Chương 39: Tại sao lại so sánh với mình

Chương 39: Tại sao lại so sánh với mình

Bạn trai của Ngô Duyệt so với trong tưởng tượng của Cẩm Sắt đều phải lớn hơn, mặc đồ vest, có vẻ như đã đi làm...

Chỗ ăn cơm là một nhà hàng trung cấp, Ngô Thấm hồi lâu không gặp cũng xuất hiện.

Ánh mắt của anh ta làm Cẩm Sắt cảm thấy không thoải mái.

“Cẩm Sắt! Mình không muốn ngồi cùng bạn, bạn ngồi bên kia đi.” Ngô Thấm nhíu mày, nhìn Cẩm Sắt.

“Thấm Thấm!”

“Không có việc gì...” Cẩm Sắt lắc đầu, ngồi ở vị trí ngoài cùng, không đối diện với nam nhân kia, cảm thấy tốt hơn nhiều... Cẩm Sắt nhìn Ngô Thấm một cái, khẽ cười.

Nam nhân đưa ly rượu đến trước mặt, Cẩm Sắt ngẩng đầu, “Thật xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”

“Rượu này có số độ rất thấp, thích hợp cho...” Nam nhân chưa nói xong, Cẩm Sắt mặt không thay đổi đánh gãy.

“Tôi bị dị ứng với cồn, dị ứng nặng, xin lỗi.”

Nụ cười trên mặt nam nhân cứng đờ.

“Được rồi! Tôi uống thay cô ấy! Đừng khi dễ Sắt Sắt của chúng tôi...” Nguyễn Vi Vi cầm ly rượu cười nói.

Bữa tiệc kết thúc, Nguyễn Vi Vi cùng Cẩm Sắt từ chối đề nghị của nam nhân, nói đã trễ bọn họ sẽ bắt taxi trở lại trường học.

“Sắt Sắt, bạn trai của Duyệt Duyệt có phải là...”

“Nói cái gì vậy, đừng nói lung tung...” Cẩm Sắt lắc đầu, khi trở lại ký túc xá phát hiện điện thoại hết pin, cắm sạc thì thấy anh gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, Cẩm Sắt gọi video cho anh, lần thứ hai còn không có bắt máy, Cẩm Sắt lại gọi một lần nữa.

Video đã thông, nhưng là... Một người nam nhân lớn tuổi mặc áo sơmi màu hồng xuất hiện trên màn hình, có ý gì đây...

“Hi!” Người bên kia cười tủm tỉm chào hỏi, Cẩm Sắt chớp mắt mấy cái, vẫy vẫy tay, “Hi.”

“Bảo bối, anh đang trên lớp học, tan học anh gọi lại cho em.” Mặt Ngôn Giác dở khóc dở cười xuất hiện ở trên màn hình.

Cẩm Sắt đỏ mặt gật gật đầu, tắt điện thoại, cả người đều muốn bốc cháy, cô quên mất...

Tắm rửa xong, vừa nhận cuộc gọi video từ Ngôn Giác, Ngô Thấm cùng Ngô Duyệt liền về tới ký túc xá.

“Cẩm Sắt, có phải hôm nay mình rất mất mặt không?” Mắt Ngô Duyệt đỏ hoe.

Cẩm Sắt nhìn video, không biết anh cùng giáo sư đang nói cái gì.

Cô lắc đầu lấy xuống tai nghe, “Anh ta không xứng với bạn.”

“Bạn cho rằng ai cũng giống như bạn sao!” Ngô Duyệt kích động hô to.

“Mình thế nào?”

“Mình cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai, làm anh ấy theo mình đi học... Sao có thể có nhiều người đẹp trai giàu có thích mình chứ? Mình biết, mình không ưu tú như bạn... Thế nhưng tại sao mình không thể gặp được một người thật sự thích mình.”

“Duyệt Duyệt... Nam nhân kia không thích hợp với bạn...”

“Đúng vậy a, chị, nam nhân kia có vấn đề.” Ngô Thấm cũng mở miệng.

“Vậy nam nhân như thế nào mới thích hợp với mình! Mình không muốn về nhà! Mình muốn ở lại nơi này!”

