Chương 25: Muốn ngủ em

Chương 25: Muốn ngủ em

Tan học, Cẩm Sắt đem sách đưa cho Nguyễn Vi Vi, lôi kéo Ngôn Giác, đi đến bục giảng cùng giáo sư nói chuyện.

“Bạn trai Cẩm Sắt không tệ...” Giáo sư hơn 50 tuổi, thay đổi sự nghiêm túc trong giờ học, cười tủm tỉm mở miệng.

“Cảm ơn giáo sư...” Cẩm Sắt có chút thẹn thùng.

“Cảm ơn giáo sư khích lệ ~” Ngôn Giác cười tủm tỉm lôi kéo Cẩm Sắt.

“Được rồi được rồi, giáo sư không quấy rầy vợ chồng son hai người, đi nhanh đi...” Giáo sư xua xua tay.

Ngôn Giác lôi kéo Cẩm Sắt đi đến bãi đỗ xe, “Lên xe.”

“Sao lại đổi xe rồi?” Cẩm Sắt nhìn Ngôn Giác, nghiêng đầu hỏi.

“Mùa đông xe thể thao không quá được, đi việt dã.” Anh nhướng mày.

“..... Cũng phải, tuyết rơi thì khó đi.” Cẩm Sắt gật gật đầu.

“Bảo bối, giữa trưa muốn ăn cái gì.”

“Em không biết nữa, anh muốn ăn cái gì? Anh chênh lệch giờ giấc có sao không? Muốn đi ngủ sao??”

“Muốn ngủ em.”

Cẩm Sắt trừng mắt liếc anh, thẹn thùng cười.

“Bảo bối, tiết học ngày mai không thể trốn sao???”

Cẩm Sắt lắc đầu.

“Chậc.... Vậy ngày mai lại chở em về.” Ngôn Giác chu chu môi, khởi động xe.

“Được a ~~~” Cẩm Sắt cười, cúi đầu gửi tin tức cho Nguyễn Vi Vi, để cô điểm danh giúp, tiết học sáng mai là giảng bài, môn học tự chọn, tiết học xem phim.

“Mang Bảo bối đi ăn cơm!! Ăn cơm!!!”

Cẩm Sắt bật cười, anh rất có sức sống dù chênh lệch giờ giấc như vậy.

“Có mệt hay không?”

“Không mệt, nhìn thấy em liền không mệt...”

“Ít nói giỡn đi, cơm nước xong xuôi liền trở về ngủ...”

“Muốn ngủ em ~”

“Không được, mắt anh đều đỏ.” Cẩm Sắt lắc đầu.

“Trực tiếp về nhà, em đặt trước thức ăn bên ngoài, anh đi ngủ ~~ Anh ~~” Cẩm Sắt mở miệng.

Ngôn Giác gật gật đầu, quả thật có chút mệt mỏi, tới bây giờ đều không có ngủ...

Trong nhà thu thập sạch sẽ, Cẩm Sắt kêu thức ăn ngoài, Ngôn Giác trực tiếp chạy đi ngủ...

Ăn cơm xong, Cẩm Sắt đem đồ ăn còn lại đặt trong bếp, chờ anh rời giường lại hâm nóng, tắm rửa thay đổi váy ngủ... Ngồi ở trên ghế sô pha nhìn video....

Khi Ngôn Giác đi ra phòng ngủ liền thấy, cô gái mặc váy ngủ ngồi ở trên ghế sô pha cười nhìn video.

“Bảo bối....” Anh nhào lên ghế sô pha ôm Cẩm Sắt.

“Tỉnh??? Ăn cơm sao? Anh?? Đều 4 giờ, anh ngủ tiếp một lát liền nên ăn cơm tối.” Cẩm Sắt ôm Ngôn Giác.

Ngôn Giác hôn lên cần cổ trắng nõn, trước ngực.

“Anh muốn ăn em.....”

“Ngôn Giác ~ Anh không có ăn cơm trưa ~ Đi ăn cơm nhanh đi ~ Em hâm nóng lại cho anh?”

“Ừ ~” Ngôn Giác giống như dính nhân tinh, từ phía sau ôm lấy Cẩm Sắt, Cẩm Sắt hâm nóng đồ ăn cho anh, khi ăn cùng anh, cũng ăn hai miếng.... Tiệm này ăn thật ngon....

Ngôn Giác híp mắt, dựa vào ghế, “Bảo bối, anh ăn no rồi.”

.... Cẩm Sắt nhìn lướt qua anh, đem hộp đồ ăn thu dọn xong, ném vào túi rác, sau đó đem túi rác đặt ngoài cửa.

“Lạnh!” Cẩm Sắt nhanh chóng đóng cửa lại, thật là lạnh.

“A! Anh làm gì vậy!” Cả người Cẩm Sắt bị ôm lấy, “Làm em...”