Chương 37: Hôn anh một cái

Chương 37: Hôn anh một cái

Dưới lầu ký túc xá, Ngôn Giác lôi kéo tay Cẩm Sắt không buông ra.

“Bảo Bối, em hôn anh một cái, hôn anh xong rồi lại đi.” Ngôn Giác cúi người đối mặt với Cẩm Sắt.

Cẩm Sắt ở trên môi anh hôn một cái.

“Em lại hôn một cái đi, Bảo Bối, em lại hôn anh một cái nữa đi.”

Cẩm Sắt bị chọc cười, “Anh muốn bị hôn đến rách da sao.”

“Không nỡ rời xa em.” Ngôn Giác nắm lấy bàn tay trắng nõn, vuốt ve.

“Đi nhanh đi ~ Muốn đuổi thời gian lên máy bay, chờ anh lên máy bay, nói cho anh một cái bí mật.” Cẩm Sắt mím môi bật cười.

“Bí mật gì? Hiện tại liền nói đi.” Ngôn Giác ôm eo Cẩm Sắt, hai người ôm nhau.

“Không được, nhất định phải lên máy bay.”

Ngôn Giác nhướng mày, “Vậy em lại hôn anh một cái, anh liền đi.” Ngôn Giác chu môi lên, Cẩm Sắt cười hôn liên tiếp mấy cái.

“Em lên lầu đi, anh đi đây.”

Cẩm Sắt dùng sức ôm anh thật chặt, sau đó quay người đi đến ký túc xá, đến cửa ký túc xá, Cẩm Sắt quay đầu lại, nhìn thấy anh còn đứng tại chỗ, cười phất phất tay.

Lúc Cẩm Sắt về ký túc xá, Ngô Thấm không ở, Ngô Duyệt đang cùng ai gọi video, Nguyễn Vi Vi không biết đi đâu.

“Về rồi à?”

“Ừ ~” Cẩm Sắt cười cười, đem áo khoác treo lên giá, đặt thức ăn ngoài, sau đó pha bình trà, ngồi trên ghế xem vòng bạn bè, nhìn thấy anh mười phút trước đăng ảnh chụp, là bóng lưng của cô.

【 Có thể đem cô ấy mang về trường học không】

Cẩm Sắt cười ra tiếng, quỷ ngây thơ...

Lúc Ngôn Giác gọi video đến, Cẩm Sắt vừa đi lấy thức ăn ngoài trở về.

“Cẩm Sắt! Cẩm Sắt! Tại sao em không nhận điện thoại của Bảo Bối.” Mặt anh xuất hiện trên màn hình điện thoại.

“Em vừa mới đi lấy thức ăn, nghĩ về ký túc xá lại nhận cuộc gọi~ Lên máy bay rồi?”

“Ừ... Bí mật gì vậy? Em giấu anh làm cái gì? Có phải là có chó khác không? Không có khả năng a.” Ngôn Giác híp mắt.

“Trong túi xách của anh, em chuẩn bị quà cho anh.”

Điện thoại để ở một bên, anh giống như đang mở túi tìm kiếm.

“Hử?” Ngôn Giác nhìn cái hộp, cầm điện thoại di động lên.

“Mua lúc nào thế?” Trên mặt anh không kìm được nụ cười.

“Ưm, trước khi anh về nước?”

“Anh còn tưởng rằng em quên chúng ta hẹn hò 1 tháng...” Ngôn Giác chớp mắt mấy cái, miệng cười toe toét đều muốn ngoác đến lỗ tai.

“Bớt đi! Sao có thể không nhớ kỹ.” Cẩm Sắt ngồi thẳng người, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt.

“Ngôn Giác... Thích anh.” Cẩm Sắt tới gần camera, nhỏ giọng nói.

“Cẩm Sắt, anh cũng thích em.”

“Hừ! Bớt đi, em mua cái này cho anh, tốn tiền quần áo nửa năm của em.” Cẩm Sắt híp mắt.

“Mua! Anh mua cho em! Quần áo nửa đời sau của em anh đều bao hết!” Ngôn Giác cười tủm tỉm.

“Anh nói?”

“Anh nói, Bảo Bối, sao em lại tốt như thế chứ.” Tay Ngôn Giác chống cằm, trên cổ tay đã đeo lên đồng mới hồ.

“Thích không?”

“Thích~”

Đồng hồ là Cẩm Sắt nhìn thấy ở trên Weibo, đồng hồ kiểu mới nhất, suýt chút nữa thì quét thẻ ra ngoài gần nửa bộ phòng ở, con mắt đều muốn rơi ra ngoài, cô thật sự mua mười cái túi, mới có thể gặp phải cái đồng hồ này.

“Được rồi! Không nói chuyện với anh nữa! Sáng mai mấy giờ đến?”

“Ưm, chắc khoảng 7:30, em thức dậy thì anh đến rồi.”

“Vậy đến lúc đó lại nói, thôi, anh thành thật đợi đi.”

“Em đâu, em muốn đi đâu? Có phải là có chó khác không?”

“Không có! Chỉ có một con.”

“Bảo Bối, tại sao em không đeo dây chuyền? Em giống như không có đồ trang sức gì.”

Cẩm Sắt cười cười, “Em không có cố ý đi mua, anh không phát hiện sao, ngay cả váy em đều rất ít mặc...”

Ngôn Giác ngẩn người, không nghĩ tới câu trả lời lại là như vậy, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

“Sau này anh bảo vệ em, tiểu tiên nữ đương nhiên phải có dáng vẻ của tiểu tiên nữ, lễ giáng sinh anh sẽ tặng em món quà lớn.”

“Hả, lễ giáng sinh anh được nghỉ sao.”

“Nghỉ, trở về tìm em.” Cẩm Sắt cười gật đầu.