“Bạn không nên đem hi vọng đặt lên người nam nhân.” Cẩm Sắt nhìn Ngô Duyệt đang kích động.

“Bạn tốt nghiệp đại học Q, sẽ không thể không tìm được công việc.”

“Nhưng mình không muốn cả đời cứ như vậy! Mỗi ngày 9 giờ đi làm 5 giờ về!”

Cẩm Sắt nghiêng đầu, “Vậy bạn muốn cuộc sống như thế nào? Mỗi ngày ở nhà sống phóng túng nằm không kiếm tiền sao? Hay là bạn cảm thấy bạn có thể làm bình hoa, có thể làm cho nam nhân thích bạn cả đời...” Cẩm Sắt nhìn cô.

“Bạn hẳn là nên đem hi vọng đặt lên người chính mình.”

“Mình không muốn sao! Nhưng là điểm xuất phát giữa mình và bạn liền không giống nhau! Một bộ quần áo của bạn có thể là tiền sinh hoạt phí một tháng của mình! Bạn trai của bạn đẹp trai lại có tiền! Sau khi tốt nghiệp hai chúng ta nhất định sẽ có cuộc đời khác nhau!”

“Tại sao lại so sánh với mình...” Cẩm Sắt nhíu mày.

“Mình cũng có cùng Nguyễn Vi Vi ở trên Taobao mua quần áo 35 nguyên, mình và bạn cầm đề thi cuối kỳ cũng là giống nhau. Nhưng chúng ta thực sự không giống nhau.” Cẩm Sắt mở miệng.

“Mình sẽ không đem hi vọng gửi gấm lên người những người khác, cuộc sống là cuộc sống của chính mình, không phải là của người khác, người kém hơn bạn đang cố gắng, người tốt hơn bạn cũng đang cố gắng, bạn không cố gắng, liền sẽ bị người khác cướp đi đồ vật muốn có.”

Ngô Duyệt ngồi trên ghế cúi đầu, “Bạn nói được dễ dàng... Bởi vì cái gì bạn cũng có.”

Cẩm Sắt mím mím môi, “Bạn đang tự oán tự bi ai cái gì...”

“Oán ba mẹ bạn không có tiền? Hay là oán chính bạn không có một gương mặt xinh đẹp? Mình cảm thấy bạn hẳn là tự trách chính mình đầu thai vào chỗ không đúng như mong muốn, bạn hẳn là nên đầu thai tới nhà giàu nhất thế giới, bạn chỉ thấy mặt tốt của người khác, sau đó dùng chỗ không tốt của chính mình đi so sánh với chỗ tốt của người ta, như vậy bạn có thể được đến cái gì? Bạn không phải mình, dựa vào cái gì mà bạn cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn bạn.”

“Lòng hư vinh, là mỗi nữ nhân đều có, lượng sức mà làm... Bạn trai của mình...” Cẩm Sắt nhìn chiếc nhẫn trên tay bật cười.

“Anh ấy đẹp trai, cũng rất có tiền, anh ấy cho mình, là chính anh ấy muốn cho, không phải mình muốn, cũng không phải có thể muốn tới.”

“Bạn có một người em gái, có ba mẹ yêu thương bạn, gia đình hạnh phúc, tại sao lại muốn đi để ý những thứ... Không quan trọng.”

Cẩm Sắt thở dài, “Mình nói những lời này, nếu làm cho bạn không vui, vậy, xin lỗi.”

“Thật xin lỗi.” Ngô Duyệt khàn giọng nói xin lỗi.

“Không có gì.” Cẩm Sắt lắc đầu.

“Được rồi! Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao! Em dẫn chị đi tắm rửa! Cả người đều là mồ hôi! Hôi chết mất!” Ngô Thấm lôi kéo chị gái rời đi.

Cẩm Sắt ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua điện thoại, anh đang lái xe, Cẩm Sắt thở dài.

“Anh về lúc nào vậy?”

“Hả? Cũng được một lúc lâu.” Ngôn Giác nhìn thoáng qua màn hình.