Chương 10: Mộc Mộc khϊếp sợ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả một đêm dài đằng đẵng, Oản Oản liên tục không chợp mắt, một mực canh giữ cho Mộc Hạc. Vừa thấy cô tỉnh lại, nó lập tức vẫy đuôi nhảy lên giường, liếʍ lên mu bàn tay cô vài cái: "Meo!"

Tối qua sau khi chị ngủ, người đàn ông xấu xa kia đã đi vào!

Mộc Hạc gõ nhẹ mũi nó: "Oản Oản, chào buổi sáng."

Oản Oản sốt ruột không chịu được, đi vòng quanh bên giường nào đó một vòng lại một vòng: "Meo meo!!"

Nhìn đi, nếp nhăn trên này chính là chỗ anh ta ngủ đêm qua!!

Mộc Hạc cho rằng nó chưa quen với hoàn cảnh mới, cô cúi nửa người xuống, mái tóc đen dài như thác nước xõa tung trên giường. Cô gãi gãi cằm nó, dịu dàng xoa dịu cảm xúc: "Ngoan."

Nhận thấy không có cách nào để cô hiểu chính xác những gì mình nói, Oản Oản nóng nảy đi tới đi lui. Dường như nhớ đến cái gì đó, nó nhảy xuống thảm, đi thẳng đến bức tường đối diện với chiếc giường lớn, giơ móng vuốt lên gõ một cái: "Meo meo meo!!!"

Anh ta đang ở bên trong này chị!!!

Em đã tận mắt chứng kiến, tường biết nứt ra, mở to như cách cửa lớn vậy. Bên trong còn có một gian phòng, anh ta đi vào rồi!

Oản Oản kêu to hai lần mà không được đáp lại bèn quay đầu lại nhìn, thấy Mộc Hạc đang ngẩn ngơ, nó đành liếʍ khóe miệng một cái rồi rũ đuôi trở về ổ mèo ngủ bù.

Haizz, làm một con mèo, nó thực sự phải một mình chịu đựng rất nhiều, rất nhiều.

Mộc Hạc vẫn đang nằm trên giường xuất thần. Cô hình như ngửi thấy một mùi tùng hương thơm thoang thoảng từ nơi Oản Oản vừa đứng, lạnh lẽo, cực kỳ giống hơi thở trên người Hi Hành. Nhưng mà lúc ngửi lại, nó dường như lại biến mất.

Cô lắc đầu cười, cảm thấy chắc do mình mới tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ. Trên giường cô sao có thể có hơi thở của anh được chứ?

Mí mắt bên phải đột nhiên giật giật vài cái.

Bên trái nhảy tài, bên phải nhảy tai.

Mộc Hạc nhớ tới trước kia mình còn thảo luận với Hi Hành về vấn đề này. Cô ảm thấy mắt trái nháy nghĩa là may mắn, còn mắt phải nháy là xui xẻo. Anh thì cho rằng mắt trái nháy sẽ đem tới tài vận còn mắt phải nháy là đem đến tai họa.

Lúc ấy không ai thuyết phục được ai.

Nghĩ tới đây, Mộc Hạc sờ điện thoại, sau khi tắt chế độ máy bay liền gửi cho anh một tin nhắn: "Mắt phải em nháy rất lợi hại, em vẫn cảm thấy là..."

Mới gõ được hai từ xiongzhao, trên điện thoại xuất hiện một loạt các từ đồng âm để chọn, đúng lúc này Đàm Miên gọi điện đến. Cô nhanh tay lẹ mắt chọn một chữ rồi gửi đi, sau đó mới nghe điện thoại.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của Đàm Miên: "Cô Mộc, fans Khả Khả lại đưa chị lên hot search rồi!"

Mí mắt phải của Mộc Hạc lại nhảy lên.

Cũng trong lúc đó, trong phòng để quần áo, Hoắc Tư Hành cởi trần, phía dưới mặc một chiếc quần Tây đen buông thõng. Đường cong từ vai, lưng cho đến eo đều rắn chắc rõ ràng, đặc biệt là đường nhân ngư hình chữ V, chéo chéo đi xuống rồi lấp vào bên trong lớp vải đen. Theo đường eo bên trái, có một hình xăm màu đen, chỉ lộ ra đường viền, không nhìn thấy toàn bộ, trông vừa thần bí lại vừa quyến rũ.

