Chương 18: Làm Thế Nào Để Trở Thành Một Người Chị Tốt

Đầu cảu Hứa Quỳnh Quỳnh gần như sắp nổ tung.

Cô rất muốn dì Lý đánh cô thêm vài cái nữa.

Cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến việc làm thế nào để trở thành một người chị tốt, năm cô mười bốn tuổi, đột nhiên có một cậu bé đến ở trong nhà cô, đột nhiên cô bỗng có thêm một người em trai trên danh nghĩa, mọi chuyện đột ngột xảy ra, từ một cô con gái một lại tự nhiên có thêm một đứa em trai.

May mắn thay, Kỷ Hàn Đăng rất dễ đối phó, mặc dù đa phần tình huống cậu ấy rất giỏi giả vờ, ít nhất bề ngoài cậu ấy lúc nào cũng cư xử tốt và ngoan ngoãn, điều này từng khiến cô nghĩ rằng làm chị là một chuyện rất đơn giản.

Dù sao người em trai này cũng là người nhạy cảm, dễ dụ dỗ nên cô chỉ cần hợp tác là được.

Kết quả là Hứa Quỳnh Quỳnh không nhận ra rằng có một số việc mình không nên hợp tác.

Ví dụ như việc bị Kỷ Hàn Đăng đè lên giường, khi hơi thở của họ hòa quyện và gắn kết chặt chẽ với nhau.

Cậu ấy bắt đầu nằm trên giường cô đêm này qua đêm khác, quấy rầy và liên tục bám lấy cô.

Có khi cô cố đẩy cậu ấy ra, cậu ấy liền òa khóc, vùi đầu vào cổ cô, tỏ vẻ đau khổ: "Mỗi học kỳ em chỉ được về nhà một lần, chẳng lẽ chị không thể ôm em một lần được sao?"

Thật không thể tưởng tượng được rằng một người trẻ con như vậy sau kỳ nghỉ hè này đã trở thành sinh viên năm cuối, vừa vượt qua cuộc phỏng vấn với một công ty lớn ở tình và sẽ có thể tham gia thực tập vào tháng sau.

"Sau khi tốt nghiệp, nếu em thành công trở thành nhân viên chính thức, công ty sẽ cung cấp chỗ ở cho những nhân viên không phải người địa phương như em. Em còn đặc biệt yêu cầu có thể đưa thêm một người nhà đến sống cùng. Chị ơi, khi thời cơ đến, chúng ta có thể cùng nhau chuyển đến đó được không?"

Ban ngày, Kỷ Hàn Đăng trông rất bình thường, cậu ấy cẩn thận gọt vở quả táo,, cắt một miếng nhỏ rồi đưa đến tận miệng Hứa Quỳnh Quỳnh.

Cậu ấy đã chán cái cảnh hai người hai nơi như thế này rồi, cũng đã chịu dựng đủ những lời bàn tán khó nghe của hang xóm về cô rồi, cô tưởng rằng mình có thể giấu cậu ấy việc cô bị dì Lý bắt nạt, nhưng thực ra cậu ấy đã biết tất cả.

Vì vậy, cậu ấy nhất định phải đưa cô ra khỏi đây.

Hứa Quỳnh Quỳnh vừa ăn táo vừa nói: "Tại sao tôi phải đến tỉnh?"

Cách đây vài ngày, cô vừa phỏng vấn vị trí nhân viên kế toán trong một nhà máy gần thị trấn Tuyết Viên, nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ sớm được nhận công việc nầy, lương hàng tháng của cô sẽ được hai nghìn tệ và mỗi năm sẽ mỗi tăng.

Kỷ Hàn Đăng chờ cô nuốt miếng táo xuống, sau đó cắt miếng khác đưa tiếp đến bên miệng cô: "Chị, chị không muốn đến thành phố lớn sao? Cơ hội việc làm ở trên đó cực kỳ nhiều luôn đấy. Với năng lực của chị, chị chắc chắn sẽ tìm được một công việc có mức lương cao hơn ở đây rất nhiều. Chẳng phải rời khỏi thị trấn Tuyết Viên là mơ ước từ nhỏ của chị sao, hãy để em giúp chị hoàn thành ước mơ đó, được không?"

