chết.

So sánh quá rõ ràng, cũng không trách Úc tỷ sẽ nghĩ như vậy.

Tiểu Trương rầu rĩ lại uống một hớp rượu, nàng cụng vào chai rượu của Úc Tử Tịnh, mềm giọng nói: "Úc tỷ đêm nay ở đây bồi ta có được hay không?"

Úc Tử Tịnh giơ tay xem đồng hồ, đã sắp chín giờ hơn rồi, nàng nói với Cận Sương đêm nay sẽ về trễ, chứ không phải không trở về, vì lẽ đó nghe thấy kiến nghị của Tiểu Trương, nàng lắc đầu một cái: "Buổi tối còn có việc, phải đi về."

Tiểu Trương uống thất điên bát đảo, mở miệng nói: "Có chuyện gì? Tìm tình lang sao?"

Úc Tử Tịnh đưa tay đánh vào trán nàng một cái, chuẩn bị đứng dậy: "Tìm cái gì tình lang, là muội muội ta."

Tiểu Trương ngửa đầu lại uống một hớp, chắc chắn nói: "Tình muội muội?"

Úc Tử Tịnh đem vỏ chai rượu đặt ở trên khay trà, đứng lên, nàng uống không nhiều, nhưng giờ khắc này cồn xông lên mặt, có cảm giác nóng bỏng.

Tiểu Trương thấy nàng muốn đi thật, cũng đứng dậy muốn đưa nàng đi, nhưng nàng uống quá nhiều, đứng không vững, đỡ sô pha miễn cưỡng mới đứng lên được, Úc Tử Tịnh từ trên ghế sa pha cầm lấy túi, hai tay Tiểu Trương rời khỏi sô pha, thân thể mềm mại hướng về bên cạnh đổ tới.

Úc Tử Tịnh thấy thế vội vàng thả túi lại trên ghế sa pha, đưa tay trụ đỡ thân thể xụi lơ của Tiểu Trương, mùi rượu đầy người, Tiểu Trương có chút nặng, nàng dùng hai tay nâng phần eo của Tiểu Trương, muốn đỡ nàng đi đến phòng ngủ.

Hai người nửa ôm cùng một chỗ, vừa rồi Tiểu Trương còn có ba phần tỉnh táo, giờ khắc này triệt để say rồi, hai tay ôm cổ Úc Tử Tịnh chỉ sợ ngã xuống.

Các nàng giằng co trong chốc lát, Úc Tử Tịnh vừa mới đứng vững bước chân, vẫn chưa động đậy thân thể liền nghe thấy âm thanh cửa xoạt xoạt vang lên.

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy một người đang đứng ở cửa, người đến mang theo không ít bao lớn bao nhỏ, nhìn thấy Úc Tử Tịnh cùng Tiểu Trương ôm cùng một chỗ liền chần chờ, nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, cấp tốc đi về hướng của Úc Tử Tịnh.

Tần Uyển tiếp nhận Tiểu Trương từ trong lòng Úc Tử Tịnh, nhấc môi, hai cái lúm đồng tiền hiện lên rất rõ ràng, nhưng trong mắt không có ý cười.

Nàng khách sáo mà xa lạ nói: "Úc tỷ phải đi về sao?"

Úc Tử Tịnh đón nhận ánh mắt của nàng, gật đầu nói: "Phải, chuẩn bị đi về."

Tần Uyển đem Tiểu Trương đặt ở trên ghế sa pha, dàn xếp xong xuôi, mới ngửa đầu cùng Úc Tử Tịnh nói: "Úc tỷ, ta đưa ngươi đi."

Tư thế của nàng nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân, nhưng đối với một màn vừa rồi không có hỏi dò cũng không có hoài nghi, Úc Tử Tịnh từ trên ghế sa pha mang theo túi xách, mím mím môi nói: "Không cần đưa, đi chăm sóc Tiểu Trương đi."

Tần Uyển vẫn ở sau lưng nàng, đưa nàng đến dưới lầu, hai người ẩn ở trong bóng tối, trong hành lang pha lẫn tiếng hài tử khóc nháo cùng âm thanh cãi vã của người lớn, Tần Uyển cụp mắt, trầm thấp cùng Úc Tử Tịnh nói câu: "Úc tỷ, cảm tạ ngươi."

Úc Tử Tịnh đang đi ở phía trước, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Tần Uyển, con ngươi ám sắc, nàng xem có chút mơ hồ, nàng nói: "Không cần, người ngươi nên cảm tạ là Tiểu Trương."

Cảm tạ người kia, chưa từng buông tha đoạn tình cảm này.

Nếu không tại sao sau khi chia tay, Tiểu Trương vẫn không đổi phòng cho thuê, thậm chí chìa khoá cũng không đổi.

Tần Uyển trầm mặc không nói, nụ cười trên mặt biến mất, cái lúm đồng tiền nhỏ cũng không nhìn thấy nữa, tiếng nói của nàng trầm thấp: "Ừm."

