Chương 4: As you wish

Mộc Hạc mặc quần áo ngủ màu tím từ trong phòng tắm đi ra, nghĩ đến những lời kịch hơi xấu hổ lúc nãy, gò má khẽ ửng đỏ lan đến sau tai. Cô vỗ nhẹ lên mặt, hơi nóng.

Đây là lần đầu tiên cô bắt trước diễn theo phong cách này, biểu hiện tốt hơn mong đợi. Cô không nghĩ mình cũng có ánh mắt và thanh âm dịu dàng đáng yêu như vậy, nhập vai diễn quá sâu, quyến rũ tự nhiên. Thật may ở đây chỉ có mình cô, nếu không xấu hổ quá đi!

Nhiệt độ trong phòng hơi thấp khiến Mộc Hạc run lập cập. Ánh mắt cô liếc về phía cửa bị mở ra, kì lạ, rõ ràng trước khi tắm mình đã đóng cửa rồi mà, chẳng lẽ cô chưa đóng kín, nên bị gió thổi mở ra? Cô đi đến đóng cửa lại, xoay người về phía giường lớn, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Chăn là chăn mới, mát lạnh sạch sẽ. Trước khi ngủ, cô định sắp xếp lại những bất ngờ của mấy ngày nay, kết quả vừa mới nhắm mắt, cơn buồn ngủ liền ập đến như thủy triều, rất nhanh cô đã chìm trong giấc mộng.

Lúc cô chìm sâu trong giấc ngủ, bức tường đối diện với chiếc giường lóe lên ánh sáng màu xanh lam, sau đó xuất hiện một khe hở. Sau khi dần dần mở, lộ ra một phòng để quần áo bí mật, cùng với bóng người đàn ông cao lớn bước ra.

Sau lưng anh, cánh cửa từ từ khép lại như ban đầu.

Anh đi đến bên giường, từ trên cao chăm chú nhìn người trên giường. Khuôn mặt trắng nõn được ánh sáng chiếu vào, trong suốt không tỳ vết, lông mi đen dài lặng lẽ rủ xuống, tạo thành bóng mờ trên mí mắt. Ánh mắt anh từ trán cô đi xuống, chóp mũi, bờ môi đỏ mọng, cổ, và nơi phập phồng nhẹ nhàng dưới chăn...

Gò má anh ẩn một trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình gì.

Có lẽ là cảm thấy lạnh, Mộc Hạc quay người, cuộn tròn lại. Theo động tác của cô, cổ áo ngủ mở rộng, cảnh xuân đột nhiên lộ ra. Da thịt trắng nõn sáng bóng, không có bất kì sự che chắn nào, trực tiếp đập vào mắt Hoắc Tư Hành.

Mắt anh hơi tối lại một chút.

Mộc Hạc hồn nhiên không có cảm giác, đổi một tư thế tiếp tục ngủ.

Hoắc Tư Hành đến gần đầu giường, gõ nhẹ lên tường, một bảng điều khiển hiện ra. Ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ, trực tiếp tăng nhiệt độ phòng lên 5 độ.

Không khí bắt đầu ấm lên, trên người anh cũng lây nhiễm sự ấm áp. Nhìn người trên giường lần nữa, mi tâm hơi nhíu lại của cô đã buông lỏng. Anh cúi người xuống, bóng người của anh bao phủ cô, khiến cho khuôn mặt đang ngủ của cô trở lại vẻ yên tĩnh, hô hấp đều đều.

Có lẽ nhìn cô ngủ quá quen thuộc, cho nên Hoắc Tư Hành cảm thấy cơn buồn ngủ đã lâu chưa xuất hiện. Anh khẽ cười, nhấp môi mỏng, kéo chăn lên, che đi cảnh xuân.

Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài; giống như chưa từng xuất hiện.

Bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao vây quanh mặt trăng, lặng lẽ tô điểm cho đêm thu tịch mịch.

Mộc Hạc một đêm ngon giấc. Cô là người dễ thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Tỉnh dậy trong một môi trường xa lại nhưng cô cũng không khó chịu chút nào. Sau khi rửa mặt và ăn bữa sáng đơn giản, cô cầm ly nước đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn mặt trời màu cam bên ngoài cùng với sóng nước lăn tăn trên sông, mỉm cười dịu dàng.