Hứa Quỳnh Quỳnh im lặng.

Kỷ Hàn Đăng đến gần cô, trong mắt cậu ấy tràn đầy hy vọng: "Lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi tàu điện ngầm, đi tham quan thị trấn đại học, tham quan các buổi triển lãm nghệ thuật, đêm giao thừa cũng có thể đến quảng trường xem countdown. Chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là sẽ có vô số siêu thị, nhà hàng và cửa hàng tiện lợi vây quanh. Khi kiếm đủ tiền, chúng ta còn có thể đi tẩn hưởng các thú vui cảu cuộc sống như đi xem phim, xem kịch hay tham dự các lễ hội âm nhạc cùng nhau. Êm biết chị không muốn tiêu tiền, nhưng chị cũng đừng quá lo lắng, em sẽ cố gắng săn vé giảm gái cho chị. Tóm lại, trên đó có hàng vạn tiện ích mới lạ so với dưới này, em chắc chắn chị sẽ thích ngay cho mà coi, chị, đi cùng với em, được không?"

Hứa Quỳnh Quỳnh chưa từng đi tàu điệm ngầm,, trong tưởng tượng của cô, chắc nó cũng không khác là bao so vối đi xe lửa.

Cô cũng chưa bao giờ đến tham quan thị trấn đại học, triển lãm nghệ thuật, lễ hội âm nhạc hay thậm chí là rạp chiếu phim chứ đừng nói là đi xem kịch.

Cảm giác đứng giữa một quảng trường rực rỡ ánh đèn cùng vô số người xa lạ cùng nhau đếm ngược tới thời khắc giao thừa là như thế nào đây?

Hứa Quỳnh Quỳnh chăm chú lắng nghe Kỷ Hàn Đăng đang không ngừng mê hoặc cô trên thành phố có biết bao tươi đẹp và mới lạ, trái tim cô dần bị xé làm đôi, một bên đầy khao khát, nhưng một bên cũng đầy bối rối.

Kỷ Hàn Đăng, nếu cậu đã sắp xếp cho chúng ta một tương lai tươi sáng như vậy, vậy thì tại sao cậu lại chọn cách gϊếŧ người?

Tại sao bàn tay cậu lại vấy máu khi đã trải qua biết bao gian khổ và sắp được nhìn thấy ánh sáng?

Mấy ngày trước, toàn bộ cửa sổ nhà dì Lý đều bị đập vỡ trong đêm, sau nhiều ngày điều tra vẫn không thể tìm ra ai đã làm việc đó, nhất thời cả thị trấn trở nên hoảng sợ. Hứa Quỳnh Quỳnh đương nhiên là biết ai làm.

Lần này cậu ấy chỉ đập vỡ mảnh kính thôi, liệu lần sau cậu ấy có ra tay gϊếŧ người luôn không?

Một con quái vật đã rơi xuống vực thẳm thì sẽ rất khó để di chuyển về phía ánh sáng lần nữa.

Hứa Quỳnh Quỳnh đứng dậy đi đến bên bờ ao, cô dùng lòng bàn tay vốc một ít nước tạt lên mặt mình.

Chỉ có làm như vậy Kỷ Hàn Đằn mới không nhận ra rằng cô đang khóc.

Kỷ Hàn Đăng cũng đi theo cô, cậu ấy dùng khăn nhẹ nhàng lau nước trên mặt cô. Hứa Quỳnh Quỳnh vùi mặt vào khăn tắm, hồi lâu cũng không ngẩng đầu lên.

Cô không đồng ý đi cùng cậu ấy.

Kỷ Hàn Đăng cúi đầu nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô.

Cậu ấy đã cố găng hết sức để liệt kê một số điều chắc chắn sẽ khiến cô quan tâm, nhưng tại sao cô vẫn chưa trả lời cậu ấy?

