Chương 5: Vậy thì đừng ngủ

Phó Viện vừa tắm rửa xong, Phó Trừng đã ôm lấy cô bắt đầu hôn.

Cô bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, quần áo bị lột sạch, cô đẩy đẩy anh, tỏ vẻ kháng cự: “Ngày mai em phải đi trượt tuyết.”

Phó Trừng đè ở trên người cô, côn ŧᏂịŧ cứng rắn ma xát miệng huyệt, qυყ đầυ to lớn căng tiểu huyệt ra, mạnh mẽ đâm vào.

“Làm xong rồi ngủ sớm một chút.”

Anh không cho cô cơ hội nói chuyện, cường thế cạy môi cô ra, nửa người dưới mãnh liệt va chạm.

Nụ hôn khí thế kí©h thí©ɧ cơn kí©ɧ ŧìиɧ, Phó Viện đã quên mất việc phải từ chối anh trai.

Qυყ đầυ va chạm nơi mềm mại nhất hoa huyệt, cảm giác tê dại khiến cô run rẩy không ngừng.

Theo tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh hơn của anh, tiểu huyệt co rút lại xoắn chặt, anh ôm chặt cô đâm sâu một cú thúc cuối cùng, đột nhiên âm thanh di động vang lên cắt ngang động tác của anh.

Anh lấy điện thoại từ bên gối ra nhìn, là bạn cùng phòng của cô.

Phó Viện không muốn nghe cuộc điện thoại này, anh ác ý nhìn cô, bấm nhận điện thoại, nghiền nát tâm huyệt cô.

“Viện Viện, Trương Kỳ và bạn trai cậu ấy đều không đi, đưa vé cho tớ rồi, cậu có muốn đưa bạn trai cậu đi cùng không?”

Phó Viện nghe được giọng nói của Tống Lâm trong điện thoại, không dám mở miệng, sợ sẽ ưm một tiếng khiến người khác cười nhạo.

“Tớ sẽ gọi Vương Ngọc, còn thừa một tấm vé, cậu đưa bạn trai cậu đi cùng nhé, vừa hay các cậu ở một phòng, tớ và Vương Ngọc một phòng.”

Tiểu huyệt bị ngón tay anh xoa nắn, côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng đâm thọc mấy cái sau đó mới dùng sức đâm mạnh, cô cắn chặt răng, hừ một tiếng.

Tống Lâm cho rằng cô đã đồng ý, vui vẻ nói: “Hôm nay bọn họ nói đã gặp bạn trai cậu, rất đẹp trai, ngày mai nhất định phải dẫn tới cho tớ xem đó.”

“Đẹp thì đẹp, nhưng mà quá lạnh lùng.” Người xen miệng vào chính Vương Ngọc chiều nay nhìn thấy anh trai ở cổng trường.

Phó Trừng cười nhạt, bóp chặt eo cô, đùa nghịch vòng eo, tốc độ đưa đẩy nhanh hơn.

Rốt cuộc cô cũng không nhịn được, trực tiếp cúp điện thoại.

Phó Trừng thấy cô cúp điện thoại, không chút kiêng kỵ, mạnh mẽ đánh vào sâu trong hoa tâm cô, cô không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng, như là tiếng rêи ɾỉ của một chú mèo.

Anh nắm lấy bộ ngực sữa của cô, tùy ý đùa bỡn, âm thanh cơ thể va chạm vào nhau quanh quẩn trong phòng, trộn lẫn cả tiếng phụt nước, hết sức da^ʍ mĩ.

Anh nỗ lực đong đưa, khiến cô nhớ tới một loài động vật.

—Trâu cày ruộng.

So sánh này, cô có chút buồn cười.

Thấy khóe miệng cô xuất hiện ý cười, anh va chạm càng nhanh càng mạnh hơn, đôi mắt cô nheo lại, anh đắc ý cắn môi cô: “Vừa rồi cười cái gì?”

Cả người cô run rẩy, nhục huyệt co rút, xoắn chặt lấy gậy thịt của anh, xương cụt tê dại, bất chấp đáp án của cô, xuyên xỏ trong tiểu huyệt của cô, lực va chạm vừa nặng lại vừa sâu, bên trong đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cô mềm như bông nằm ở trên giường, để mặc cho thứ dịch nóng bỏng chảy dọc theo hai chân ra ngoài, anh đùa bỡn đầṳ ѵú cô, cô co giật người, anh cười khẽ thấp giọng hỏi: “Nói cho anh biết, vừa rồi em cười gì?”

Đương nhiên Phó Viện không thể nói, cô cười anh là một con trâu đang rầu rĩ cày ruộng, cô giật giật mí mắt, nói sang chuyện khác: “Ngày mai em còn phải dậy sớm.”

Phó Trừng không phải người cuồng tìиɧ ɖu͙©, khi còn học cấp ba, một năm bọn họ cũng chỉ làm hai ba lần.

Sau đó lên đại học, anh thuê nhà ở bên ngoài, hai người ở chung, một tháng cũng chỉ sinh hoạt hai ba lần.

Mà tối nay, anh cực kỳ muốn cô.

Đặc biệt là cô không phủ nhận mình là bạn trai của cô, thật sự muốn làm cô mãi mãi.

Anh lấy bαo ©αo sυ trên tủ đầu giường ra, mở ra.

Mí mắt Phó Viện giật giật, sốt ruột nói: “Anh.”

Anh cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú căng tròn, liếʍ láp: “Em ngủ của em, anh làm của anh.”

Cô rất muốn ngủ, nhưng ngón tay anh đang đưa đẩy bên trong âʍ đa͙σ vốn ướŧ áŧ của cô, cô không thể ngủ được.

Cô mở to mắt, oán trách nói: “Anh như vậy, em còn ngủ như thế nào?”

Gậy thịt nóng bỏng cách một lớp áo mưa mỏng đặt ở miệng huyệt, trái tim cô đột nhiên trở nên hồi hộp, sau khi anh đâm vào, cười tà ác nói: “Vậy thì đừng ngủ.”