Chương 9: Cảnh cáo chuồng gà*

* "Cảnh cáo chuồng gà" (鸡笼警告) - thường được những người còn lí trí dùng để can ngăn mấy fan não tàn ( vì mấy người ấy được ví với gà).

Sau khi cửa mở ra, một màu đen nhẹ nhàng chiếu vào tầm mắt của năm người ở đây.

Phản ứng của mọi người khác nhau, trợ lí đạo diễn ít kinh nghiệm nhất không nhịn được dụi mắt, cúi đầu nhìn đoạn phim thử vai, số 30 đúng là thử vai cảnh Tê Âm lần đầu xuống nhân gian rồi lại nhìn bộ quần áo đen của Mộc Hạc, đây...

Cậu ta nhìn đạo diễn Tạ thấy Đạo diễn Tạ bình tĩnh nhất, ông ngồi trên đất, mặt không biểu cảm nhìn thẳng về phía trước, như thể không phát hiện ra điều gì khác lạ cả.

Nhà sản xuất trao đổi ánh mắt với nhau, dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong, một lần nữa chú ý vào Mộc Hạc.

Về phần nữ biên kịch kia, từ lúc Mộc Hạc bước vào cửa, ánh mắt cô ấy không hề rời khỏi cô. Bàn tay vốn dĩ đang trả lời WeChat bèn nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch, như đang kìm nén cảm xúc.

Bọn họ nhìn Mộc Hạc như chốn không người nhập vai nhân vật, bắt đầu biểu diễn. Không ai sẽ nghĩ đến việc trách cô vô lễ khi không chào hỏi. Hầu hết mọi suy nghĩ của họ đều bị cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt này bắt sống.

Khí chất của cô rất đơn thuần, vô cùng kí©h thí©ɧ thị giác, khiến cho da đầu tê dại, đã gặp qua thì không thể quên được.

Người đẹp ở cốt cách chứ không đẹp ở bên ngoài. Vẻ đẹp chân chính không phải động bao nhiêu dao kéo trên mặt, cho dù có chỉnh đẹp đến đâu thì cũng chỉ là vẻ ngoài giả dối, không thể chịu đựng được thử thách của thời gian. Vẻ đẹp chân chính chính là những người có linh hồn.

Bọn họ thấy được vẻ đẹp đã mất từ lâu này trên người Mộc Hạc.

Váy dài đen không những không làm mất đi khí chất của cô, mà còn làm nổi bật làn da trắng như tuyết, nét mặt sinh động. Đặc biệt là ánh mắt cô, vô cùng trong suốt khiến cho sự thiếu hiểu biết và tò mò của long nữ Tê Âm khi lần đầu tiên đến nhân gian được giải thích tinh tế.

Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có đạo diễn Tạ có đôi mắt hỏa nhãn kim tình là có thể nhìn ra được dấu vết rụt rè ẩn hiện trong đôi mắt cô, ánh mắt ông dần dần chìm xuống, biểu tình không thay đổi.

Trợ lý đạo diễn đã phát hiện ra sự khác biệt rõ ràng giữa Mộc Hạc và các nữ diễn viên thử vai khác. Tư thế đi đứng của cô ấy khác với người bình thường, giống như đang khiêu vũ. Chưa kể, còn rất đẹp. Chẳng lẽ màn biểu diễn độc đáo này là muốn khiến người khác khắc sâu ấn tượng hơn chăng?

Thật ra cũng không phải dùng tới chiêu này. Cô ấy có dũng khí mặc bộ váy màu đen này đến diễn đã đủ gây ấn tượng rồi.

Nhưng mà, có lẽ cô ấy đã tính toán sai rồi, tư tưởng của đạo diễn Tạ thoải mái rộng rãi, chắc chắn sẽ không để mắt đến thủ đoạn như vậy.

Trong lúc bất chợt, trong đầu trợ lý đạo diễn giật mình một cái. Tại sao cô ấy đi lại khác người bình thường, bởi vì Tê Âm vốn không phải là người! Đây là lần đầu Tê Âm chuyển từ thân rồng sang hình người, chắc chắn không quen với cách đi của con người...

Mà 29 nữ diễn viên trước lại không một ai ý thức được chi tiết này!

Khi nhìn về phía Mộc Hạc lần nữa, trong ánh mắt anh ta có thêm chút phức tạp.

"Hóa ra," Mộc Hạc nói lời thoại duy nhất: "Đây chính là nhân gian."

Giữa lông mày và đôi mắt lộ ra vẻ ngây thơ không ăn khói lửa nhân gian, thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng như gió khẽ lướt bên tai, ngân vang mãi, đánh thẳng vào lòng người.

Lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn, cô đã kết thúc biểu diễn, từ Tê Âm về lại Mộc Hạc, hơi cúi người về phía trước, cười nhẹ: "Chào đạo diễn, chào các thầy cô, tôi là Mộc Hạc."

"Rầm" một tiếng, nữ biên kịch cao hứng đứng lên, động tác quá lớn làm đổ cả ghế. Cô ấy chỉ Mộc Hạc nói: "Không, cô là Tê Âm!"

Nhà sản xuất phim cười nói: " Hình tượng của cô rất phù hợp với nhân vật, diễn cũng không tệ." Ông ấy nhìn về phía nữ biên kịch, nói đùa: "Cái này không đúng, cô Lâm còn chưa diễn đâu."

Nhà sản xuất khác cũng thuận miệng khen đôi câu."

Tiếp theo, chỉ đợi đạo diễn Tạ phát biểu.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía đạo diễn Tạ, chỉ thấy ông bình tĩnh, không nói một câu, bầu không khí trở nên ngưng trệ. Nữ biên kịch nhỏ giọng, giọng nói mang theo khát khao hô một tiếng: "Đạo diễn Tạ..."

Mặc dù Mộc Hạc đã cố gắng hết sức nhưng nói không hồi hộp là không đúng. Rõ ràng, hai nhà sản xuất chỉ đang nói lời xã giao, còn biên kịch hình như thích cô thật nhưng lại không có quyền quá lớn. Người quyết định cuối cùng là đạo diễn, mà ông hình như không hài lòng lắm với màn biểu diễn của cô.

Trợ lý cũng đang cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của đạo diễn Tạ. Mộc Hạc không chỉ có ngoại hình và khí chất xuất sắc, mà diễn xuất của cô cũng rất đáng nể. Theo lý thuyết, đạo diễn Tạ không nên có phản ứng như này. Anh ta không có trách nhiệm suy đoán, chẳng lẽ... do bộ váy mày đen kia?

Đạo diễn Tạ im lặng càng lâu, không khí lại càng lúng túng.

Trợ lý không thể làm gì khác hơn là hắng giọng một cái, nói với Mộc Hạc:" Cô về chờ tin tức nhé."

Thông thường tuyên bố như thế này đồng nghĩa với việc không có sau đó.

Đã như vậy, Mộc Hạc cũng thản nhiên tiếp nhận. Cô cúi người lần nữa, chân thành cười:"Vâng, các thầy cô vất vả rồi."

Tuy nhiên lúc cô xoay người, sau lưng có một giọng nói mạnh mẽ truyền đến:" Không cần chờ."

Tuy Mộc Hạc đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sửng sốt. Chẳng lẽ đạo diễn Tạ thật sự một phần mặt mũi cũng không cho, muốn loại cô ngay khi thử vai? Dù trong lòng có bất an thế nào thì trên mặt cô cũng rất bình tĩnh, quay đầu lại, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo đón ánh mắt của đạo diễn Tạ.

Loại phong thái này, nhìn khắp trong giới giải trí, những người mới bằng tuổi cô tuyệt đối không tìm ra người thứ hai.

Đạo diễn Tạ lại tán thưởng cô thêm một chút, thật ra trừ khí chất bên ngoài và kỹ năng diễn xuất, điều khiến ông cảm động nhất chính là thái độ diễn xuất của cô. Nếu không thật sự yêu thích sẽ không thể nào đưa tất cả tình cảm của mình vào, biến bản thân thành một người khác. Hơn nữa, tâm tư cô tinh tế, quan sát tỉ mỉ. Cho dù là sự rụt rè trong ánh mắt, hay dáng vẻ đi bộ đều chứng minh điểm này.

Ông có một loại linh cảm, trong số những nữ diễn viên phái thực lực trong giới, sẽ có một ngôi sao mới chói lọi sắp nổi lên.

Đạo diễn Tạ mở miệng lần nữa:" Tê Âm, hợp tác vui vẻ."

Mộc Hạc sửng sốt, đây là tình huống gì vậy? Nữ biên kịch vội vàng chạy tới, quét sạch mất mát lúc trước, tươi cười nhắc nhở: "Ý của đạo diễn Tạ là quyết định chọn cô!"

Về phần tại sao đạo diễn Tạ lại gọi là Tê Âm, có nghĩa ông ấy đồng ý Mộc Hạc chính là Tê Âm.

" Trời ạ, trời ạ, thật là... Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô bước vào, tôi đã biết cô chính là Tê Âm!"