Có phải cậu ấy đã bỏ lỡ điều gì đó không? Trong thị trấn còn có điều gì khiến cô quan tâm sao? Ở dưới đây còn có nơi nào vui và thú vị hơn ở trên thành phố sao?

Không sao.

Để cậu ấy suy nghĩ thêm một vài thứ.

Chắc chắn cũng sẽ có chuyện để thu hút cô.

Kỷ Hàn Đăng cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cuối cùng trong đầu cậu ấy chỉ còn lại những khoảng trống.

Buổi tối, Hứa Quỳnh Quỳnh quay lưng về phía Kỷ Hàn Đăng, cô nằm nghiêng ở cuối giường, tựa như đang cố ý tránh xa cậu ấy.

Trái tim cậu ấy đang cảm thấy vô cùng bối rối.

Kỷ Hàn Đăng nghiêng người, ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Chị, em muốn mỗi ngày đều có thể ở bên chị."

Đây là miếng mồi cuối cùng của cậu ấy.

Là chính bản thân cậu ấy.

Dó cũng là những suy nghĩ nội tâm chân thật nhất của cậu ấy.

"Trước khi em tám tuổi, bố mẹ em thường bỏ em ở nhà một mình và phớt lờ em. Sau năm em tám tuổi, dì và chú đều ra ngoài làm ăn xa, mỗi năm cũng chỉ có thể gặp mặt được vài lần, cho nên từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh em lâu nhất cũng chỉ có chị mà thôi."

"Nếu một chú chó con bị bỏ rơi vào vũng lầy, lúc đó nó nhất định cảm thấy rất bối rối và bất lực, cuối cùng cũng chỉ có mình chị kiên quyết kéo nó ra, tắ, rửa sạch sẽ cho nó, cho nó ăn và giữ ấm cho nó, bảo vệ nó từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, kẻ từ lúc đó nó đã mặc định chị là chủ nhân duy nhất của nó."

"Nhưng càng lớn lên, chúng ta càng ngày càng ít thời gian dành cho nhau. Chị phải đi làm còn em phải đi học, dù thỉnh thoảng cũng có gặp nhau nhưng ai cũng có công việc phải làm của riêng mình. Phần lớn thời gian đều là hai người xa cách hai nơi, cảm giác nhớ nhung cũng dần dần nảy sinh ngày càng mãnh liệt. Em biết vì để sinh tồn nên chúng ta không ngừng phải bôn ba làm việc kiếm tiền, nhưng cũng vì thế mà khoảng cách giữa hai chúng ta càng lúc càng xa. Chị, chúng ta cố găng không được đi tới bước tồi tệ nhất, được không?"

"Anh chị em bình thường khi lớn lên đều có gia đình riêng của mình, khó tránh khỏi việc xa lánh nhau, không còn thân thiết với nhau nữa. Nhưng chúng ta khác bọn họ, em không muốn và cũng không có ý định rời xa chị. Nếu như không có người ngoài can thiệp vào thì chị em chúng ta vẫn gắn kết như thế này, đúng không? Chị ơi, xin chị hãy đi cùng em. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những điều tốt và điều xấu, cùng nhau tận hưởng cuộc sống này và ở bên nhau cho đến khi chúng ta già đi, chỉ có em và chị, không có người thứ ba can thiệp."

"Chị ơi, em chỉ cần chị thôi."

"Vậy nên, chị cũng chỉ cần một mình em thôi, được không?"

Một giọng nói từ tính mang theo ý tứ cầu xin nhẹ nhàng vang lên bên tai cô

Nó giống như sự ái muội giữa những người yêu nhau, nhưng đồng thời cũng giống như em trai đang làm nũng với chị gái mình vậy.

Khinh ngạc, ngạc nhiên, run rẩy, vô số cảm xúc không ngừng dâng lên trong trái tim cô.

Hứa Quỳnh Quỳnh không ngờ rằng Kỷ Hàn Đăng lại dựa dẫm vào cô đến mức này.

Cô sửng sốt hồi lâu mới có thể lên tiếng: "Nhưng chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi."