Hôm nay là một ngày mới.

Nhìn đồng hồ, Mộc Hạc chuẩn bị đến công ty. Nhưng mà gọi xe mấy lần cũng không có ai nhận, cũng may Đàm Miên gọi điện thoại tới nói tài xế sẽ đến đón cô. Lúc này cô mới thuận lợi đến Tinh Vũ.

Ngồi trong phòng họp nhỏ một lúc, Diệp Tịch với Đàm Miên cũng đến. Sau khi chào hỏi lẫn nhau rồi ngồi xuống quanh bàn.

Diệp Tịch tìm hiểu qua tư liệu của Mộc Hạc, cũng đã chuẩn bị một kế hoạch. Nhưng sau khi nghe Đàm Miên nói Mộc Hạc được sắp xếp đến Kim Nguyệt Loan, cùng với việc Triệu Diệc Khả ngầm đối đầu gay gắt; chị đã đem kế hoạch trước đó bỏ đi.

Bề ngoài tưởng như mềm mại, nhưng nội tâm lại thấu đáo.

Diệp Tịch rất am hiểu đạo lí "tĩnh thủy lưu thâm"*, đối với Mộc Hạc lại có ấn tượng hơn mấy phần. Nếu như cô đúng như trong tưởng tượng là người ngốc bạch ngọt, vừa giả tạo vừa toan tính thì chị mới thật sự đau đầu.

(* Tĩnh thủy lưu thâm: Ý chỉ thông qua bề ngoài yên lặng của nước, chúng ta sẽ không biết được dưới đáy nước sâu bao nhiêu. Theo nghĩa bóng, thì dùng để ám chỉ những người bên ngoài mang dáng vẻ trầm lặng nhưng lại ẩn chứa chí tuệ to lớn.)

Nhưng bây giờ, vấn đề cấp bách trước mắt là phải thiết lập cho cô đi theo phong cách gì đây?

Hầu hết các nghệ sĩ đều có phong cách riêng như: lạnh lùng, ấm áp, học bá, dạ dày không đáy.... Dĩ nhiên, đây đều là những ấn tượng chủ quan trong lòng người hâm mộ, cũng không đại biểu cho tính cách chân thật của họ; nếu không tại sao lại có người phải đi giải thích khi phong cách của mình bị vạch trần chứ.

Diệp Tịch vốn định cho Mộc Hạc theo phong cách mỹ nữ học bá. Tuy phong cách này không mới nhưng lại phù hợp nhất với tình hình hiện tại. Nhưng đêm qua chị nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định từ bỏ. Phải tìm một phong cách hoàn toàn mới mẻ, khắc sâu ấn tượng.

"Mộc Hạc, em có sở trường nào không?"

"Em biết!" Đàm Miên cười híp mắt giơ tay lên: "Sở trường về tóc!"

Mộc Hạc có mái tóc dài đến thắt lưng, đen bóng như tơ. Nhất định là phải tốn rất nhiều công sức thì mới có thể nuôi dưỡng tốt như vậy.

Mộc Hạc nghe vậy bật cười, Diệp Tịch cũng cười, bầu không khí đã thoải mái hơn. Chị lại hỏi tiếp: "Còn có tài năng gì khác không?"

Mộc Hạc suy nghĩ một chút, nói: "Tài nghệ nấu nướng của em cũng không tệ lắm."

Rõ ràng đây cũng không phải câu trả lời mà Diệp Tịch mong muốn. Chị vừa mới muốn nói gì thêm thì điện thoại trên bàn đã vang lên. Sau khi nghe máy, chị mới biết được nghệ sĩ của mình trong lúc luyện tập vô tình bị ngã, cho nên đành phải vội vàng chạy qua.

Sau khi Diệp Tịch rời đi, phòng họp chỉ còn lại hai người. Đàm Miên cười với Mộc Hạc một tiếng, lắc lắc di động: "Cô Mộc, blog chính thức của công ty đã đăng lên Weibo chào mừng người mới, chị cũng share lại đi."