Úc Tử Tịnh không nghe rõ câu trả lời liền nhấc chân bước ra hàng hiên.

Hơn chín giờ, từng nhà đều đang sáng đèn, người đi đường túm năm tụm ba, thời điểm đến con đường này còn có thể nhìn thấy chỗ bằng phẳng để đi, hiện tại không có đèn đường, làm cho nàng có chút mệt mỏi khó đi.

Úc Tử Tịnh vốn là uống rượu, tiểu lượng lại không có tốt, hơn nữa đường không bằng phẳng, nàng đi mấy bước suýt chút nữa thì té ngã, thật vất vả đứng vững gót chân, điện thoại di động trong túi vang lên, nàng sửng sốt một chút mới nhận điện thoại.

Âm thanh của Cận Sương xuyên qua điện thoại truyền đến, nàng hỏi: "Buổi tối ngươi lại đến chứ?"

Úc Tử Tịnh nghe nàng nói chuyện, dưới chân không có chú ý, lảo đảo một cái thân thể hướng về phía trước đổ tới, chỉ nghe " a " một tiếng, điện thoại liền bị treo đứt đoạn mất.

Trong nháy mắt Cận Sương liền sửng sốt, nàng chưa kịp gọi đi, Úc Tử Tịnh đã gọi tới, giọng nói của nàng không còn chính chính kinh kinh như ngày thường, mà lộ ra một cỗ mềm mại nhu nhu cùng oan ức, nàng nói rằng: "Cận Sương, chân ta bị trật rồi."

Ở bên này Cận Sương xiết chặt di động, hỏi nàng: "Ngươi uống rượu?"

Vẻ say rượu này, cách điện thoại nàng cũng có thể cảm giác được, Cận Sương càng ngày càng lo lắng: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi đón ngươi có được hay không?"

Úc Tử Tịnh nở nụ cười nói: "Không cần, ta rất nhanh sẽ trở về, ngươi chờ ta."

Nói xong nàng liền chuẩn bị đứng lên, chỉ nghe tê một tiếng, toàn bộ tâm tình của Cận Sương đều bị quấn vào một chỗ, nàng hạ giọng xuống: "Ngươi đừng nhúc nhích! Đem địa chỉ phát cho ta, ta đi đón ngươi."

Đầu Úc Tử Tịnh tuy rằng choáng váng, nhưng vẫn còn có lý trí, nàng cự tuyệt nói: "Ngươi đừng đến, chân ngươi không tốt."

Cận Sương theo lời của nàng nói: "Được, ta không đến, ngươi đem địa chỉ phát cho ta, ta chỉ là nhìn thôi có được hay không?"

Nàng dùng ngữ khí hống hài tử để nói chuyện với Úc Tử Tịnh, không có một chút cảm thấy lúng túng nào, vừa nghĩ tới Úc Tử Tịnh một mình ở bên ngoài còn uống rượu, tâm nàng đều nhấc lên cao, làm gì còn quan tâm hiện tại có bị thương hay không.

Úc Tử Tịnh trầm mặc chốc lát, suy nghĩ một chút nói rằng: "Được."

Trên WeChat rất nhanh truyền đến vị trí hiện tại của Úc Tử Tịnh, ngay thời điểm cúp điện thoại Cận Sương đã liên hệ với Triệu Dập rồi.

Khu nhà ở của Triệu Dập cùng một chỗ với nàng, ở ngay phụ cận bệnh viện, hắn nghe điện thoại của Cận Sương xong, lập tức lên đường đến bệnh viện.

Vừa tới cửa phòng bệnh, Cận Sương đã mặc xong y phục ngồi ở xe lăn, ngửa đầu nhìn hắn, tốc độ nói rất nhanh nói: "Đi thôi."

Rõ ràng chỉ đi đón một người mà thôi, sao lại căng thẳng như muốn đi oanh tạc thế giới vậy.

Triệu Dập thấy nàng sốt sắng như vậy trêu đùa: "Người nào trọng yếu như vậy?"

Cận Sương liếc nhìn hắn, không lên tiếng, con mắt bình tĩnh nhìn ra bên ngoài, tối nay không trăng, chỉ có mấy ngôi sao nhỏ, gió lạnh ở bên ngoài cửa sổ đang gào thét, sắc mặt nàng ngưng trọng, bên trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng.

Triệu Dập cúi đầu cười yếu ớt, nỗ lực hòa hoãn lại bầu không khí, hắn nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ quay đầu nhìn Cận Sương, chậm rãi nói: "Biểu hiện của ngươi bây giờ, thật giống như lần thứ nhất ngươi tiếp nhận công vụ."

"Không đúng, muốn so với vào lúc ấy còn muốn sốt sắng."

Cận Sương ngay cả quay đầu cũng không cho hắn, nàng nhìn điểm nhỏ trên điện thoại di động, lòng đều đau hết cả lên, thấy đèn xanh đã bật mà Triệu Dập vẫn chưa khởi động, nàng nhíu mày: "Lái xe."