Bất ngờ đến quá đột ngột khiến Mộc Hạc mấy giây sau mới phản ứng kịp, chỉ vào mình:"Tôi á?"

Nữ biên kịch gật đầu:" Trừ cô ra sẽ không có ai khác."

Đạo diễn Tạ cuối cùng cũng nở một nụ cười, coi như đáp lại.

Khi cảm giác thấy đúng thì mọi thứ cũng đều đúng.

Nữ biên kịch kéo Mộc Hạc trò chuyện mấy câu, tò mò hỏi:" Các nữ diễn viên khác đều chọn váy trắng tiên nữ để thử cảnh này. Tại sao ngược lại cô lại chọn váy đen?"

Ánh mắt Mộc Hạc hơi đổi, cười nói:" Thật ra ban đầu tôi cũng muốn chọn váy trắng, nhưng..."

Trợ lý đạo diễn là người nóng tính:" Vậy tại sao lại không chọn thế?"

Cô trả lời với giọng nửa đùa nửa thật:" Bởi vì nữ diễn viên số 28 hình như thử vai không thuận lợi lắm cho nên vừa khóc vừa chạy, trực tiếp mang váy trắng mặc đi luôn. Trợ lý của tôi làm sao cũng không tìm được cô ấy cho nên tôi không có lựa chọn nào khác."

Hai nhà sản xuất, nữ biên kịch và trợ lý không ngờ lại có sự cố như vậy đều không hẹn mà cùng cười nhìn về phía đạo diễn Tạ. Mộc Hạc thấy thế đã hiều, cô gái kia nhất định là bị đạo diễn Tạ mắng khóc.

Đạo diễn Tạ hất hất tay, lí lẽ hùng hồn hừ lạnh nói:"Cô ta diễn thành như vậy tôi có thể không mắng sao?"

Được, được, được. Ông là lão đại, ông quyết.

Mặc dù quá trình thử vai có vẻ hơi khó khăn nhưng cũng may kết quả rất tốt.

Lúc Mộc Hạc từ trong phòng đi ra, Đàm Miên lo lắng xông tới:" Như thế nào ạ?"

Trong lòng em ấy đã có kết quả, cạnh tranh khốc liệt như vậy lại còn xảy ra chuyện bất ngờ, trừ phi có kỳ tích xuất hiện --

" Cái gì?!" Đàm Miên nghi ngờ mình bị ảo giác thính giác, "Cô Mộc, chị lặp lại lần nữa đi ạ!"

Mộc Hạc lặp lại:" Bên tổ kịch nói, chiều nay sẽ liên lạc với chị Tịch ký hợp đồng."

Hợp đồng? Ý là, vai này đã nằm trong tay chị ấy?!

"Oa!" Đàm Miên nhảy cao ba thước: "Cô Mộc, chị tuyệt vời quá đi!"

Sao cô ấy có thể lờ mờ cảm thấy mình đi theo cô Mộc sẽ có vô số điều ngạc nhiên chứ?

Hai người đi ra ngoài đã thấy mấy phóng viên vây quanh Triệu Diệc Khả phỏng vấn:" Diệc Khả, cô đối với lần thử vai này nắm chắc bao nhiêu phần?"

Câu trả lời của Triệu Diệc Khả rất chính thức, nhưng từ ánh mắt đến biểu cảm đều lộ vẻ tự tin, chỉ kém nói nhân vật này tôi không cần phí sức đã lấy được. Cô ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn Mộc Hạc và Đàm Miên, giống như cách không khí ra oai vậy.

Nhận thấy Triệu Diệc Khả nhìn đến, Đàm Miên lập tức biến thành một diễn viên nhỏ, gục mặt, ủ rủ cúi đầu, còn quay đầu đi giả bộ lau nước mắt, nhưng thật ra đang cười trộm. Trong lòng em ấy đã sớm vui mừng như điên rồi.

Triệu tiểu thư, ở trước mặt phóng viên đừng có khoác lác quá nhiều. Nếu không lúc chân tướng lộ ra lại làm trò cười cho mọi người đấy.

Triệu Diệc Khả đem phản ứng của Đàm Miên thu vào đáy mắt, cô ta lại càng khẳng định Mộc Hạc phát huy không tốt. Một chút chán nản trong ngực lập tức tan biến không còn vết tích. Chờ đến khi kết thúc phỏng vấn, cô ta nhắn qua WeChat cho La Lệ: Ba cái biểu tình thắng lợi.

Sau đó lại nhắn cho hội chị em plastic một tin: Hôm nay tâm trạng tốt, buổi tối mời mọi người ăn cơm.