Mộc Hạc gật đầu, đăng nhập vào Weibo. Weibo của cô đăng kí được gần hai năm, tích lũy hơn năm mươi nghìn người theo dõi, nhưng cũng không sôi nổi lắm. Bài đăng trên Weibo của cô bình thường cũng chỉ có mười mấy bình luận. Cô tìm thấy blog của Tinh Vũ, nhấn theo dõi, rồi lại tìm thấy bài đăng mới nhất của họ.

Truyền thông Tinh Vũ V: Hoan nghênh @ Triệu Diệc Khả @ Mộc Hạc, hai bông hoa vàng gia nhập đại gia đình Tinh Vũ.

Cô mở ra, xem bình luận bên dưới:

"Tinh Vũ, tôi khuyên bạn hãy lương thiện【dao】"

"Tinh Vũ, cầu xin bạn hãy làm một mình đi. Hai năm nay bạn gây tai họa cho các nữ minh tinh còn ít sao?"

"xswl, cho hỏi trong giới giải trí còn có nữ minh tinh nào bạn không dám đào về không?"

"2333333, không cần nói lảm nhảm nhiều lời. Dựa theo việc Tinh Vũ nâng một người chìm một người, trước tiên vì hai người này đặt một phần trái cây【nến】【nến】"

"Đừng có chua* thế. Tinh Vũ cũng không phải ai cũng vào được, Ok? Dù sao nam thần của tôi cũng đã chuyển tiếp, chúc cho hai cô gái có một tương lai tốt đẹp."

(* Biểu thị ghen tỵ, ghen ghét...)

...

Nghệ sĩ dưới trướng Tinh Vũ bao gồm ảnh đế Lâm Tích Vũ, đại lưu lượng Triệu Tần, các tiểu thịt tươi cùng các nữ nghệ sĩ đều sôi nổi chuyển tiếp bày tỏ sự hoan nghênh.

Mộc Hạc không có thói quen nói tình cảm nhiều. Cô cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ. Đàm Miên lại gần, chỉ thấy cô viết một câu: "Cám ơn Tinh Vũ, cám ơn các vị tiền bối, tôi sẽ nỗ lực cố gắng."

"Cô Mộc," Đàm Miên muốn nói lại thôi: "Có phải... giản dị quá hay không?"

Mộc Hạc kiểm tra lại lần nữa, cảm thấy lời em ấy nói rất có lí, vì vậy bỏ đi dấu chấm cuối câu rồi cho thêm một biểu cảm【đáng yêu】.

Đàm Miên: Bán manh đáng xấu hổ.

Sau khi Mộc Hạc đăng Weibo, Đàm Miên cũng lướt thấy Weibo mới đăng của Triệu Diệc Khả. Cô ta viết một bài luận văn nhỏ, chân thành nhìn lại quá khứ, rồi lại nhìn đến tương lai. Có thể nói, ngay cả dấu chấm câu cũng đều xúc động.

Đàm Miên bĩu môi, nhất định là cô ta đã viết sẵn từ tối hôm qua, đúng là người tâm cơ... Đọc xong trong nội tâm em ấy không dao động chút nào, nhưng đám fan của cô ta lại bị cảm động đến không nói nên lời.

"Khả Khả, chị cứ dũng cảm bay đi, fan Khả Khả vĩnh viễn bên chị!"

"Bất kể chị đến nơi nào, chị mãi mãi là nữ thần lấp lánh trong lòng em."

"Em tin rằng đây đều là sự sắp đặt tốt nhất, mong đợi tác phẩm mới của Khả Khả!"

Không ngoài dự đoán, # Triệu Diệc Khả zqsg luận văn nhỏ # nhanh chóng leo lên hotseach, khu bình luận bị fan Khả Khả kiểm soát giọt nước không lọt, nhưng vẫn không ngăn được antifan đến quấy rối.

"Cuối cùng cũng thấy được cái gì gọi là thịnh thế bạch liên hoa."

"Đau lòng Đông Thần, tốn bao nhiêu tâm huyết nâng đỡ cô ta nổi tiếng, kết quả người ta trở tay dùng chiêu qua cầu rút ván."

