Chương 40: Em có thể tin tưởng anh

Chương 40: Em có thể tin tưởng anh

Cẩm Sắt leo lên giường, ngồi ở trên giường nhìn anh.

“Sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh? Anh sắp về đến nhà, về nhà lại nói tường tận với em.”

“Nói cái gì?” Cẩm Sắt nhìn anh.

“Nói... Làm thế nào để em dựa vào anh.”

Ngôn Giác để chìa khóa xe lên bàn, cầm điện thoại dựa vào ghế sô pha.

“Làm sao vậy! Anh muốn nói với em cái gì.” Cẩm Sắt chớp chớp mắt.

“Nói làm em đem hi vọng gửi gấm lên người anh a.” Ngôn Giác cười.

“Bớt đi.” Cẩm Sắt bị chọc cười.

“Tại sao sẽ nghĩ như vậy.” Ngôn Giác ngồi thẳng lên, nghiêm mặt hỏi.

“Là sự thật... Một người sao lại phải gánh chịu hi vọng của hai người? Như vậy sẽ rất mệt mỏi.”

Cẩm Sắt cùng Ngôn Giác đều không nói chuyện, biểu cảm nghiêm túc.

“Cẩm Sắt tiểu đồng chí, ý nghĩ này của em rất nguy hiểm a.” Ngôn Giác sờ cằm, Cẩm Sắt bật cười.

“Tại sao?”

“Em là không tin anh hay là không tin chính em.”

“Em không tin có người sẽ yêu em cả đời.”

Ngôn Giác xụ mặt, tay sợ cằm, biểu cảm nghiêm túc. Cẩm Sắt cũng không có thúc giục anh.

“Như thế này đi, Cẩm Sắt, chúng ta đánh cược.”

“Cược cái gì?”

“Nếu là 60 tuổi anh vẫn yêu em, em liền sinh cho anh một đứa con.”

“Khụ khụ khụ.” Cẩm Sắt bị nước miếng của mình làm cho sặc, “Anh nói cái gì vậy?”

“60 tuổi có phải là quá già... Đến lúc đó khoa học tiến bộ, có thể có cơ hội, anh làm em tin tưởng vào tình yêu a, 80 tuổi quá già rồi, hai ta 60 tuổi sinh đứa bé, đến lúc nó kết hôn, vừa vặn hai ta cũng chết rồi.”

“Anh có độc sao?” Cẩm Sắt cười ra tiếng, đây là ý nghĩ gì thế.

“Bảo bối, em có thể tin tưởng anh.”

“Lý do đâu.”

“Lý do chính là, bà nội anh qua đời 5 năm, bà ngoại qua đời 8 năm, nhưng hai người kia cũng không có tìm mùa xuân thứ hai, mẹ anh là chủ nghĩa không kết hôn, gặp phải cha anh, một lần định chung thân. Hai người mỗi ngày dính với nhau giống như là học sinh cấp ba. Trước kia anh còn cảm thấy phiền, hiện tại hận chính mình không thể là nhựa cây, em đi đâu anh theo tới đó.” Cẩm Sắt nhìn anh.

“Từ những điều trên tổng hợp lại, ra được kết luận, nhà anh không có gen vượt quá giới hạn, mà em muốn cho người khác chơi em? Nghĩ cũng đừng nghĩ, em dám vượt quá giới hạn, anh liền đem em cùng nam nhân kia, đều nhốt tại tầng hầm, sau đó, mỗi ngày đánh gãy xương cốt của hai người, mọc liền lại liền đánh gãy tiếp...”

“Này này này, sao càng nói càng lệch lạc.”

Ngôn Giác cười cười, ánh mắt nghiêm túc, “Tin tưởng anh sao?”

Cẩm Sắt không kìm được nụ cười của mình, “Đã sớm tin tưởng...”

“khi nào, khi nào vậy?” Cả người Ngôn Giác từ ghế sô pha nhảy lên.

“Không nói cho anh!” Cẩm Sắt có chút thẹn thùng.

“Nhanh lên nhanh lên! Nói đi mà, nói đi mà!”

Cẩm Sắt mím mím môi, “Từ khi anh nghiêm túc đi gặp ba mẹ em, hoặc là trước đó nữa, anh nói lần đầu tiên của con gái rất quan trọng, không thể tuỳ tiện cho người khác. Em hỏi anh bao gồm anh sao. Anh nói bao gồm anh.”

Hầu kết của Ngôn Giác giật giật, “Bảo bối, thứ sáu tuần sau anh bay trở về được không...”

“Anh điên à?”

“Anh muốn chơi em...”

Cẩm Sắt đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái, “Đừng lộn xộn!”

“Bảo bối của anh đã yêu anh sớm như vậy, anh cũng không biết!”

“Ừ... Yêu anh.” Cẩm Sắt nhìn anh cười.

“Anh cũng yêu em.”