Bọn họ thậm chí còn sống khó khăn, khốn khổ hơn người thường gấp mấy lần, lấy đâu ra niềm tin để cho rằng bọn họ có thể khác biết với những người khác?

"Cậu không thể dựa dẫm vào tôi nhiều như vậy được." Hứa Quỳnh Quỳnh tiếp tục nói: "Tôi chỉ là tạm thời không có hứng thú với việc yêu đương và kết hôn mà thôi. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ lựa chọn sống độc thân suốt quãng đời còn lại. Cuộc sống này vốn không thể đoán trước được, và tôi cũng không biết mình có thể gặp được một nửa hoàn hảo dành cho mình vào lúc nào, nhưng có lẽ sẽ rất nhanh thôi. Đến lúc tôi kết hôn và sinh con, chẳng lẽ cậu cũng đi theo tôi luôn sao? Cậu cũng vậy, có thể có một ngày nào đó cậu cúng sẽ yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên và cưới cô ấy, chẳng phải trước đây cậu từng thích một bạn nữ cùng lớp sao?"

Kỷ Hàn Đăng quay lưng lại với Hứa Quỳnh Quỳnh, nhìn thẳng vào cô: "Em chưa từng thích người khác."

Hứa Quỳnh Quỳnh không nói gì.

Trong mắt Kỷ Hàn Đăng tràn đầy ủy khuất: "Thật sự không có mà."

Hứa Quỳnh Quỳnh bất đắc dĩ: "Tôi biết rồi."

Kỷ Hàn Đăng ép sát cô: "Vậy chị cũng không được phép hẹn hò với người khác."

Hứa Quỳnh Quỳnh: "...."

Giọng nói của Kỷ Hàn Đăng khàn khàn: "Chị, chị là chị của em."

Hứa Quỳnh Quỳnh giật mình, như thể trái tim cô vừa bị cái gì đó đập mạnh vào.

Cô đặt tay lên ngực cậu ấy: "Kỷ Hàn Đăng, cậu cũng không còn là trẻ con nữa. Làm gì có chuyện một người em trai ở đọ tuổi hai mươi rồi mà vẫn bám lấy chị gái mình như vậy chứ? Đừng có giở thói trẻ con nữa, ngoan ngoãn quay về giường của cậu đi."

Giọng điệu đầy nghiêm túc và xa cách.

Sắc mặt Kỷ Hàn Đăng bỗng trầm xuống: "Dư Phức cũng đâu phải là con nít mà tại sao cô ta có thể ngủ với chị mà em lại không được?"

Hứa Quỳnh Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì Dư Phức là con gái, sao cậu cứ luôn so sánh mình với cô ấy vậy?"

Kỷ Hàn Đăng cụp mắt xuống: "Thật không bằng chút nào."

Hàng mi dài còn khẽ run lên trông rất đáng yêu.

Nhưng Hứa Quỳnh Quỳnh quyết định không nhượng bộ cậu ấy nữa, cô liền mắng: "Nóng quá, đừng có nằm sát vào tôi nữa!"

Kỷ Hàn Đăng vẫn cứ mặc kệ ôm cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Nóng ở đâu?"

Hứa Quỳnh Quỳnh có chút khó chịu: "Lưng tôi đổ đầy mồ hôi rồi."

Những ngón tay thon dài từ từ len vào trong rồi chậm rãi chạm vào tấm lưng trần của cô. Đầu tiên là đầu ngón tay, sau đó là cả lòng bàn tay, từng chút một bao phủ toàn bộ cơ thể cô, đốt cháy làn da của cô.

Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức sững sờ.

"Nói dối." Kỷ Hàn Đăng ghé sát vào tai cô: "Chị không hề có đổ mồ hôi."

Tuy cậu áy chỉ mới nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên lưng cô và vẫn chưa tùy tiện chạm vào cô nhưng Hứa Quỳnh Quỳnh vẫn thực sự cảm thấy sợ hãi.

Lỡ như....

Lỡ như cậu ấy thật sự làm điều gì đo quá đáng hơn, cô sẽ không thể chống cự được.