"Có sữa chính là mẹ. Đông Thần chắc hẳn không nghĩ rằng ban đầu mình lại đi nuôi con sói mắt trắng."

"Triệu kĩ nữ nhanh chóng ôm chặt Tinh Vũ nổ tại chỗ đi【boom】

Fan Khả Khả cũng không phải là người ăn chay, cầm bàn phím không ngừng phản lại, ném antifan ra khỏi khu bình luận.

Mặt khác, không ít fan Khả Khả lại chạy qua blog của Tinh Vũ bình luận: "Tinh Vũ, bạn nhất định phải đối xử tử tế với Khả Khả của chúng tôi."

"Tiểu tiên nữ của chúng tôi tốt đẹp nhất trên cõi đời này!"

Khi ngày càng nhiều fan Khả Khả tràn vào, khu bình luận thay đổi như gió.

"Thứ cho kiến thức tôi nông cạn, Mộc Hạc này là ai vậy, dựa vào cái gì mà được tuyên truyền cùng Khả Khả nhà chúng tôi?"

"Ai ui, từ đâu đến một diễn viên quần chúng tuyến một trăm tám mươi, mặt cũng thật lớn. Ngay cả nhiệt độ của nữ thần chúng ta cũng dám cọ."

"Từ chối kb (ràng buộc) sao tác! Ôm Khả Khả đi, chúng tôi không cần!"

Có người tìm hiểu nguồn gốc, po ra ảnh chụp màn hình Weibo Mộc Hạc, chỗ số người theo dõi còn đặc biệt dùng màu đỏ khoanh tròn. Lần này, fan Khả Khả làm lớn lên, bị cái loại gà rừng chỉ có 50.000 người hâm mộ cọ nhiệt, đơn giản chính là làm nhục nữ thần cũng như vả một cái tát vào mặt họ. Ngay lập tức, đám fan hâm mộ đã thành lập một nhóm" Đội bảo vệ Khả Khả."

"Cái X gì ép cmm chơi trò cọ nhiệt!"

"Ọe ọe ọe ọe ọe, cơm tôi ăn tối qua cũng muốn ói hết ra rồi. Mong cho mẹ cô chết, ba cô chết, cả nhà cô đều chết!"

"Đồ chó chết đi cọ nhiệt, đáng đời bị ăn cứt cả đời!"

Fan Khả Khả giống như đào mộ tổ tiên nhà người ta vậy, các từ ngữ ô uế khó coi nhiều vô số. Fan nhà này càng ngày càng hung hăng, như cắn thuốc điên vậy.

Mắng chửi quá bẩn thỉu, khiến cho một vài người đi đường cũng nhìn không nổi:" Bình tĩnh một chút, coi như là cái nồi của Tinh Vũ là được."

"Nói không chừng Tinh Vũ chính là muốn hai đóa hoa vàng, song hỷ lâm môn, ý tưởng hay."

Tất nhiên là bị gϊếŧ rất thảm.

Thôi, quên đi, không chọc nổi. Để fan hâm mộ nhà người ta tự mình cao trào đi.

Sau khi fan Khả Khả làm loạn vụ cọ nhiệt, lại đi châm chọc bài đăng ngắn gọn của Mộc Hạc, so sánh với luận văn nhỏ cảm động lòng người của nữ thần nhà mình, nói cô giả bộ lạnh lùng thì # Triệu Diệc Khả, Mộc Hạc # đã bắt đầu xuất hiện trên hotseach.

Có người ngửi thấy mùi đi đến:" Các bạn ơi, mọi người còn chưa nhìn ra được sao? Triệu Diệc Khả đổi chủ mới rồi, đây rõ ràng là tiết tấu gϊếŧ hạc tế trời mà."

Đây chính là hiệu quả mà Triệu Diệc Khả mong muốn. Cô ta tranh thủ thời gian tìm người mua thủy quân, làm thế nào cũng phải đẩy lên top 10 hotseach, trong lòng đều là ác ý. Không nghĩ tới, chưa đợi được kết quả doanh tiêu, hotseach # Triệu Diệc Khả, Mộc Hạc # trực tiếp nhảy vọt lên no 1.