Hoắc Tư Hành chú ý đến động tĩnh bên ngoài, khẽ nhướn mày. Hôm nay cô dậy sớm hơn dự tính của anh. Điện thoại trên bàn kêu "Tinh" một tiếng, khóe mắt anh thờ ơ lướt qua, trên màn hình sáng lên cái tên quen thuộc.

Anh tiếp tục chọn áo sơ mi trong tủ quần áo, tất cả đều là màu đen nhưng kiểu dáng lại khác nhau. Mỗi chiếc đều có cổ áo và khuy măng sét khác nhau. Anh nhanh chóng chọn một chiếc, mặc vào rồi cài chắc từng cúc áo một, nhét vạt áo vào eo quần, rồi đưa tay lên lấy một chiếc thắt lưng...

Sau khi sửa sang lại thỏa đáng, anh mới cầm điện thoại lên, mở khóa kiểm tra tin nhắn cô mới gửi đến --

Mộc Ương Ương: "Mắt phải em nháy đến lợi hại, em vẫn cảm thấy là áo ngực."

Hoắc Tư Hành khẽ cau mày lại, rồi chậm rãi thả lỏng, đáy mắt thoáng qua một nụ cười nghiền ngẫm.

Hoàn toàn không cần nghi ngờ tại sao nội dung lại kì lạ như này, rất hiển nhiên, cô đã gõ sai từ.

Anh đổi sang tư thế tùy ý, lại nhìn hai chữ kia một lần nữa, cảm thấy có chút khó giải quyết. Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết nên trả lời thế nào.

Trong phòng ngủ cách một bức tường, Mộc Hạc ngồi ở đuôi giường, xung quanh cô phủ lên một tầng sáng ban mai ấm áp, làn da trắng nõn được ánh sáng chiếu vào lại càng tôn lên vẻ đẹp trong suốt. Cô khẽ vén mấy sợi tóc ra sau tai, in lặng nghe Đàm Miên tiếp tục kích động nói: "Blogger không biết tại sao lại đăng tin Triệu Diệc Khả sắp diễn vai Tê Âm. Fans Khả Khả vừa nghe vậy liền thấy không vui nói nữ thần của chúng tôi sao có thể diễn vai nữ hai chứ?!"

"Các cô ấy ồn ào hung dữ, ngôn từ kịch liệt mắng chửi Blogger, một bên diss việc diễn vai Tê Âm là sự sỉ nhục đối với Triệu Diệc Khả. Một bên chạy đến Weibo cô ta, kêu trời trách đất khuyên cô ta ngàn vạn lần đừng nghĩ về việc ấy, tự hủy tiền đồ của mình, nhân tiện thể hiện lòng trung thành, không muốn cô ta tủi thân, chúng em vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của chị!"

"Sau đó, điểm nổi bật nhất đến rồi --" Đàm Miên đặc biệt tăng âm lượng nhấn mạnh: "Weibo chính thức của đoàn làm phim Tiên hiệp kỳ duyên đã Update bài mới, trực tiếp tuyên bố hoan nghênh long nữ Tê Âm @ Mộc Hạc trở về. Trực tiếp vả bôm bốp lên mặt Khả Khả."

Quả là đến quá kịp thời, vả mặt quá thoải mái.

Fans Khả Khả bất ngờ không kịp đề phòng bị cái Weibo này làm cho choáng váng. Sau khi phản ứng lại, não lại mở ra một suy nghĩ mới, mẹ nó, vai diễn của Khả Khả nhà chúng ta bị đoạt mất?! Sắc mặt thay đổi nhanh chóng, giống như quên mất một giây trước không biết là ai còn ghét nhân vật này chết đi được. Bởi vì não có hạn, nên ý nghĩ của các cô nàng này rất đơn giản, chúng tôi có nhìn được hay không là một chuyện, mà thứ vốn thuộc về nữ thần của bọn tôi bị đoạt mất, chuyện này tuyệt đối không được!!!

Một số fans dẫn đầu bước ra kêu gọi: Các chị em, đoàn kết lại! Ai xâm phạm quyền lợi của Khả Khả, chúng ta phải xé xác cô ta ra, khiến cô ta hối hận vì đã đến thế giới này! Thề bảo vệ nữ thần đến cùng, hãy xông lên!!

Sau khi kéo Mộc Hạc lên hot search, một số fans Khả Khả liền bắt đầu bành trướng, thậm chí còn chạy đến Weibo chính thức của Tiên hiệp kỳ duyên âm dương quái khí nói: "Không phải là tốt, cảm ơn đã bỏ qua cho Khả Khả của chúng tôi!"