Nếu không phải chân không lưu loát, nàng thật muốn đạp Triệu Dập.

Triệu Dập bị làm nổi lên lòng hiếu kỳ, hắn theo vị trí mà Cận Sương báo cho hắn quẹo trái mười tám lần, rốt cục dừng lại trước một cái ngỏ hẻm tồi tàn, trong ngõ hẻm đen thui, bộ dạng của Cận Sương là muốn xuống xe, giống như quên chính mình còn có thương tích ở trên người.

Triệu Dập vội vàng kéo tay nàng lại, tức giận nói: "Ngươi đi đâu a, người tàn tật."

Cận Sương bị hắn nói cau mày, ra hiệu cho Triệu Dập ra sau xe lấy xe lăn tới ngồi lên mới đẩy đi về hướng ngõ hẻm, bên này không có đèn đường, Cận Sương cũng không biết Úc Tử Tịnh còn ở nơi này hay không, nàng để Triệu Dập dùng đèn pin của điện thoại di động chiếu vào trong ngõ hẻm xem, ở phần cuối đường, nhìn thấy một bóng người tinh tế đang ngồi ở bên đường.

"Tử Tịnh."

Thời điểm Cận Sương gọi tên nàng có chút run rẩy, nếu không phải chân đang bị thương, nàng thật sự muốn xông qua đem người kia ôm chặt vào trong lòng ngực.

Úc Tử Tịnh nghe được phía sau có người gọi mình, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Cận Sương đang ngồi xe lăn chậm rãi đi lại đây, phía sau nàng còn có một ánh đèn.

Nàng bị ánh sáng chiếu tới, híp híp mắt, cảm thấy Cận Sương trước mắt cùng với lúc bình thường rất không giống nhau.

Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng lại cho nàng cảm giác đầy an toàn, giống như chỉ cần theo nàng liền có thể ra khỏi nơi này.

Úc Tử Tịnh lầm bầm: "Cận Sương, nơi này đâu đâu cũng có đường, ta không ra được."

Dáng dấp giống như một đứa nhỏ, Cận Sương thở một hơi, tay hướng về nàng đưa tới: "Đến."

Úc Tử Tịnh lại không động.

Cận Sương thấy nàng chỉ ngây ngốc ngồi tại chỗ, nàng nhíu mày không yên lòng đẩy xe lăn đến đó, ở trên cao nhìn xuống nhìn Úc Tử Tịnh, nhu tình trong mắt không kìm nén được, ngay cả âm thanh cũng mang theo ba phần ôn nhu, nàng dò hỏi: "Trở về được không?"

Úc Tử Tịnh gật đầu: "Được."

Nàng đứng dậy, cùng Triệu Dập chào hỏi, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ say rượu, âm thanh nhu mềm vừa rồi ở trong điện thoại cũng không thấy, Cận Sương hơi yên tâm, cho là mình cả nghĩ quá rồi, Úc Tử Tịnh luôn luôn tự hạn chế, chuyện uống nhiều như vậy không hề tồn tại.

Nhưng đến khi lên xe, Cận Sương mới biết cồn ở trước mặt, người người bình đẳng, cho dù Úc Tử Tịnh luôn luôn tự hạn chế, uống nhiều như vậy vẫn sẽ say.

Chỉ là say không nổi bật mà thôi.

Triệu Dập liên tiếp nhìn phía sau xe qua gương nhỏ, hai người phụ nữ ngồi ở vị trí ghế sau dính vào nhau, nói chuẩn xác hơn là nữ nhân vừa rồi vừa lên xe đã quấn quít lấy Cận Sương, dùng cả tay và chân giống như bạch tuộc vậy, sắc mặt của Cận Sương ẩn ở trong bóng tối, thấy không rõ lắm.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ hắn cố ý không nhúc nhích, không thấy Cận Sương giục, trái lại nghe được nàng nhỏ giọng nói nhỏ, giống như đang cùng người bên cạnh nói chuyện vậy.

Triệu Dập chặc chặc hai tiếng, chân đạp cần ga, xe thoáng chốc chạy ra ngoài, so với lúc tới nhanh hơn nhiều.

Xe sắp tới bệnh viện, Triệu Dập trước tiên đưa Úc Tử Tịnh tiến vào phòng bệnh, sau đó đẩy Cận Sương tiến vào thang máy, đến lầu hai thì con mắt của Triệu Dập liếc nhìn chân trái của Cận Sương, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cận Sương nhíu mày: "Làm sao?"

Triệu Dập đưa nàng đưa đến cửa phòng bệnh, suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Chân ngươi còn chưa khỏe, nên tiết chế một chút."

Trong nháy mắt Cận Sương liền đen mặt.

Cửa phịch một tiếng đóng lại, Triệu Dập sờ sờ chóp mũi, hắn nói nhầm sao?