Buổi chiều, trên mạng có một tài khoản Blogger đăng lên Weibo: Tin tức độc quyền! Triệu Diệc Khả đã xác nhận rằng cô ấy sẽ đóng vai nữ số hai Tê Âm trong Tiên hiệp kỳ duyên. Bởi vì bùng nổ, mức độ nổi tiếng tiếp tục tăng nên thuận lợi chen lên hot search.

Nhận được tin tức, tập thể fans Khả Khả lập tức sôi trào!

Với tin tức này, trên mạng liền chia thành ba phe:

Phe trung lập: Tôi chỉ yên lặng xem chứ không nói lời nào.

Phe tán thành: "Mẹ ơi, tác phẩm của đạo diễn Tạ! Đây là mạnh kết hợp với mạnh. Mong chờ long nữ Tê Âm của tiên nữ Khả."

" Khả Khả là muốn chuyển từ lưu lượng sang phái thực lực đúng không? Ủng hộ!"

"Tốt lắm, đi theo đoàn phim lớn sẽ giúp cải thiện kỹ năng diễn xuất."

Phe đối lập không thể chịu đựng được nữa: "Cái gì? Kỹ năng diễn xuất của Khả Khả chúng ta còn cần đề cao sao?! Bạn tốt nhất nên chú ý đến lời nói của mình cho tôi. Tôi thực sự hoài nghi bạn là anti fan. Câm cái miệng thối của bạn lại, cút đi!!!"

" Khả Khả của chúng ta chỉ diễn vai chính, nữ hai cái gì chứ, đây không phải là xem thường người khác sao! Đã khiếu nại Blogger rác rưởi này!"

"Không phải thông báo chính thức, không hẹn gặp lại! Tiểu tiên nữ của chúng tôi tuyệt đối không bao giờ nhận vai phụ!"

Fans Khả Khả lục đυ.c nội bộ, phía bên kia Mộc Hạc đã thành công ký hợp đồng với đoàn làm phim, cũng nhận được kịch bản.

Lúc hoàng hôn ngả về Tây, Mộc Hạc mới về đến nhà, thấy Oản Oản đang nằm trên đất ngắm cảnh sông đi đến, cô ngồi xổm người xuống, trìu mến sờ vào đầu nó, giọng điệu rất dịu dàng: "Oản Oản, chờ chị kiếm được tiền thì có thể mua thức ăn mèo tốt hơn cho em rồi. Có vui không?"

Oản Oản đưa đầu lưỡi màu hồng phấn ra, liếʍ lòng bàn tay cô, ngoan ngoãn kêu meo meo.

Mộc Hạc chơi với nó một lúc lâu mới lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hi Hành. Trước tiên chia sẻ tin vui với anh, anh trả lời rất nhanh, luôn luôn ngắn gọn xúc tích --

" Chúc mừng."

Cô mỉm cười thoát khỏi giao diện, nghĩ thầm còn không biết bây giờ anh làm công việc gì. Cô đoán vài nghề nhưng cảm giác không quá thích hợp với anh.

Điện thoại di động lại rung một cái, lần này là tin nhắn trên WeChat.

Mộc Hạc ấn vào nhóm có tên "Bộ chỉ huy chiến đấu của trường đại học Kiến Kiều", Kỷ Ninh:@ Ương Ương cậu có rảnh không? Giúp mình xem kế hoạch công trình cầu này với, có chút gấp."

"Được."

Vì vậy Mộc Hạc dành gần như cả đêm để xem bản kế hoạch, sau khi xem xong lại gửi ý kiến lại cho Kỷ Ninh. Đến khi rửa mặt xong nằm lên giường đã hơn mười hai giờ rồi, chạm gối đã ngủ say.

Chờ đến khi hô hấp của cô đều đều, một bóng người thon dài mới đẩy cửa bước vào, yên lặng không một tiếng động dần dần đi đến mép giường ngủ. Oản Oản đang ngủ ở ổ mèo theo bản năng phát hiện nguy hiểm bèn nhảy lên trên giường, dùng tư thế đề phòng bảo vệ người đang ngủ say đằng sau, sau đó cong sống lưng gầy yếu, cố gắng khiến nét mặt trở nên hung tợn, muốn dọa người rút lui.

Một người một mèo, âm thầm đối đầu với nhau trong bóng tối. . Đọc truyện tại [ t rumtruyen. ORG ]

Có lẽ nhận ra thân phận người đàn ông, biết anh không có ác ý, hoặc có lẽ bị ánh mắt uy hϊếp của anh áp bức, Oản Oản cuối cùng thua trận, chán nản lại tủi thân meoo một tiếng, trở về ổ mèo.