"Ôi chao, tôi đã nói rồi, Khả Khả làm sao có thể nhận một vai nhỏ bé vớ vẩn như này chứ, diễn nữ chính tôi còn thấy tủi thân cho chị ấy."

"Cái đoàn phim độc ác không biết xấu hổ, lại đi cọ nhiệt Khả Khả của chúng tôi."

"xswl không cần mắt nữa thì có thể đi hiến tặng cho người khác được không? Người ta nhanh chóng làm rõ vì không muốn cọ nhiệt của nhà các người thôi."

"Fans Khả Khả chỉ muốn làm tôm hùm nhỏ (điếc mù), tôi cũng không có cách nào. Chủ của các người thật sự [chủ động] đi thử vai, còn nhận lời phỏng vấn của phóng viên, có video làm chứng. Oa, mở to mắt chó ra mà xem thử Weibo baba đi, đừng biến ngành giải trí giống như cũi chó của mấy người."

"Nhân tiện nói cho chủ nhân của mấy người biết, đừng có vừa ăn cướp lại vừa la làng, thật sự coi chúng tôi là người ngu mà đùa giỡn à?"

"Hahaha, rõ ràng không nhắc đến Triệu Diệc Khả, nhưng tôi dường như ngửi thấy mùi khinh thường và kiêu ngạo từ mười chữ ôn hòa này."

"Ăn dưa cả đêm, ông đây cũng cười đến rách mép rồi! Fans Khả Khả xem thường nhân vật của người ta, kết quả người ta không thèm nhìn chủ nhân của mấy người mà còn trở tay cho một cái tát. Xin hỏi cái vả này có đau không?"

"Chẳng lẽ người đau nhất không phải @ Triệu Diệc Khả sao?"

...

Sau khi cư dân mạng cười nhạo Triệu Diệc Khả và fans hâm mộ của cô ta xong bèn rối rít bày tỏ mong đợi đối với vai diễn Tê Âm này của Mộc Hạc. Cũng nhân tiện follow cô. Trong một đêm, Mộc Hạc lại tăng 200.000 người hâm mộ.

"Tôi tuyên bố! Quả nhiên fans Khả Khả rất vượng Mộc Hạc!!!"

"@ tất cả fans Khả Khả, các bạn nhỏ, trèo tường tìm hiểu một chút nhé? Đừng có theo chủ nhân của mấy người đi khắp nơi sủa loạn. Chim tốt chọn 'Mộc'* mà đậu."

(* Mộc: gỗ. Câu này có ý là "Chim tốt chọn gỗ mà đậu.)

Đàm Miên báo cáo tình hình trên mạng, cười lớn một trận sau đó mới cúp điện thoại. Mộc Hạc không đăng nhập Weibo mà bỏ điện thoại xuống, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bên kia, Triệu Diệc Khả gần như phát điên vì fan của mình! Aaaaa, tất cả đều vừa mù vừa điếc, chỉ số thông minh bằng không, là đồ rác rưởi chuyên đi kéo chân sau, chuyên đi gây họa!

Mới đầu, lúc Blogger đăng tin lên cô ta rất chi là vui vẻ. Dù sao lần thử vai này cô ta cũng không nắm chắc. Không phải cô ta chưa từng nghĩ đến việc fans hâm mộ sẽ ngăn chặn, nhưng có tranh cãi mới có sự chú ý. Chờ thời cơ đến, cô ta sẽ viết một bài văn nhỏ tràn đầy cảm xúc, lúc ấy những fans hâm mộ này sẽ bị dụ dỗ cho ngoan ngoãn. Đây là cách Marketing thường thấy trong quá khứ, nhưng bài luận của cô ta mới viết được một nửa đã thấy Official blog của Tiên hiệp kỳ duyên đăng tin bác bỏ tin đồn, xác nhận Tê Âm do Mộc Hạc diễn!

Việc này đối với Triệu Diệc Khả như sét đánh giữa trời quang, vừa khó tin lại vừa tức giận. Đúng như cư dân mạng nói, mặc dù cô ta một chữ cũng không nói, nhưng những cái tát đó đều nhắm thẳng vào mặt cô ta.

Làm sao có thể chứ?! Cô ta lại bị con ả Mộc Hạc chuyên đóng vai phụ đánh bại sao?!

