Chương 4: Nụ hôn vị cay

Nồi lẩu vừa mới đặt lên bếp, các đàn chị mới quen trong hoạt động Tết Nguyên Đán nhìn thấy Phó Viện, theo bản năng cô giữ khoảng cách với Phó Trừng, Phó Trừng không vui giữ lấy vòng eo cô, kéo cô vào người mình.

Các đàn chị nhìn thấy Phó Trừng thì hai mắt tỏa sáng: “Tiểu Phó, đây là bạn trai em sao?”

Phó Viện ấp úng không nói nổi từ vâng, tay Phó Trừng vuốt ve eo cô, khe khẽ nói nhỏ ở bên tai cô: “Nói với bọn họ anh là ai.”

Tư thế dính chặt lấy nhau của hai người, khiến nụ cười trên mặt các đàn chị càng thêm mờ ám: “Bảo sao Lý Thế Cường kia theo đuổi em, em lại không thích, thì ra là hoa đã có chủ.”

Cánh tay vuốt ve bên hông cô tăng thêm lực, anh nhấc mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo tối sầm đảo qua các đàn chị, đàn chị bị ánh mắt lạnh băng của anh làm cho không được tự nhiên, vội vàng tìm cớ rời đi.

Phó Viện thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Bọn họ bị anh dọa chạy rồi.”

Phó Trừng tức giận hừ một tiếng: “Ai lại theo đuổi em?”

Phó Viện gắp một miếng dạ cỏ, nghiêm túc ‘bất ổn’ nhúng vào nồi lẩu, thấy cô không trả lời, anh cầm đũa lên ‘giành’ lấy dạ cỏ, cho vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.

Phó Viện lại gắp một miếng, anh lại cướp đi lần nữa.

Sau khi lặp lại ba bốn lần, cô đặt đũa xuống: “Anh.”

Tiếng hừ nhẹ nhàng này, như là đang làm nũng, trong lòng Phó Trừng vui vẻ, lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Hỏi em đấy?”

Phó Viện quay đầu nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Em không biết Lý Thế Cường là ai.”

Có lẽ cô bị chứng mù mặt.

Phó Trừng cũng không biết cô thật sự không biết, hay là đang giả ngu, nhúng dạ cỏ bỏ vào bát của cô, trầm thấp nói: “Sau này có ai theo đuổi em, thì phải nói đã có bạn trai rồi.”

Phó Viện nuốt dạ cỏ xuống, tuỳ ý ừ một tiếng.

Phó Trừng xoa mái tóc mềm mượt của cô, đôi mắt dịu dàng phóng ra yêu thương, ánh lưu luyến khiến Phó Viện không thể nghiêm túc ăn lẩu, cô nhíu nhíu mày, gắp miếng thịt bò bỏ vào trong bát anh.

Anh không thích ăn lẩu cay, cô nhúng cho anh ăn chính là ngăn lẩu nấm, không biết cô vô tình, hay là cố ý, trong lòng anh bùng lên một cảm xúc khác thường.

Cô vừa ăn vừa hít hà, kêu quá cay.

Phó Trừng cực kỳ thích dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh đưa ly nước qua, trong mắt tràn ngập ý cười: “Người có thể ăn cay như vậy vẫn thấy cay?”

Hai mắt Phó Viện bị hơi nóng, hơi cay làm chảy nước mắt, khıêυ khí©h nói: “Anh thử xem?”

Phó Trừng rút khăn giấy ra lau dầu ớt cay trên khóe miệng cô, ánh mắt dịu dàng: “Không ăn thì đi thôi.”

*

Góc rẽ trong phòng vệ sinh.

Phó Viện bị Phó Trừng ấn ở trên tường, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi bị cay đến đỏ bừng của cô, khóe môi nhếch lên cười: “Để anh nếm thử một chút xem có phải thật sự rất cay hay không.”

Hơi lạnh trong miệng anh, môi răng quyện vào nhau, vị cay trong miệng cô thông qua vị giác truyền lên não, anh liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi cô, cuốn lấy lưỡi cô mạnh mẽ hôn sâu —

Sau nụ hôn, nước miếng cô chảy xuống theo khóe miệng, ý cười trong mắt Phó Trừng càng sâu hơn, khuôn mặt cô xấu hổ mà đỏ bừng.

Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve khóe môi cô, anh cúi đầu nhìn xuống phần thân dưới hùng vĩ, ánh mắt sâu xa nhìn về phía cô.

Tất nhiên cô cũng cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Phó Trừng, quay đầu đi, ngượng ngùng cắn môi nói: “Em khát.”

Phó Trừng đưa điện thoại cho nàng: “Mật khẩu thanh toán là sinh nhật của em, muốn uống gì thì chọn đi.”

Dứt lời, anh xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn bóng lưng phóng khoáng của anh trai, Phó Viện rơi vào trầm tư, bọn họ như vậy rốt cuộc có đúng hay không.

Có lẽ vạn vật trên thế gian này, không phải chỉ có đúng và sai, còn có cả những thứ khác.

*

Phó Viện không mở di động của Phó Trừng ra, anh để ảnh màn hình là ảnh chụp chung của bọn họ, nếu có người click mở album di động của anh ra là sẽ phát hiện, trong album của anh có rất nhiều ảnh chụp chung với Phó Viện ở trên giường.

Phần lớn là anh cưỡng ép cô chụp ảnh lưu niệm.

Có mấy lần, trong lòng cô tức giận lén lút xóa ảnh chụp của anh, sau khi bị anh biết, anh đè cô ở trên giường, không báo trước mà thao, bắn trong.

Vào lúc cô cao trào vô lực nằm ở trên giường, khi gương mặt ửng đỏ, anh đã chụp ảnh chung với cô.

Sau vài lần như thế, cuối cùng cô không dám động vào những thứ bên trong di động của anh.

Khi Phó Trừng từ phòng vệ sinh đi ra, từ xa đã thấy Phó Viện đang dựa vào lan can ngây ngốc cắn ống hút uống trà sữa, anh rất tự nhiên nhận lấy ly trà sữa trong tay cô hút một ngụm, nhíu nhíu mày:” Quá ngọt. “

Phó Viện nhấc nhấc túi nilon nói: “Mua cho anh ly nước chanh.”

Phó Trừng lại muốn hôn cô.

Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ cho anh, một lúc lâu sau, anh mới nhận lấy nước chanh, cô nhìn chằm chằm ống hút của anh, hỏi: “Dễ uống không?”

“Giống nhau.”

Cô thở dài một tiếng: “Nếu biết trước em đã mua Yakult chanh rồi.”

Phó Trừng cầm tay cô, đưa ống hút đến bên miệng cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Rốt cuộc Phó Trừng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống cánh môi cô: “Đồ em gái mua, cho dù là thuốc độc, cũng ngọt.”

Phó Viện ngẩn ra, cắn ống hút, nếm thử một ngụm, lắc lắc đầu: “Em không thích hương vị này, vẫn là trà sữa của em dễ uống.”

Thân hình cao lớn của Phó Trừng cúi xuống, cắn ống hút của cô, hút một ngụm trà sữa, nói: “Đi dạo phố nữa không?”

Phó Viện bỗng bị những lời này của anh làm cho hoang mang, nhớ tới phản ứng của anh sau khi hôn, cô suy nghĩ bậy bạ.

“Em muốn mua kẹp tóc.”

Chẳng qua là lấy cớ, cô sợ loại kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ lσạи ɭυâи này, giống như trúng độc, căn bản không thể buông bỏ.