Một khi đã đi đến bước đường đó, mối quan hệ của bọn họ sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Cái chết của mẹ con Lưu Nguyệt đã khiến Hứa Quỳnh Quỳnh nhận ra sâu sắc rằng cô thật sự không hiểu rõ con người của Kỷ Hàn Đăng, cậu ấy đã trở thành một người đàn ông trưởng thành đầy nguy hiểm, khó kiểm soát avf cực kỳ hung hãn. Cô không biết sắp tới cậu ấy còn làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Sắc mặt Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức trầm xuống: "Bỏ tay ra."

Kỷ Hàn Đăng vẫn không cử dộng.

Hứa Quỳnh Quỳnh hoàn toàn tức giận: "Buông ra mau!"

Sau vài giây căng thẳng, Kỷ Hàn Đăng mới từ từ buông cô ra.

Hứa Quỳnh Quỳnh lập tức ngồi dậy khỏi giường và kéo xa khoảng cách với Kỷ Hàn Đăng, cô vội vàng chỉnh lại quần áo, tay cô lúc này có chút run rẩy.

Kỷ Hàn Đăng sửng sốt một chút, sau đó cậu ấy cũng ngồi dậy, hạ thấp giọng nói: "Chị đang sợ em sao?"

Vừa rồi cậu ấy lấy hết dũng khí để bộc lộ tình cảm thật của mình với cô, nhưng lúc này cô lại đang sợ cậu ấy.

Tại sao cô lại sợ cậu ấy chứ?

Sợ cậu ấy sẽ làm tổn thương cô sao?

Trong lòng cậu ấy chợt xuất hiện một cảm giác trống rỗng.

Giống như trái tim đang đập mà bị người khác móc ra ngoài vậy.

Kỷ Hàn Đăng giơ tay định chạm vào Hứa Quỳnh Quỳnh, nhưng cô đã nhanh chóng né tránh hành động của cậu ấy.

Hứa Quỳnh Quỳnh lạnh lùng nhìn cậu ấy: "Chẳng lẽ tôi không nên sợ cậu sao?"

Kỷ Hàn Đăng hơi giật mình: "Tại sao?"

Hứa Quỳnh Quỳnh đã hai mươi bảy tuổi nhưng cô vân chưa biết cách để trở thành một người chị gái tốt.

Nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục dung túng cậu ấy như vậy, Kỷ Hàn Đăng nhất định sẽ làm thêm nhiều chuyện khiến cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Là một người chị, cô phải dạy lại cho cậu ấy biết thế nào là đúng sai.

Cô nhìn chằm chằm Kỷ Hàn Đăng một hồi rồi mới nói: "Lưu Nguyệt và Giang Lĩnh chết rồi."

Chiếc quạt cạnh giường bỗng kêu cọt kẹt rồi tắt hẳn.

Trông mắt Kỷ Hàn Đăng không có chút cảm xúc nào: "Ồ.""

Không ngạc nhiên, không hoảng sợ, chỉ có sự bình tĩnh đến lạ thường.

Hứa Quỳnh Quỳnh hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Là cậu làm à?"

Kỷ Hàn Đăng nhìn sâu vào ánh mắt của cô, đột nhiên cười nói: "Cho nên chị sợ em chỉ vì chuyện cỏn con này thôi sao?"

Chát.

Một vết tát hiện rõ trên gò má của cậu ấy.

Toàn thân Hứa Quỳnh Quỳnh trở nên run rẩy: "Chuyện cỏn con? Đối với cậu mà nói gϊếŧ hai mạng người chỉ là chuyện cỏn con thôi sao? Kỷ Hàn Đăng, sống chung với cậu mười ba năm, hiện tại tôi mới biết cậu là loại người biếи ŧɦái độc ác như thế này đấy!"

Biếи ŧɦái.

Quả thật cậu ấy có thể là một kẻ biếи ŧɦái.