Mộc Hạc dựa vào cái gì lại nhận được vai diễn này? Chỉ bằng lúc thử vai cô ta mặc bộ váy đen thô kệch và kỹ năng diễn xuất nực cười đó?! Chỉ bằng khuôn mặt đó của cô ta?! Hay kim chủ sau lưng cô ta là Vương tổng?

Chỉ là một đứa trong suốt, vậy mà lại dám chạy lên đầu cô ta ngang ngược!

Điều mà Triệu Diệc Khả không ngờ tới là những người hâm mộ còn tức giận hơn cô ta, thậm chí còn kéo Mộc Hạc lên hot search lần nữa, khiến cô lại tăng thêm nhiệt độ.

Cô ta hận đến nỗi gần như cắn đứt hàm răng. Sau khi bình tĩnh lại một chút, cô ta nghĩ đến một khả năng, nhân vật Tê Âm vốn đã thuộc về cô ta, nhưng có thể do fans phản kháng quá nhiều nên khiến cả đoàn phim, đặc biệt là đạo diễn Tạ không thích cho nên mới đổi người giữa chừng?

Triệu Diệc Khả không có mặt mũi để hỏi trực tiếp, chỉ có thể nhờ La Lệ hỏi thăm giúp. La Lệ cũng bị chuyện cô ta gây ra ồn ào đau hết cả đầu, mặt dày liên lạc với nhân viên đoàn phim. Bên kia không nóng không lạnh, vô cùng khách sáo cho biết: "Không có chuyện nửa đường thay đổi người. Ngay từ đầu đã quyết định Mộc Hạc."

Sau khi Triệu Diệc Khả biết được, tay chân đều phát lạnh. Cô ta cắn đôi môi trắng bệch: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào... Nhất định do Mộc Hạc dùng thủ đoạn cướp đi!"

Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp ngăn cản lại.

Thứ cô ta không có được thì Mộc Hạc cũng đừng hòng có được!

Chỉ cần vào thời điểm quan trọng này, danh tiếng của Mộc Hạc bị bôi đen...

Triệu Diệc Khả muốn hại Mộc Hạc, lại không ngờ đến toàn thân dính mùi tanh tưởi. Vậy thì chỉ có thể mượn dao gϊếŧ người thôi. Cô ta nhớ trước kia có nghe thấy vì Mộc Hạc từ chối Trịnh tổng của xí nghiệp Đông Hưng bao nuôi, đắc tội ông ta nên sau đó mới ngập tràn những tin tức tiêu cực, hoàn toàn bị phong sát.

Đúng, cô ta có thể đi tìm Trịnh tổng.

Thế lực của ông ta lớn hơn nhiều Vương tổng của Hoa Dương. Bởi vì có cùng kẻ thù, tin chắc ông ta nhất định sẽ vui lòng hợp tác với cô ta.

Nhưng mà lúc Triệu Diệc Khả nhờ người người bắc cầu đến Trịnh tổng, mới biết ông ta đang ở chỗ đen tối nhất của cuộc đời. Không chỉ công ty phá sản, vợ con ly tán, trên người còn bị chủ nợ đâm một dao, trước mắt đang ở bệnh viện dưỡng thương.

Đừng nói là Triệu Diệc Khả, ngay cả chính Trịnh tổng cũng cảm thấy hốt hoảng. Không biết tại sao mới chỉ ngắn ngủi trong vòng một tuần, công ty bị tra ra việc trốn thuế, cổ phiếu rớt xuống, tiền vốn xảy ra vấn đề... Từ kẻ thắng cuộc trở nên cái gì cũng không có?

Sau đó, Trịnh tổng phí hết tâm tư mới biết, ông ta đã đắc tội người của Hoắc gia thành Phú Xuân. Sau khi biết chân tướng, ông ta lại càng thêm hoang mang, ông ta chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Hoắc, làm sao lại đắc tội được chứ?

Ông ta thế nào cũng không nghĩ ra.

Về sau nữa, sau khi hồi phục vết thương, ông ta được chuyển thẳng từ bệnh viện trung ương đến bệnh viện tâm thần ở ngoại ô.

Nếu Trịnh tổng không trông cậy được nữa thì Triệu Diệc Khả chỉ có thể dựa vào chính mình. Có thể học hỏi kinh nghiệm bôi đen của Trịnh tổng, cộng thêm năng lực của cô ta, không lo không đè chết được Mộc Hạc, khiến cô không bao giờ có thể trở mình.

