Chương 21: Nhớ em

Chương 21: Nhớ em

Cẩm Sắt trở lại trường học, phát hiện kinh nguyệt tới, liền đi mua băng vệ sinh rồi mới trở về ký túc xá... Trên đường thuận tiện còn cự tuyệt một chàng trai...

Mà lúc này, diễn đàn trường học đã nổ tung, nữ thần đại học Q có bạn trai, đây là tin tức buồn nhất khi nghe được vào ngày 1 tháng 11.

Cẩm Sắt đem áo khoác treo lên giá, chậc, không thể không nói, ánh mắt anh cũng không tệ lắm.

“Sắt Sắt, một ngày này bạn làm gì vậy?” Nguyễn Vi Vi mập mờ mà cười cười.

“....Bạn nói đi.” Cẩm Sắt cười cười cũng không có giấu diếm, cởϊ qυầи áo ra thay đổi đồ ngủ, dấu hôn thật sâu trên cổ biểu hiện đêm qua có bao nhiêu kịch liệt.

“Trời ạ! Có thể a, Sắt Sắt! Quen nhau bao lâu rồi?!” Nguyễn Vi Vi hơi kinh ngạc.

“Thích thì ngủ thôi, quan tâm quen biết bao lâu làm cái gì, khi thích không ngủ, chẳng lẽ chờ tới lúc không thích, làm một phát lại chia tay à.”

Cẩm Sắt rót một bình nước nóng, ngồi ở trên ghế nhìn tổng nghệ chưa xem xong.

“Cũng phải, tình yêu của mình khi nào mới đến a.”

“Cưỡng cầu không đến, Vi Vi, khi nào bạn cân nhắc thi cuối kỳ.” Cẩm Sắt cười nói.

“A! Điên mất thôi! Mình đã đoán trước bản thân sẽ ngủ ở thư viện.”

11:30 Cẩm Sắt gửi tin nhắn cho anh nói đi ngủ, ngày mai còn phải đi học... Ngày hôm sau rời giường, Cẩm Sắt nhìn điện thoại, lúc ba giờ sáng anh nói anh đến nơi, Cẩm Sắt gửi cái biểu cảm buổi sáng tốt lành, sau đó đi rửa mặt.

Các bạn cùng phòng đều rời giường ăn sáng, chuẩn bị đi học, Cẩm Sắt cầm điện thoại nhận cuộc gọi video.

“Bảo bối, làm gì đó.” Ngôn Giác ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, trên đầu gối còn đặt quyển bút ký.

“Ăn sáng, lát nữa đi học, thế nào? Trở về liền bắt đầu học tập?” Cẩm Sắt bật cười.

“A ~ Ăn cái gì đó, anh còn không có ăn cơm chiều đâu, ngày mai phải đi học, giống như lên chiến trường.” Ngôn Giác hất hất cằm.

“Em đặt trước bữa sáng ở nhà ăn, bữa sáng sẽ được đưa đến ký túc xá, buổi tối anh ăn cái gì.”

“Không biết nữa, sao cũng được, bạn cùng trường, nam, tìm anh đi ăn cơm, hẳn là sẽ đi cùng nhau.” Ngôn Giác nhìn camera.

“Mang tai nghe sao.” Cẩm Sắt gật gật đầu, ăn bữa sáng.

“A....” Ngôn Giác kêu rên, dựa lên ghế sô pha, “Bảo bối, anh nhớ em, anh muốn ôm em ngủ, côn ŧᏂịŧ lớn của anh cũng nhớ tiểu nộn huyệt của em...”

“Khụ khụ.” Cẩm Sắt ho khan một tiếng, “Anh là chó sao ~” Cô trừng mắt liếc Ngôn Giác.

“Anh nói thật a, ở trên máy bay lúc đi ngủ đều mơ thấy em, bảo bối, Lễ Tạ Ơn anh nghỉ, anh về nước tìm em, được không.”

“Anh cứ bay qua bay lại như vậy có ổn không, tháng 12 không phải nghỉ sao.”

“A.....” Ngôn Giác dựa lên ghế sô pha, quyển bút ký ném ở một bên, cả người như cá mặn đẹp trai.

“Đừng lộn xộn, năm nay cuối tháng 12 em liền thi cuối kỳ, sau đó liền nghỉ.” Cẩm Sắt cười.

“Vậy tháng 1 anh đi học lại...” Ngôn Giác trừng to mắt đột nhiên đứng dậy, “Bảo bối, đến nước Mỹ đi học cùng anh, thế nào?”

“Nghĩ hay lắm...”

“A.....” Dáng vẻ Ngôn Giác như con cá mặn.

“Nói sau đi, nói sau đi, khi nào anh ra ngoài ăn hả?”

“Sao vậy? Chắc trễ hơn chút nữa, người kia cũng đang vội làm bài...”

“Một lát nữa em muốn đi học, 10 giờ mới tan học.”

“Em tan học anh liền về nhà, đem thời khoá biểu của em gửi qua cho anh đi.” Cẩm Sắt tìm thời khoá biểu gửi cho anh.

“Tiết học cũng không ít, đến tuần 16 không có tiết học a.” Anh trợn mắt lên, làm ra mắt hai mí kiểu Châu Âu.

“Anh tính toán cái gì thế! Đừng tính toán! Cuối kỳ em muốn ôn tập!” Cẩm Sắt bật cười.

“A a a... Cô bé... Anh đã khóc, thấy qua trai đẹp khóc sao?? Cổ có Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, hiện có anh Ngôn Giác nước ngập Boston.”

Cẩm Sắt bị anh chọc cười, “Em đi học, cùng anh nhắn tin?”

“Được, trước khi em tắt điện thoại... Hôn anh một chút.” Ngôn Giác cầm điện thoại di động lên, chu môi ba ba hôn một cái.

Cẩm Sắt có chút thẹn thùng, mím mím môi, tới gần điện thoại, chu môi một chút liền tắt điện thoại, không để ý tới Nguyễn Vi Vi đang cười xấu xa, có chút thẹn thùng cười.