Kỷ Hàn Đăng nhẹ nhàng sờ lên chỗ vừa bị cô tát, cậu ấy cười khổ nói: "Người đó đã gϊếŧ dì Triệu và chú Từ, láy đi tiền tiết kiệm cả đời của họ. Thật kinh khủng phải không? Hai mẹ con đó đã tiêu hết số tiền cướp được để chữa bệnh cho đứa con của họ và chuyển đến một thị trấn mới, cuộc sống ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, cũng không hề có ý định ăn năn sám hối, chị thấy điều này có đủ đáng sợ không? Chị, trong lòng chị, em thực sự đáng sợ hơn bọn họ sao?"

"Làm sao cậu biết được bọn họ có hối cãi không?" Hứa Quỳnh Quỳnh hỏi.

"Bởi vì em đã quan sát bọn họ ba năm." Kỷ Hàn Đăng nhẹ nhàng nói: "Dù bọn hộc ó chuyển đến đâu, em cũng sẽ đi theo bọn họ, lúc nào em cũng không ngừng nhắc nhở hàng xóm, bạn cùng lớp, đồng nghiệp và người qua đường của bọn họ dì Triệu và chú Hứa đã từng chết thảm như thế nào, sau đó em đã tìm ra cách để trừng phạt Lưu Nguyệt và Giang Lĩnh, khi con người ta tuyệt vọng nhất thì chỉ cần một tia sáng xuất hiện thì cũng đủ sai khiến bọn họ làm bất cứ thứ gì, em muốn hai mẹ con bọn họ suốt đời bị người đời tẩy chay và bắt nạt, em muốn bọn họ phải đau khổ từng phút từng giiaay cả đời này cũng không được bình yên."

"Nhưng Giang Lĩnh vẫn chỉ là một đứa trẻ..." Hứa Quỳnh Quỳnh lẩm bẩm.

"Chẳng phải mọi người đều từng là những dứa trẻ sao?" Kỷ Hàn Đăng cười lạnh: "Tại sao em phải đi thương hại con của kẻ thù cơ chứ? Trước khi cha cậu ta ra tay, cậu ta có thương hại dì Triệu và chú Hứa không? Ông ta có thương hại chúng ta cũng mới chỉ là những đứa trẻ không?"

"Chú và dì đã nuôi nấng em suốt mười mấy năm, địa vị của bọn họ ở trong lòng em dã vượt xa bố mẹ ruột của em từ lâu. Mỗi lần đến trường điền đơn, em sẽ đều cẩn thận ghi tên Hứa Giang và Triệu Tĩnh Văn vào mục phụ huynh, em đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh để báo đáp bọn họ, tưởng tượng rằng một ngày nào đó em sẽ có đủ dũng khí để đổi tên và đường đường chính chính gọi bọn bọ là bố mẹ, nhưng còn chưa kịp làm gì cả thì chính những người đó đã hủy hoại tất cả."

"Người chị gái đã từng rất vui vẻ tươi sáng chỉ sau một đêm lại trở nên u ám và hoàn toàn chán nản với cuộc sống này. Từ đó trở đi, mỗi nụ cười của chị ấy đều cay đắng và mong manh, tưởng chừng như có thể kết liễu cuộc đời mình bất cứ lúc nào, còn người em trai thì chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn không thể làm được gì."

"Chị, lòng hận thù của em đối với kẻ gϊếŧ người đó dũng không kém gì chị."

Đôi mắt đỏ ửng của Kỷ Hàn Đăng tràn ngập sự hận thù mạnh mẽ.

Khi đó Hứa Quỳnh Quỳnh mới nhận ra rằng trên thế giới này cô không phải người duy nhất bị mắc kẹt trong hận thù.

"Ông ta cho rằng chỉ cần nhảy từ trên cao xuống là đã có thể thoát khỏi tội ác mà ông ta đã gây ra sao? Không, em sẽ không để cho ông ta ra đi thanh thản như thế, em sẽ khiến cho cuộc sống vợ con ông ta còn tồi tệ hơn cả cái chết."