Hoắc Tư Hành nhàn nhạt liếc nhìn nó một cái, rồi ngồi dựa ở mép giường quay đầu lại, sâu trong con ngươi phản chiếu gương mặt xinh đẹp đang ngủ, mùi hương thoang thoảng như có như không giống như loại thuốc mê tốt nhất. Hai tay anh đặt sau gáy, nhắm mắt dưỡng thần.

Cơn buồn ngủ đã lâu không xuất hiện, lúc ý thức dần dần mơ hồ, Hoắc Tư Hành cảm thấy trên mặt truyền đến một trận ấm áp. Mở mắt ra, thấy bàn tay cô thò ra khỏi chăn, lòng bàn tay áp vào mặt anh, mềm mại mà ấm áp.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cô khiến đường cong lạnh lùng trên gò má anh nhu hòa hơn một chút. Anh nhắm mắt lại lần nữa, khóe mắt hơi cong lên, có nét quyến rũ không nói lên lời.

Hai tiếng hít thở xen lẫn nhau, khiến căn phòng trống trải tràn đầy ấm áp.

Mà lúc này thế giới trên Internet ồn ào xôn xao, dư luận sôi nổi.

Ngòi nổ chính là vì bài đăng chính thức của đoàn phim Tiên hiệp kỳ duyên trên Weibo.

Sau khi trải qua cuộc giằng xé nội bộ khốc liệt, phe đối lập trong fans Khả Khả giành được thắng lợi tuyệt đối. Mãnh liệt lên án diễn vai nữ hai là sự xúc phạm lớn nhất đối với nữ thần của bọn họ. Tuy nhiên, càng ngày càng nhiều Blogger đưa ra kết quả, cơ bản đã chứng thực tin tức Triệu Diệc Khả diễn vai Tê Âm.

Fans Khả Khả luống cuống, trong miệng la hét không tin nhưng thân thể vẫn rất thành thật chạy đến Weibo Triệu Diệc Khả cố gắng hết sức khuyên, Khả Khả chị nhất định phải mở to mắt ra, nhất thiết không được hạ thấp giá trị của bản thân đi diễn vai nữ số hai này. Chị vĩnh viễn xứng đáng là nữ chính!

Ở lúc fans Khả Khả đang đến đoạn cao trào, Weibo chính thức của Tiên hiệp kỳ duyên đăng một bài thông báo + đính chính tin đồn: "Hoan nghênh long nữ Tê Âm @ Mộc Hạc trở về."

Một hòn đá kí©h thí©ɧ nghìn lớp sóng.

Thiên Chỉ Hạc hớn hở vui mừng như ăn tết, mà sau khi fans Khả Khả hết choáng váng, lại tức giận giống như bị nổ mộ tổ tiên mười tám đời.

Cái gì?! Không công bằng!! Một đứa diễn viên tuyến một trăm tám mươi xtm, đồ không biết xấu hổ đi cọ nhiệt lại còn đoạt vai diễn của Khả Khả bọn tao?!

Mẹ nó, cái này có thể nhịn sao? Không ai có thể nhịn được!

Vì vậy, fans Khả Khả lần nữa bằng vào thực lực đưa Mộc Hạc lên hot search.

Quần chúng ăn dưa trợn mắt há mồm:

"Mẹ ơi, fans Khả Khả quên bài học lần trước họ vì chủ của mình gϊếŧ hạc tế trời cuối cùng lại bị dạy dỗ ngược rồi sao? Đây là chuẩn bị tặng đầu cho người ta lần nữa?"

"Xin mọi người hãy cầm chắc dưa trên tay, đồng thời chú ý né tránh, fans Khả Khả đang chảy máu bể đầu trên con đường tìm chết không lối về, phát động phong trào vả mặt nhanh nhất trong lịch sử..."

"Hahaha, đột nhiên lại có một chút xíu đau lòng cho Triệu Diệc Khả là sao vậy?"

"Mọi người có có phát hiện ra không, hình như fans Khả Khả có thể chất vượng @ Mộc Hạc thì phải?"

"Bạn trẻ, bạn đã phát hiện ra chân tướng rồi!!!"

****

Tác giả có lời muốn nói:

Váy không phải vấn đề, chỉ cần đẹp là được!

Liên quan tới việc Hành thiếu lại nửa đêm thăm dò phòng con gái nhà người ta:

Oản Oản: Mèo méo meoo, tui đánh không lại anh ta.

Ương Ương: Tôi cái gì cũng không biết. Tôi thật sự đã sờ anh ấy rồi hả?

***

Editor có lời muốn nói:

Lâu lắm rồi mới quay lại làm bộ này, mong mọi người tiếp tục ủng hộ~