Chương 3: Kiss me

2h30 chiều hôm sau, Mộc Hạc đúng giờ đến cao ốc Tinh Nguyệt ở Cbd thành phố A. Lúc ngồi trong phòng họp rộng rãi sáng sủa của truyền thông Tinh Vũ, cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Có lẽ hôm trước ngủ trong phòng khách một đêm, tối hôm qua lại ra gió cho nên cô phát sốt, ở trong khách sạn nhỏ mơ màng ngủ cả đêm. Mãi đến sáng hôm sau, cơn sốt mới từ từ hạ xuống.

Lúc cô ra ngoài ăn bữa trưa thanh đạm, trên đường về lại nhận được một cuộc điện thoại lạ. Đối phương tự xưng là nhân viên phòng nhân sự của truyền thông Tinh Vũ, sau đó đi thẳng vào vấn đề tỏ ý muốn hợp tác với cô.

Khi ấy cô cầm điện thoại đứng bên đường, bên cạnh người đi tới đi lui. Phản ứng đầu tiên của cô là: Nguyệt lão đã hiển linh! Mình dùng 3 năm tình duyên đổi lấy sự nghiệp đã ứng nghiệm rồi hay sao?

Cô vội vã trở lại khách sạn, chọn quần áo đẹp nhất để mặc, trang điểm nhẹ để che bớt sắc mặt tái nhợt. Sau khi ở trước gương kiểm tra lại lần nữa mới ra ngoài.

Ngoài cửa có tiếng bước chân đi qua, Mộc Hạc lấy lại tinh thần, cẩm quyển sách tuyên truyền nhỏ trên bàn xem.

Truyền thông Tinh Vũ mặc dù mới được thành lập hai năm, nhưng thế lực rất mạnh. Tinh Vũ đã mạnh mẽ phá vỡ thế cục ba chân của truyền thông Văn Đạt, văn hóa Thiên Ngu cùng ảnh thị Đông Thần. Dưới trướng có ảnh đế, thị đế, thiên vương, tiểu thịt tươi; tin đồn sau lưng có chỗ dựa, giàu sang phú quý. Ngay cả mô hình hoạt động nội bộ cũng khác với các công ty khác.

Thiếu sót duy nhất mà bên ngoài biết là: Nghệ sĩ nữ bên trong công ty không ai có thể lên làm hoa đán. Tiền với tài nguyên không tiếc đập vào, nhưng hết lần này tới lần khác giống như dính lời nguyền vậy. Một người lại một người, kể cả tiểu hoa dùng giá cao lôi kéo đến, gần đây cũng đã vướng sâu vào vụ bê bối tranh chấp.

Vì vậy, nữ minh tinh của Tinh Vũ đã đứng số một trong "danh sách đen". Dĩ nhiên cũng có người không sợ. Đầu năm nay gây khó dễ với ai cũng đừng làm khó dễ với tiền. Hơn nữa có nhỡ may thì sao? Từ xưa đến nay giàu sang đều là từ trong nguy hiểm mà tìm được.

Công ty lúc Mộc Hạc ra mắt bởi vì kinh doanh phi pháp mà bị niêm phong kiểm tra. Sau đó, cô đắc tội với người ta bị chèn ép, cho nên luôn trong trạng thái tự do. Hai ngày qua, đầu tiên là mất nhà, sau đó là mất bạn đồng hành, một thân một mình, tinh thần không sa sút là không thể nào.

Không nghĩ tới đang lúc sơn trùng thủy phục nghi vô lộ*, Tinh Vũ lại ném cho cô một cành ô liu...

(* Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ: ý chỉ núi cùng nước tận-lâm vào cảnh tuyệt vọng không có đường ra.)

Trên thực tế, phòng nhân sự của Tinh Vũ tối hôm qua mới nhận được thông báo phải kí hợp đồng với Mộc Hạc, đồng thời tổ chức họp hội nghị.

"Kế hoạch lần này chúng ta phải kí hợp đồng với hai nữ nghệ sĩ, theo thứ tự lần lượt là Triệu Diệc Khả và Mộc Hạc."

Trên tay mười đại diện được triệu tập tới họp đều có tài liệu của các cô. Triệu Diệc Khả xuất thân từ một nhóm nữ, bề ngoài xuất sắc, đa tài đa nghệ, có ba năm kinh nghiệm diễn xuất, còn lấy được giải thưởng. Nhân khí và danh tiếng cũng rất cao, coi như nữ minh tinh tuyến hai tiền đồ vô lượng, công ty nhất định sẽ nâng lên.