Kỷ Hàn Đăng thở dài: "Nhưng cho dì em có làm gì cũng chẳng là gì so với việc hung thủ đã làm. Ông ta đã gϊếŧ chú và dì, nhưng em chỉ có thể hành hạ tinh thần vợ con ông ta. Suốt ba năm nay, Lưu Nguyệt vẫn sống bình thản như vậy, mỗi ngày vui vẻ bày quầy hàng như không có chuyện gì xảy ra, Giang Lĩnh lần nào cũng đạt dược điểm tối đa, còn thành công được nhận vào trường cấp hai trọng điểm của huyện, cuộc sống thật không công bằng phải không?"

Hứa Quỳnh Quỳnh run rẩy nói: "Cho nên cậu mới quyết định gϊếŧ bọn họ."

"Chỉ cần bọn họ tỏ ra một chút hối lỗi với chị và cố gắng bồi thường cho chị thì lòng căm thù của em không dâng trào mạnh mẽ đến thế, nhưng bọn họ đã không làm vậy dù chỉ một lần. Với tư cách là người nhà của kẻ sát nhân, bọn họ không bao giờ quan tâm đến vợ chồng nạn nhân còn có một cô con gái tội nghiệp, chưa bao giờ ngẫm nghĩ cuộc sống tốt đẹp của mình đã được mua bằng máu và nước mắt gia định nạn nhân. Những người như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao?"

Kỷ Hàn Đăng cúi đầu đến gần cô, đôi môi mền mại hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

Người đàn ông này thực sự cúi xuống hôn cô đầy dịu dàng trong khi còn đang giải thích cho cô biết lý do cậu ấy gϊếŧ người.

Hứa Quỳnh Quỳnh đột nhiên đẩy cậu ấy ra và tát cậu ấy lần nữa.

"Cậu đang làm gì vậy?" Cô vừa tức giận vừa kinh ngạc.

"Em giúp chị lau nước mắt." Kỷ Hàn Đăng vờ như không biết hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu thất thố.

Đó mà gọi là giúp lau nước mắt à?

Hứa Quỳnh Quỳnh cảm thấy có chút buồn cười.

Kỷ Hàn Đăng nhìn chằm chằm những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt cô, nhẹn giọng hỏi: "Chị, chị đang khóc vì bọn họ à?"

Giọng nói nhẹ như lông vũ nhưng lại ẩn chứa một sự tức giận ngầm.

Cậu ấy sẵn sàng chấp nhận cái tát của cô, nhưng cậu ấy lại tức giận vì nước mắt của cô.

"Bọn họ chết là xứng đáng, tại sao chúng ta phải rơi nước mắt vì họ?"

Bọn họ có tư cách gì khiến chị gái cậu ấy phải khóc?

"Tôi khóc cho cậu, Kỷ Hàn Đăng." Hứa Quỳnh Quỳnh nói: "Tôi khóc vì sự ngu ngốc và sa đọa của cậu. Tôi không thông cảm với vợ con của kẻ thù, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bọn họ. Tôi từng nghĩ đã nhiều năm trôi qua như vậy, cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi cái bóng của bố mẹ mình, cậu đã nỗ lực thành công thi đỗ vào một trường đại học có danh tiếng, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và ngay thẳng và còn có một tương lai tươi sáng đang chờ đợi cậu ở trước mắt, nhưng tôi đã sai rồi, thực ra cậu vẫn chưa thể đi ra từ bóng tối."

Biểu cảm trên mặt Kỷ Hàn Đăng lập tức trở nên cứng đờ.

Từ khi còn nhỏ cạu ấy đã biết mình chỉ là một con chuột cống trong rãnh nước. Mọi người đều ghét bỏ và coi thường cậu ấy.

Điều đó không quan trọng, dù sao cũng là sự thật.

Nhưng tại sao khi nghe Hứa Quỳnh Quỳnh nói ra như vậy, trong lòng cậu ấy lại có một loại cảm giác như bị xé nát cơ chứ?