Hóa ra là do tấm ảnh chụp màn hình từ video bộ phim cung đấu nào đó trên mạng mà fan Khả Khả đào được. Trong đó, Triệu Diệc Khả diễn vai thiên kim thượng thư, mà Mộc Hạc chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn bên người cô ta. Phát hiện ra cái ngạc nhiên này khiến cho fan Khả Khả lại càng kiêu căng. Yo, đây phông phải là ả ta hay sao? Hóa ra trước kia lại làm diễn viên phụ cho Khả Khả nhà chúng ta.

Các chị em, xé, phải xé, phải xé rách cô ta!

Ý định ban đầu của fan Khả Khả là muốn mượn hình ảnh thổi phồng nữ thần, nhân tiện đạp Mộc Hạc xuống bùn. Nhưng không biết tại sao trọng điểm lại đột nhiên nghiêng lệch --

"Đừng nhìn Triệu Diệc Khả toàn thân mặc trang phục phú quý, nhưng người hấp dẫn tôi đầu tiên lại là tiểu nha hoàn bên cạnh, cả người giống như đang phát sáng vậy!"

"+10086, khuôn mặt tiểu nha hoàn này quá linh hoạt!"

"Tôi chỉ muốn biết, nhan sắc thần tiên này thật sự tồn tại hay sao?"

"Yêu rồi, yêu rôi! Giá trị nhan sắc của tiểu nha hoàn tuyệt đối là đẳng cấp ngọc bích."

"A A A! Nhan sắc này tôi ănnn!!!"

"Mẹ kiếp, chúng ta không cẩn thận đào được bảo bối vô giá rồi?"

Có người trả lời: "Không, tất cả đều là công lao của fan Khả Khả."

"Chậc chậc, không có so sánh thì không có tổn thương. Đây là lần nhan sắc của Triệu Diệc Khả bị nghiền ép thảm nhất."

"Triệu Diệc Khả còn luôn mồm từ chối việc phẫu thuật thẩm mỹ. Bức ảnh này lộ rõ khuôn mặt của cô ta, không biết cô ta có dám nhận không?"

"Mũi hếch, nạo cằm, mở rộng khóe mắt【cười 】"

"Fan Khả Khả đừng có mù quáng, mở to hai mắt nhìn kĩ xem chủ của các người mặt cũng cứng thành cái dạng gì rồi."

"Dám làm không dám nhận. Con chó phẫu thuật thẩm mỹ cút ra khỏi giới giải trí!"

...

Hướng đi này làm cho fan Khả Khả hoàn toàn ngây người. Chuyện gì đang xảy ra vậy??? Chúng tôi đăng ảnh là để cho các người hỗ trợ chế diễu cái cô diễn viên quần chúng thích đi cọ nhiệt này một chút, không phải để cho các người liếʍ màn hình, lại còn chỉ trích ngược lại nữ thần của chúng tôi.

"Các bạn ơi, một chị gái xinh đẹp như vậy, đừng chỉ liếʍ hình hãy theo dõi chị ấy đi. Chuyển phát @ Mộc Hạc."

"Đi, đi, đi!"

Hàng loạt fan nhan sắc, quần chúng ăn dưa, thậm chí cả antifan Triệu Diệc Khả đều tràn vào Weibo của Mộc Hạc, kẻ địch của kẻ địch đều là bạn.

Sau đó, # Mỹ nhân cổ trang đẹp nhất Mộc Hạc #, # Triệu Diệc Khả phẫu thuật thẩm mỹ # đồng loạt leo lên hotseach.

Weibo náo nhiệt như ăn tết, nên theo dõi thì theo dõi, nên cười nhạo thì cười nhạo.

Biểu ngữ của fan trung thành bảo vệ Khả Khả kiên quyết không bị phá vỡ, bằng vào sức lực của mình ( sức chiến đấu kinh ngạc) đem sự tình ẩn trong tối của đối thủ đưa lên hotseach. Miễn phí cho đối phương mạnh mẽ cọ nhiệt, trong một ngày bỗng nhiên tăng vọt hơn 300.000 người hâm mộ. Nhân tiện trở tay bôi đen Ido nhà mình, gây ra cú sốc lớn trong giới. Có lẽ sự kiện này sẽ được đưa vào trong lịch sử theo đuổi ngôi sao.