Còn Mộc Hạc, thật sự là một lời khó nói hết. Bất kể bề ngoài, hay khí chất cũng đều ưu tú hơn Triệu Diệc Khả. Quan trọng nhất chính là ngoại hình đặc biệt dễ nhìn, đây cũng là lợi thế vốn có. Tuy nhiên, tác phẩm tiêu biểu chỉ có một bộ chiếu mạng, còn là nữ hai. Về nhân khí hay danh tiếng cô hoàn toàn bị Triệu Diệc Khả nghiền ép.

Trên người cô cũng có rất nhiều tin tức tiêu cực như: bị bao nuôi, đùa bỡn đại bài, ngược đãi trợ lí, ngược đãi mèo hoang... Bọn họ đều biết, mắt thấy không nhất định là thật, những thứ bị bôi đen kia thật thật giả giả không ai biết cả. Huống chi những người hâm mộ đều không cần biết đúng sai. Bôi đen thì dễ còn tẩy trắng thì khó, một khi đã bị dán mác tiêu cực, muốn bỏ đi lại càng khó hơn.

Không biết tại sao công ty lại phải kí với một nữ nghệ sĩ như vậy. Chẳng lẽ muốn tin tiêu cực, lấy độc trị độc?

Không ngoài dự đoán, Triệu Diệc Khả được người đại diện kim bài La Lệ mang đi.

Còn dư lại Mộc Hạc thành củ khoai bỏng tay, ai cũng không muốn nhận, cuối cùng đành dùng cách rút thăm, phân tới tay Diệp Tịch.

Diệp Tịch ở Tinh Vũ đã được hai năm, luôn luôn không nóng không lạnh, nghệ sĩ dẫn dắt cũng không nhiều. Chị ấy thản nhiên đón nhận hiện thực này, có lẽ cũng có thể nói là số kiếp an bài.

Những người khác rối rít bày tỏ sự khích lệ với chị, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đồng tình.

Diệp Tịch cả đêm lên kế hoạch cho nghệ sĩ của mình, bộ phận pháp lí cũng đã soạn thảo tốt hợp đồng. Chị cầm một chồng văn kiện đi tới phòng họp, đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô gái trẻ đang mỉm cười. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ trên người cô một tầng ánh sáng, gò má tinh xảo như tranh vẽ, yêu kiều động lòng người.

Diệp Tịch sững sờ một lúc mới khôi phục lại biểu tình giải quyết công việc, đi vào: "Chào em, chị là người đại diện của em - Diệp Tịch."

Mộc Hạc đứng dậy, tự nhiên hào phóng chào hỏi: "Chị Tịch, chào chị."

Sau khi trò chuyện mấy câu, liền vào thẳng vấn đề chính.

Mộc Hạc nghiêm túc xem qua hợp đồng, cầm bút, kí tên tại bên B, sau đó ấn dấu tay. Hợp đồng bắt đầu có hiệu lực từ giờ phút này. Cuối cùng cô cũng có cảm giác chân thực.

Sau khi kí hợp đồng xong, Diệp Tịch còn phải đi làm chuyện khác, bảo cô chờ một lúc sẽ có trợ lí đến liền đi ra ngoài. Ở ngoài cửa vừa vặn bị trợ lí Đàm Miên ngăn lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Chị Tịch." Đàm Miên hạ thấp giọng, nói: "Người này... rốt cuộc có lai lịch gì ạ?"

Diệp Tịch nghe đến đầu óc mơ hồ: "Lai lịch gì?"

Đàm Miên cắn môi: "Em nhận được thông báo sắp xếp cô ấy đến Kim Nguyệt Loan."

Kim Nguyệt Loan?!

Diệp Tịch cũng cảm thấy vô cùng khϊếp sợ, làm sao có thể....

"Có phải nghe nhầm rồi hay không?"

"Không có!" Đàm Miên không nhịn được nâng cao thanh âm, rồi lại nhanh chóng che miệng: "Em đã xác nhận lại từng câu từng chữ. Thật sự là Kim Nguyệt Loan."

Nhạy cảm nhiều năm trong nghề nói cho Diệp Tịch biết, chuyện khác thường nhất định sẽ có lí do. Chị ấy mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng cụ thể lại không nói ra được. Ổn định lại tâm trạng, nói:" Trước tiên em mang cô ấy qua đó đi."