"Ngay từ lần đầu tiên cậu chuyển đến nhà chúng tôi, tôi đã biết cậu là một đứa trẻ đầy mưu mô, nhưng việc cậu cố tình tỏ vẻ ngoan ngoãn để được yên ổn sống chung với mọi người là điều dễ hiểu, nhưng cậu lại ác độc đến mức dám gϊếŧ người dưới danh nghĩa vì muốn giúp đỡ tôi và báo thù cho tôi, để cho phần thú trong người cậu tùy ý lộng hành, coi mạng người chẳng ra gì, kể cả trẻ con. Kỷ Hàn Đăng, cậu nghĩ lại xem cậu và tên gϊếŧ người đó có gì khác nhau không? Cậu cũng đã trở thành một tên gϊếŧ người giống như ông ta rồi."

"Quả nhiên câu giống hệt bố mẹ mình,, cậu là một kẻ biếи ŧɦái sinh ra đã có gen tội phạm."

"Kỷ Hàn Đăng, cậu làm tôi vô cùng thất vọng."

Từng con chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim cảu Kỷ Hàn Đăng.

Cậu ấy ngơ ngác nhìn cô, ánh sáng trong mắt cậu ấy dần dần tiêu tan, cuối cùng cũng chỉ còn một màu đen không đáy.

Hứa Quỳnh Quỳnh biết những lời cô vừa nói ra nhất định sẽ làm tổn thương cậu ấy, cố chính là cố ý nói như thế.

Nếu không thì cô có thể làm gì khác đây?

Chẳng lẽ cô nên ôm cậu ấy vào lòng và vui vẻ khen ngợi việc làm cảu cậu ấy sao?

Hay là nên chạm vào đầu của cậu ấy để an ủi cậu ấy và nhắc nhở cậu ấy lần sau đừng làm những chuyện như vậy nữa?

Đây không chỉ đơn thuần là thi trượt hay đánh nhau với bạn cùng lớp mà là một vụ gϊếŧ người, đứa em trai duy nhất của cô, Kỷ Hàn Đăng, đã thật sự gϊếŧ người.

Bây giồ cô không còn sợ cậu ấy nữa mà phải nói đúng hơn là căm ghét cậu ấy.

Cô thật sự phẫn nộ với hành động của Kỷ Hàn Đăng.

Cô ghét việc cậu ấy không vâng lời cô, cô ghét việc cậu ấy đã lạc lối, cô ghét việc cậu ấy đã trở nên hoàn toàn xa lạ chỉ sau một đêm, cô ghét việc cậu ấy đã bí mật thực hiện kế hoạch trả thù của mình trong ba năm qua mà không hề nói một lời nào với cô.

Vừa rồi cậu ấy còn đang vui vẻ dệt nên một tương lai tươi sáng cho cô, còn cô thì gần như khao khát về thế giới mới mà cậu ấy nói đến, nhưng bây giờ khi phơi bày sự thật bi thảm ra trước mắt, cậu ấy và cô đều không có đủ tư cách để có một tương lai tươi sáng như thế.

"Cho nên... chị muốn đi tố cáo tội ác của em sao?" Kỷ Hàn Đăng nhếch môi cười nói: "Định học theo anh trai Mộc Húc luôn đứng về phía công lý ầ?"

"Đúng vậy." Hứa Quỳnh Quỳnh mặt không biểu cảm nói: "Tôi muốn đưa cậu đến cục cảnh sát ngay lập tức. Hai mạng sống cũng đủ để kết án tử hình cậu rồi. Kỷ Hàn Đăng, là tự tay cậu đã hủy diệt chính mình!"

"Tốt."

Kỷ Hàn Đăng thản nhiên cười, sau đó đứng dậy rời khỏi giường Hứa Quỳnh Quỳnh.

Hứa Quỳnh Quỳnh ngồi một mình trên giường, cô cúi đầu, đau khổ lấy tay che mặt.

Những giọt nước mắt tràn qua kẽ ngón tay rồi sau đó rơi xuống tấm chăn màu xám nhạt.

Ngoài cửa số bình minh cũng đàn từ từ dâng lên.

Một đêm dài đen tối sắp kết thúc rồi.