Mộc Hạc không biết Triệu Diệc Khả đã hiểu lầm cô ta bị cướp vai giữa chừng, thẹn quá hóa giận ngấm ngầm nhằm vào cô, cũng không biết mình sắp nghênh đón một làn sóng bôi đen. Cô ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại lên, tự hỏi tại sao Hoắc Tư Hành lại không trả lời lại tin nhắn của mình, chẳng lẽ anh còn đang ngủ?

Cô ấn vào phần tin nhắn, bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa vứt cả điện thoại đi.

"Mí mắt phải nhảy rất lợi hại, em vẫn cảm thấy là áo ngực."

Áo ngực???!!!

Áo?! Ngực?!

Bùm! Hơi nóng đồng loạt xông lên mặt. Mộc Hạc đè trán lên tường, gò má và vành tai nóng bỏng, cảm thấy mình như sắp bốc cháy. Cô chán nản cắn đôi môi đỏ ửng, hoàn toàn không dám tưởng tượng sau khi Hoắc Tư Hành thấy hai chữ này sẽ có phản ứng gì.

Lúng túng quá.

Mất mặt quá.

Xấu hổ quá điii

Thật đáng xấu hổ mà...

Nếu như có cách huỷ diệt tin nhắn trong máy của anh thì tốt biết bao.

Nếu không hay là cô gửi cho anh thêm mấy chục tin nhắn nữa, đẩy tin nhắn này lên tít trên nhỉ?

Có lẽ khá khả thi.

Không được. Với tính tình của anh nhất định sẽ xem từng tin một, hơn nữa còn nghiêm túc xem. Sau khi xem kĩ sẽ phát hiện ra hành vi giấu đầu hở đuôi của cô, không chừng anh còn cười lớn hơn.

Trời ơi, tại sao phải cho cô vấn đề khó khăn như này chứ?

Sau khi Mộc Hạc đấu tranh nội tâm xong, quyết định thành thật đối mặt với vấn đề. Không phải chỉ vô tình chọn nhầm "điềm xấu" thành "áo ngực" thôi sao? Mọi người đều là người lớn rồi, không đến nỗi bám lấy cái sai lầm nhỏ này không thả chứ?

Vì vậy, sau khi gõ gõ xóa xóa, Mộc Hạc cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi: "Anh có thể... làm bộ như không thấy không?"

Được rồi, cô thừa nhận cái vấn đề mập mờ này, nhất là người trong cuộc lại là Hi Hành, cho nên cô đã thành Mộc khϊếp sợ rồi.

Sau khi gửi thành công, Mộc Hạc thoáng nghe thấy "Ting" một tiếng. Cô cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, không có tin gì mới. Nhìn xung quanh thấy trong phòng cũng chỉ có một mình cô. Cô nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, âm thanh vừa rồi hình như là từ phía sau tường truyền đến?

Bên trong phòng thay đồ ở sau tường, Hoắc Tư Hành nhàn rỗi đứng dựa vào bàn, bàn tay thon dài cầm điện thoại, cúi mặt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, thờ ơ gõ chữ trong ô tin nhắn.

Lúc Mộc Hạc đang do dự xem có muốn gõ vào tường xem nó có rỗng hay không thì tin nhắn trả lời của Hi Hành đã đến.

Cô mở ra nhìn:

"Không thể."

Mộc Hạc: "..."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ cần làm việc chăm chỉ, sẽ luôn có một ngày giải quyết điềm xấu.

Trên bờ vực của sự sụp đổ thăm dò điên cuồng...

Giải thích một chút, Hành thiếu không lên giường ôm Ương Ương ngủ. Anh chỉ ngồi dưới đất, dựa vào mép giường để ngủ, hơn nữa còn ngủ chưa đến hai tiếng.

Hành thiếu lạnh lùng nói: "Nói tôi biết, chương mấy tôi mới có thể thực hiện nửa câu đầu?"

* Nửa câu đầu là lên giường ôm Ương Ương ngủ=)))

***

Trong tiếng Trung khi gõ chữ sẽ gõ dạng pinyin, sau đó sẽ hiện ra một bảng chữ Hán có cùng pinyin với nhau. Cho nên trong lúc vội vàng Mộc Hạc mới chọn nhầm.

Và đây là ví dụ nè~

Thích Có Chút Ngọt Ngào - Chương 10: Mộc Mộc khϊếp sợ