Đàm Miên làm động tác "OK", điều chỉnh lại hô hấp, mới đẩy cửa tiến vào: "Mộc, cô Mộc, chào cô, em là trợ lí của chị, Đàm Miên."

Mộc Hạc cười nhẹ: "Chào em, Đàm Miên. Em gọi chị là Mộc Hạc là được."

Đàm Miên đã xem qua ảnh của cô, nhưng không ngờ người thật so với tưởng tượng lại càng xinh đẹp hơn. Trong giới này không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nhưng mà mỹ nhân cũng có cấp bậc. Hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm, một lúc sau mới nhận ra mình thất thố, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Cô Mộc, em mang chị đến... chung, chung cư nhé."

"Làm phiền em."

Đàm Miên: Không phiền, không phiền.

Lúc hai người đang đợi thang máy, liền gặp Triệu Diệc Khả cùng trợ lí của cô ta.

"Mộc Hạc." Triệu Diệc Khả lộ vẻ mặt kinh ngạc đi tới: "Thật sự là cậu à!"

Hai trợ lí cùng nhân viên thang máy lặng lẽ dựng lỗ tai lên, các cô ấy quen biết nhau à?

Mộc Hạc biết Triệu Diệc Khả cũng là nữ nghệ sĩ mới ký hợp đồng, nhưng không biết cô ấy lại là cô ca sĩ này. Một mùi nước hoa phả thẳng vào mặt, cô không kịp né liền bị cô ta ôm hôn nồng nhiệt: "Mộc Hạc, đã lâu không gặp rồi."

"Trước kia chúng ta ở cùng một tổ phim, phối hợp rất ăn ý. Mình còn chưa gặp qua ai có kĩ thuật diễn tốt hơn bạn đâu..."

Mộc Hạc ngoại trừ là nữ hai trong bộ phim chiếu mạng, còn lại đều là nhân vật nhỏ, mà Triệu Diệc Khả lại luôn diễn vai chính. Cô ta còn nói từng diễn chung phim với Mộc Hạc. Như vậy một màn trước mắt này có thể hiểu là nữ chính đang ra oai phủ đầu với diễn viên quần chúng.

Thấy trợ lí Lỵ Lỵ của Triệu Diệc Khả lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, trong lòng Đàm Miên bắt đầu khẩn trương. Lại có cảm giác phẫn nộ như bị người ta quăng một cái tát.

Mùi thuốc súng bay lơ lửng trong không khí, tất cả mọi người đang chờ phản ứng của Mộc Hạc.

Quy tắc làm việc từ trước đến nay của Mộc Hạc đều là ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Cùng là mới vào công ty, nhưng đối phương lại muốn làm cô xấu hổ trước mặt mọi người. Cô cũng không có ý định làm trái hồng mềm mặc cho người khác gây khó dễ.

"Quả thật đã lâu không gặp." Cô cười tủm tỉm cảm khái nói: "Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy, lại gia nhập vào cùng một công ty."

Ý nói: Ban đầu là nữ chính với diễn viên quần chúng, nhưng hôm nay lại bắt đầu trên cùng một vạch xuất phát. Ai lăn lộn tốt hơn, nhìn qua là thấy ngay.

Triệu Diệc Khả thân mật ôm vai cô, nụ cười trong đáy mắt đã giảm đi ba phần: "Cậu vẫn gầy như trước kia."

Nhất định là cuộc sống trôi qua không dễ dàng.

Đáy lòng Triệu Diệc Khả cười nhạt, coi như vào cùng một công ty thì thế nào? Cô kí là hợp đồng cho người mới, còn tôi là đãi ngộ của tiểu hoa tuyến hai, nhà ở khu cao cấp, cô lấy cái gì mà so với tôi?

Mộc Hạc vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Cậu xinh hơn trước kia nhiều."

Cả người Triệu Diệc Khả cứng đờ, móng tay gần như bấm vào lòng bàn tay. Trợ lí của cô ta sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đàm Miên tẹo nữa không nhịn được cười ra tiếng. Trong lòng mạnh mẽ cho Mộc Hạc ngón tay cái, vả mặt quá đẹp!! Trước kia, Triệu Diệc Khả bị người ta phui ra việc phẫu thuật mắt, nạo cằm. Mặc dù bản thân cô ta cùng fan hâm mộ ra sức phủ nhận, nhưng vẫn huyên náo xôn xao, đại ngôn cũng bị mất mấy cái.