"Chúc mừng, chúc mừng. Fan Khả Khả lập công lớn!"

"Lâu lắm rồi mới gặp loại chuyện này. Cho hỏi fan hâm mộ nhà ai có thể qua được fan Khả Khả?"

"Ha ha ha, tôi thấy Triệu Diệc Khả nhất định đã bị fan nhà mình làm cho tức chết rồi!"

"Tôi đoán, trong lòng cô ta có lẽ còn muốn gϊếŧ chết fan nhà mình...."

Cuối cùng, có fan sâu sắc tổng kết trận sóng gió này: Triệu Diệc Khả trộm gà không được còn mất nắm gạo, Mộc Hạc lại là người thắng lớn nhất.

Chung kết: Vở kịch hàng năm.

***

Mộc Hạc hoàn toàn không biết mình bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, rồi lại làm sao để trở thành người chiến thắng lớn nhất, lúc này đang đứng trước phòng bao nào đó trong hội sở Kim Diệp. Cô nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ màu đen, hít một hơi sâu, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Thấy cô xuất hiện, Chung Minh Ngọc vội vàng đứng lên, cười tủm tỉm nói:" Mộc Hạc, cô đến rồi."

Mộc Hạc gật đầu, bình tĩnh đối mặt với cô ấy. Người này vẫn là người trước kia, nhưng cuối cùng lại có nhiều chỗ không giống nhau. Quần áo, trang sức lộng lẫy; trang điểm tinh tế, nhưng đôi mắt kia đã không còn ánh sáng của ngày xưa nữa rồi.

"Ngồi xuống đi." Chung Minh Ngọc mất tự nhiên né tránh ánh mắt cô: "Nghe nói cô vào Tinh Vũ, thật tốt, chúc mừng cô."

Mộc Hạc cụp mắt xuống: "Cám ơn."

Trong thời gian ngắn ngủi, hai người đã từng cái gì cũng nói với nhau trở thành người xa lạ. Nụ cười của Chung Minh Ngọc có vẻ gượng gạo, hốc mắt ửng đỏ: "Mộc Hạc, có phải cô thấy tôi làm sai hay không?"

Cái chuyện anh tình tôi nguyện có quan hệ gì với đúng sai? Vả lại chuyện cũng đã thành rồi, không thể vãn hồi. Chung Minh Ngọc chỉ là muốn lấy sự an lòng từ cô mà thôi.

Mộc Hạc chậm rãi lắc đầu, nhưng không nói gì.

Chung Minh Ngọc giống như bị mất hết sức lực, mềm nhũn ngã trên ghế sofa, che mặt khẽ nấc. Nhưng Mộc Hạc không giống như trước kia đến bên cạnh an ủi cô, mà lặng lẽ đến cửa đi ra ngoài.

Từ nay về sau, mỗi người một ngả.

Trong lòng Mộc Hạc khó chịu không nói ra được. Thật ra làm sao cô lại không biết, cái giới này là một thùng nhuộm lớn, nhưng mà đây là ranh giới cuối cùng của cô, tuyệt đối không thể vượt qua.

Cô cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy có bóng dáng lướt qua, liền ngẩng đầu nhìn.

Một người đàn ông mặc cả cây đen, thân hình rắn rỏi tiến vào tầm mắt cô. Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được gò má lạnh lùng của anh, tóc ngắn, sống mũi cao thẳng, bờ môi mạnh mẽ. Dưới ánh đèn vàng cam cũng không thể làm tan được khí chất trong trẻo lạnh lùng của anh.

Gương mặt này, cả đời cô cũng sẽ không quên.

Thật sự là anh ấy sao?

Mộc Hạc khó có thể tin mở to hai mắt, thấy anh sắp biến mất, cô lập tức hét to về phía anh:" Hi Hành!"

Anh không dừng lại.

Cô tiếp tục gọi: "Anh đứng lại cho em!"

Người đàn ông giống như không nghe thấy, vẫn đi không nhanh không chậm. Ngược lại người trẻ tuổi bên cạnh anh lại quay đầu nhìn.

