Chương 22

Lúc này, Lâm Yên đi xuống và đã thay một bộ váy ngủ khác.

Đôi dép lê màu tím tôn lên đôi chân ngọc quyến rũ tinh xảo của cô.

Kiểu dáng của chiếc váy ngủ không gợi cảm lắm nhưng khi cô mặc vào thì lại trông rất quyến rũ.

Mái tóc dài gợn sóng được buộc bằng dây chun khiến cô có cảm giác mình là một người vợ, người mẹ đảm đang.

"Anh rể đâu? Bảo anh ấy dậy trông chừng nhà đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Lâm Yên cười tươi như hoa nói tiếp:

"Tối nay, ông chú nào đó rất vui khi thắng, chúng ta phải ăn một ít tiền lẻ để hồi vốn chứ."

Lâm Linh không muốn đi, dù sao, không có ai đang theo dõi ở quầy.

Nhưng Lâm Yên không nhẹ nhàng chút nào.

Cô đi đến cửa bên cạnh cô và đá vài cái.

Cô hét lên một cách giận dữ:

"Trần Đại Sơn, anh chết chưa, ta muốn đi ăn khuya với Linh Nhi."

"Được chứ."

Với nửa thân trên để trần, Trần Đại Sơn mở cửa và ngái ngủ bước ra ngoài.

Trông anh như một người bị vợ quản rất nghiêm.

Nhìn bề ngoài, Lâm Yên chỉ như một người phụ nữ quyến rũ.

Thực sự không ai có thể biết rằng cô là một con hổ mạnh mẽ.

"Chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngươi trông quầy đi, chờ ta mang đồ ăn về."

Khi Lâm Yên nói chuyện với Trần Đại Sơn, không có một chút lịch sự nào.

Trông cô giống như đang ra lệnh cho nô ɭệ.

"Được, đi cẩn thận."

Trần Đại Sơn cười khúc khích và không quan tâm đến giọng điệu của Lâm Yên.

Lâm Linh lấy ra một số danh sách và thì thầm điều gì đó với Trần Đại Sơn bằng giọng nhẹ nhàng.

Sau đó, ba người Trương Đông rời khỏi cổng khách sạn.

Dưới sự gợi ý của Lâm Yên, bữa ăn đêm lại hóa ra là một nồi thịt chó.

Trương Đông đã phần nào quen với phong cách táo bạo của người đẹp này.

Nhưng anh ấy hơi khó hiểu với mối quan hệ kỳ lạ này, Trần Đại Sơn quá đơn giản và trung thực.

Vợ và em dâu đi cùng người đàn ông lạ đi ăn trong đêm, nhưng anh ta không tức giận chút nào, thật sự như vậy thì là quá vô dụng.

Thịt chó hầm kiểu Quảng Đông bốc khói nghi ngút.

Mùi vị của nó có thể kí©h thí©ɧ khẩu vị ngay cả trong mùa hè nóng bức.

Vị ngon trong không gian nhỏ, quán này chỉ cách quán ăn trước vài bước chân.

Chủ cửa hàng này dường như rất biết Lâm Yên.

Khi họ vừa đến lập tức dọn bàn và ghế đẩu, ân cần đặt nồi thịt chó lên giá rồi lập tức quay lại ân cần hỏi:

"Cô Yên, hôm nay cô muốn uống rượu hay bia?"

"Bia, mùa hè chỉ có ma mới uống rượu trắng."

Lâm Yên không chút khách khi hung dữ nói:

"Đầu tiên gọi ba chai trước đã, nhất định phải đủ lạnh, không có đá sẽ không trả tiền."

"Ok!"

Ông chủ mỉm cười và vội vã chuẩn bị.

Thịt chó chấm tương ớt (Thật sự là tương ớt nhé – mỗi vùng một cách ăn) ăn thật ngon, món ngon vừa vào miệng lập tức mồ hôi chảy đầm đìa.

Thực sự là một niềm vui lớn trong cuộc sống khi được ăn đồ ăn ngon rồi uống một ly bia hoặc đồ uống đông lạnh vào thời điểm này.

Khi bia được phục vụ mang lên, mỗi người một chai.

Anh cũng không ngờ Lâm Linh cũng uống.

Mà mỗi lần uống đều uống một ngụm lớn.

Cái này khiến Trương Đông cũng có chút kinh ngạc.

Dưới hơi nước nóng và tác dụng của bia, khuôn mặt của hai chị em Lâm Yên đỏ bừng.

Một người thanh khiết như nước, một người thì lại rất quyến rũ.

Trương Đông cảm thấy mắt mình mờ đi.

Những người đàn ông ở các bàn khác thỉnh thoảng lại nhìn sang bên anfy.

Rõ ràng là họ ghen tị và đang đoán đây là cô gái của cửa hàng nào.

Nếu cso quen họ cũng muốn bảo vệ họ.

Ba người Trương Đông đói đến mức ăn hết nửa nồi thịt mà không nói lời nào.

Điều khiến Trương Đông hơi sững sờ là lúc anh nhìn lại hai chị em.

Cả hai chị em Lâm Yên đã uống hết hai chai bia, trong khi anh thậm chí còn chưa uống hết nửa chai.

Chủ cửa hàng dường như biết rất rõ về hai chị em Lâm Yên nên không ngạc nhiên chút nào.

Bia cứ được phục vụ hết chai này đến chai khác.

Lâm Linh cũng xõa hết mình, thậm chí còn dùng xúc xắc để thi đấu với Lâm Yên, chơi trò khoác lác rồi rót hết ly rượu này đến ly khác.

Trương Đông sững sờ đứng bên ngoài quan sát, anh tự hỏi rượu đã đi đâu hết trong hai thân hình nhỏ bé ấy.

Cuối cùng, chị em Lâm Yên đã thực sự đấu với nhau mạnh mẽ và uống cho đến khi trời tối.

Trương Đông vẻ mặt kinh hãi, anh ở bên cạnh bị coi như đồ trưng bày, cả hai không để ý tới anh.

Sau khi ăn cơm, uống hơn 10 chai bia.

Trương Đông uống không đến hai chai.

Bữa ăn này không đắt, chỉ khoảng 200 tệ.

Khi ăn xong, chị em Lâm Yên đã có chút say.

Nói chuyện thì thè lưỡi, cả hai phải đỡ nhau khi sắp rời đi.

Chị em Lâm Yên có thể là tái sinh của hai người nghiện rượu anh nghĩ.

Anh không biết họ đang giở trò gì mà uống bia nhiều như thế này nhưng anh rất vui khi được giúp đỡ họ.