Những lời như "Cậu xinh đẹp hơn trước" là trực tiếp xát muối lên vết thương của Triệu Diệc Khả.

Triệu Diệc Khả thị uy không thành, cuối cùng lại chạy mất dạng. Cuộc chiến tranh không khói kết thúc. Đàm Miên thở phào một cái, lặng lẽ hỏi: "Mộc lão sư, hai chị trước kia từng đυ.ng chạm nhau không?"

Trực tiếp đυ.ng chạm thì không có.

"Không có." Mộc Hạc lắc đầu: "Trước kia cô ấy còn từng khen chị."

Đàm Miên: A, khen chị cái gì?

Mộc Hạc nghiêm túc suy nghĩ lại: "Cô ấy khen chị nói so với hát còn dễ nghe hơn."

Hahaha, Đàm Miên cười một tiếng.

***

Mộc Hạc quay về khách sạn lấy hành lí, đi theo Đàm Miên đến Kim Nguyệt Loan.

Thành phố A là thành phố hạng nhất, tấc đất tấc vàng. Mà Kim Nguyệt Loan là một khu dân cư chuyên biệt nằm ở Kim Sơn. Tính riêng tư cùng an toàn tuyệt đối cao, người ở nơi này đều không giàu thì sang.

Đi thang máy riêng đến tầng trên cùng, nhập mật mã, mở cửa vào nhà. Hiện ra trước mặt các cô là một phòng khách vô cùng rộng rãi, trang trí nội thất theo phong cách Tân cổ điển, đèn cảm ứng, ghế sofa bằng da thật, bàn dài, cửa sổ sát đất, đối diện là sông Tử Giang, còn có một sân thượng lộ thiên.

Từ khi bước vào cửa, miệng của Đàm Miên vẫn chưa từng khép lại. Cô ấy tự mình lẩm bẩm:" Phòng khách lớn như vậy lại chỉ có ba món đồ bên trong." Cô ấy đi xung quanh một vòng, cực kỳ ngạc nhiên. Không trách diện tích lại lớn như vậy, hóa ra là chiếm toàn bộ tầng này.

Ba phòng khách, một phòng ngủ chính, còn có rạp chiếu phim tại nhà, phòng thể dục, phòng chơi cờ...

Đàm Miên đẩy vali đi tới phòng ngủ chính, diện tích lớn khoảng 100 mét vuông. Phong cách cùng màu, nhưng chỉ có độc một chiếc giường lớn, nhìn trống rỗng, làm nhiệt độ xung quanh cũng thấp đi rất nhiều.

Có lẽ cuộc sống của người có tiền chính là như vậy, giản dị, không màu mè.

Nhiệm vụ hoàn thành, trời bên ngoài cũng đã tối, cho nên Đàm Miên nói chuyện một lúc với Mộc Hạc liền rời đi.

Mộc Hạc đưa cô ấy đi ra ngoài, chờ cô vào thang máy mới quay lại vào nhà. Đi đến phòng bếp, dụng cụ nhà bếp đều rất đầy đủ, chưa từng dùng qua, giống như mới được mua vậy. Mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có hai chai nước suối. Cũng may cô mang theo bánh mì với sữa bò, bữa tối coi như có cái ăn.

Sau khi giải quyết xong bữa tối, Mộc Hạc đi sắp xếp lại hành lí. Phòng ngủ chính rất to nhưng lại không có tủ quần áo, cho nên cô chỉ có thể tạm thời đem quần áo chất tạm ở góc giường.

Đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng xong, cô xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng lớn không ngờ. Trừ cửa kính bên ngoài thì ba mặt tường cùng trần nhà đều là gương. Trên bồn rửa mặt không có đồ dùng cá nhân. Mộc Hạc còn phát hiện dao cạo râu cùng râu sau nước, cô đoán có lẽ chỗ này từng có một người đàn ông ở lại.

Cô không nghĩ nhiều, đi tới dưới vòi hoa sen, chiếc gương có chức năng làm mờ, phản ánh rõ ràng tỷ lệ thân thể hoàn mĩ của cô, dòng nước tỉ mỉ chảy dọc theo chiếc cổ xinh đẹp đến xương quai xanh tinh xảo, làn da mượt mà, trắng nõn như ngọc.