Mộc Hạc chạy đuổi theo, lúc sắp đến gần, đàn ông bất chợt ngừng lại. Cô không kịp dừng, trực tiếp đâm vào lưng anh, chóp mũi đau nhói. Cô còn chưa kịp phản ứng, ngang hông liền truyền tới sức lực không cho phép phản kháng cõng cô lên.

Tình huống bất ngờ khiến cô không có cảm giác an toàn, theo bản năng liền ôm cổ anh. Nghĩ đến cái gì lại buông ra, đổi thành đỡ lên bả vai anh.

Sau khi bị cõng đi được mấy bước, Mộc Hạc liền ngọ nguậy muốn xuống. Ai ngờ đàn ông một phút trước còn coi cô là người xa lạ, bây giờ lại không chịu thả cô xuống. Cô không còn cách nào khác đành nói bên tai anh: "Để em xuống."

Hô hấp và thanh âm vừa ấm áp lại vừa mềm mại của cô gái truyền đến tai, Hoắc Tư Hành tỉnh bơ đem cô tiếp tục đi, quay đầu lại, lạnh lùng liếc Trương Trường.

Trương Trường nhận được ánh mắt chỉ thị của anh, liền đi xử lí camera theo dõi.

Anh cõng người tiếp tục đi về phía trước, vào thang máy riêng tới phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Có lẽ chắc chắn anh chính là người kia, cho nên dọc đường đi Mộc Hạc cũng không cảm thấy hoảng loạn. Sau khi đóng cửa lại, cô liền từ trên lưng anh nhảy xuống, ở khoảng cách gần quan sát mặt anh, nhất là cặp mắt đào hoa vô cùng dễ nhận ra kia. Môi cô buông lỏng xuống, nở nụ cười yêu kiều: "Hi Hành, em biết là anh mà."

"Ồ?" Hoắc Tư Hành buông tay áo, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Em chắc chắn?"

Lời còn chưa dứt, người trước mắt đã nhào tới, không giải thích lập tức đưa tay cởi ngay nút áo sơ mi của anh. Sau khi cởi hai nút, dứt khoát kéo cổ áo xuống, vết sẹo chứng minh thân phận của anh nằm ngay dưới vị trí xương quai xanh. Khi cô nhìn thấy, cảm xúc trong lòng thi nhau nổi lên. Cô hất cằm, ánh mắt chuyển động, đắc ý giống như tiểu hồ ly xinh đẹp: "Nhân chứng vật chứng đều đủ, anh còn muốn chối?"

Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt cô, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, trong giọng nói mang theo chút bất lực: "Dường như không thể từ chối được."

Mộc Hạc nghe vậy tâm trạng liền tốt lên, ánh mắt tràn đầy nụ cười, nhìn đặc biệt trong suốt.

Đúng vậy, không chối được, vậy thì làm sao chứ?

Anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, mùi hương nam tính mát lạnh giống như cây tùng vào buổi sáng đầy tuyết lại gần cô. Trong nháy mắt Mộc Hạc sững sờ, không biết anh muốn làm cái gì, theo bản năng nín thở lại.

Anh vẫn đang dần dần kéo hẹp khoảng cách.

Khí Oxy trong không khí giống như biến mất, khiến cô không thể hít thở.

Ôi, không thể gần thêm nữa đâu.

Gần nữa thì sẽ hôn lên đấy.

Trong khoảng cách nguy hiểm, mỗi một sợi lông mi của người đàn ông cô đều có thể thấy rõ. Trái tim cô nhẹ nhàng run rẩy.

Có lẽ là nhiệt độ trên mặt nóng đến kinh người, cho nên khi anh hôn lên, Mộc Hạc có thể cảm nhận rõ ràng môi của anh mang theo khí lạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh đứng lại cho em (từ chối).

Cởϊ qυầи áo ra (quên đi, vẫn để em tự làm nhanh hơn).

Hôn em (Hử??? Hôn thật à?)

Hành thiếu: Nói hôn thì hôn, tuyệt đối nghiêm túc (sự thật là, độc giả bình luận nói nếu không hôn thì không phải đàn ông).