Làn da trắng như tuyết bị hơi nước làm chuyển sang màu hồng nhạt. Mộc Hạc cong môi cười một tiếng, hồn nhiên lại dịu dàng. Cô nhìn vào gương, bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn diễn xuất.

Khi cô đang suy nghĩ lời kịch, chuẩn bị tâm trạng thì cửa nhà chợt mở ra, một người đàn ông mang theo khí lạnh đi vào. Anh cởi cúc áo áo sơ mi, đi thẳng vào phòng ngủ chính. Mới đi được mấy bước liền nhạy bén phát hiện thấy khác thường, nhanh chóng tiến vào trạng thái báo động.

Anh dựa sát tường mà đi, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong phòng tắm. Qua tấm kính mờ, bóng lưng một người phụ nữ xông thẳng vào tầm mắt anh.

Hoắc Tư Hành mặt không cảm xúc nhìn, sự nguy hiểm trong mắt ngày càng sâu hơn.

Lúc anh lặng yên không một tiếng động đến gần, liền nghe thấy người phụ nữ trong phòng tắm hắng giọng, lạnh lùng ra lệnh: "Anh đứng lại cho tôi!"

Hoắc Tư Hành dừng bước lại, hơi ngây người, tất cả lãnh ý cùng phòng bị đều thu lại.

Nhà này là nơi nghỉ lại của anh ở thành phố A, bình thường rất ít khi ở, chủ yếu do Hoắc Tư Văn phụ trách xử lý.

Hoắc Tư Văn nhất định đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cho nên mới tự cho mình là thông minh đem cô sắp xếp đến đây.

Tầm nhìn mờ ảo cũng không che giấu được đường cong lả lướt, tinh tế trên cơ thể. Đặc biệt là vòng eo thon, yêu kiều, chưa đầy một nắm tay.

Nửa kín nửa hở, đặc biệt câu người.

Trong mắt anh rõ ràng có phong cảnh xinh đẹp nhất nhưng biểu tình vẫn không thay đổi. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt u ám không rõ, thong thả ung dung nâng tay lên, ngón tay thon dài nắm nhẹ nút áo, cài lại cúc.

Mới vừa cài nút áo thứ hai, giọng nói cô lại truyền đến lần nữa: "Cởϊ qυầи áo xuống, lên giường."

Động tác Hoắc Tư Hành ngừng một lát, nhàn nhạt liếc về chiếc giường lớn màu xám tro cách đó không xa, lại tiếp tục đóng cúc áo từ dưới lên, đem cúc áo sơ mi từng nút từng nút cài lại. Thắt lưng và cơ bụng tám múi dần dần bị che khuất dưới tấm vải màu đen.

Anh cẩn thận cài chặt tất cả các cúc áo, nhưng vạt áo lại mặc kệ, tùy ý buông lơi, thêm mấy phần không đứng đắn. . TruyenHD

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, bốn phía chìm trong yên lặng.

Sau một hồi, một tiếng "Ưm" thấp mà dài đã phá vỡ yên tĩnh, cực kỳ giống tiếng nào đó...

Hoắc Tư Hành vốn đang cúi đầu trầm tư, thờ ơ nhìn sang, chỉ thấy cô đột nhiên xoay người, nơi mềm mại trực tiếp đập vào mắt anh, con ngươi liền co lại một cái.

"Hôn em."

Lần này không còn là giọng điệu ra lệnh, mà là thanh âm mềm mại kèm theo chút thẹn thùng.

Hoắc Tư Hành khẽ nhếch môi, đôi mắt đào hoa ánh lên nụ cười nhẹ, giống như sao băng trong bóng đêm.

Lại qua mấy giây, có lẽ là không được đáp lại, cô vừa xấu hổ vừa tức, nói: "Hôn em đi."

Môi anh lại càng cong sâu hơn, chạm vào môi, khẽ cười một tiếng.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, một ánh sáng dịu nhẹ tuôn ra.

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Hạc gợi cảm, hướng dẫn cởϊ qυầи áo.

Hành thiếu cấm dục, tỉ mỉ cài nút áo.

Đây rốt cuộc là đưa dê vào miệng cọp, kim ốc tàng kiều, hay một tình yêu ngọt ngào đáng ghét?

Liên quan tới vấn đề Hoắc Tư Văn và tên gọi Tứ thúc của anh ta, tôi chỉ có thể nói, chuyện khác thường nhất định có quỷ.