Chương 2: Du͙© vọиɠ

Phó Viện bị Phó Trừng ôm vào trong ngực, tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai khiến nhịp tim cô tăng nhanh, cũng không phải rung động, mà là sợ hãi.

Sợ anh sẽ làm gì đó, cô di chuyển cánh mông, muốn điều chỉnh tư thế thoải mái, lại bị anh đè lại.

Cả người cô chấn động, sợ hãi nói: “Anh.”

Anh giữ chặt vòng eo cô, giọng nói bình tĩnh: “Nhìn lại lần nữa.”

Phó Viện muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh, nhưng không ngờ anh dùng sức giữ chặt bế cả người cô lên, cô bất an gọi một tiếng: “Anh.”

“Viện Viện không muốn nhìn, vậy thì không nhìn.” Anh cười khẽ, khóe môi nhếch lên một độ cong đẹp mắt, rõ ràng là đẹp như vậy, nhưng luôn khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Anh dịu dàng đặt cô ở trên giường, cúi người chống ở bên cạnh người cô, ánh mắt đáng thương của cô, càng khiến anh cảm thấy có hứng thú.

“Sợ?” Anh cười nhẹ một tiếng, dùng dươиɠ ѵậŧ cương cứng đυ.ng nhẹ vào háng cô: “Anh sẽ nhẹ một chút.”

Anh nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo trên người cô, hôn lên đôi môi, cơ thể trắng nõn mềm mại của cô như một vật quý giá, ngón tay chậm rãi vuốt ve rốn cô, cả người cô run rẩy, anh cười ra tiếng, âm thanh cực nhẹ: “Không phải đã thấy thoải mái rồi sao? Sao còn lo lắng như vậy?”

“Anh, em không muốn làm.” Ánh mắt Phó Viện né tránh: “Chúng ta như vậy không đúng.”

“Khi nào thì em muốn làm với anh?” Khi nói chuyện ngón tay anh đã đâm vào trong hoa huyệt mềm mại, đường đi khô khốc đã ẩm ướt sau khi mấy chục cái thọc vào rút ra, giọng nói anh lại cực kỳ lạnh lẽo : “Bỏ thân phận anh là anh trai của em sang một bên, em cũng không muốn làm với anh một chút nào sao?”

Hai chữ không muốn tựa như đã biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên mặt cô, lực tay anh nặng nề hơn.

Phó Viện bị ngón tay anh thọc vào rút ra mà khóe mắt ướŧ áŧ, âm thanh nghẹn ngào: “Anh, đừng.”

Anh cúi thấp người, cắn xuống đầṳ ѵú căng tròn đang dựng thẳng lên của cô, dòng điện trong đầu cô chạy tán loạn, mâu thuẫn giữ việc vừa muốn vừa sợ, bàn tay nhỏ của cô đặt ở giữa hai người, cô kháng cự một chút, khiến anh có chút bất mãn: “Đừng lộn xộn, làm em đau, em lại khóc.”

“Anh... Em sợ...”

Khi ở giường mỗi lần cô dùng kiểu khóc nức nở này nói chuyện, ham muốn của anh lại càng tăng, càng muốn trêu chọc cô hơn.

Anh cong cong môi, không chút hoang mang cởi bỏ qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng để ở cửa huyệt, nhịp tim cô càng hỗn loạn, hai chân theo bản năng khép chặt lại, né tránh sự xâm nhập của anh.

Ở trong mắt Phó Trừng động tác này như là muốn từ chối lại như nghênh đón anh, anh liếc cô, khàn giọng nói: “Sợ cái gì? Chúng ta là người yêu, thẳng thắn gặp nhau, làm đối phương vui sướиɠ, là chuyện bình thường, đừng tạo gánh nặng tâm lý quá lớn cho mình.”

Hai chân cô bị anh mở ra, tiểu huyệt mềm mại lộ ra trong không khí, anh nhìn chăm chú, hai mắt đỏ lên, đôi mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© khiến Phó Viện vừa thẹn vừa sợ, cô liếc nhìn qua, không hề nhìn anh.

Anh không vội đi vào, chỉ cọ xát ở miệng huyệt, đêm nay cô cực kỳ nghe lời, ngay cả tiểu huyệt cũng ướt nhanh hơn trước kia một chút.

Trên khoé miệng anh lộ ra nụ cười, hôn lên cái trán của cô, thái dương, cho đến cánh môi, dừng lại trên cánh môi có chút lạnh lẽo, rồi sau đó lại nóng bỏng, Phó Viện cảm thấy cả người giống như bị đốt cháy.

Cô vặn vẹo cơ thể, giọng nói mềm như bông: “Em sợ đau...”

Phó Trừng giàu kiên nhẫn, ngón tay linh hoạt quấy loạn bên trong tiểu huyệt, nước trong tiểu huyệt tràn ra, cơ thể Phó Viện như đang bị kiến gặm cắn, ngứa ngáy khó nhịn, trong âm thanh phát ra sự mềm mại đáng yêu khó có thể che giấu.

“Anh... Đừng....”

Phát hiện nước của cô càng ngày càng nhiều, anh càng thêm hưng phấn hơn trước kia, côn ŧᏂịŧ cứng rắn để ở miệng hoa huyệt ẩm ướt của cô, phần eo hơi hạ xuống, chậm rãi đưa côn ŧᏂịŧ vào.

Số lần hai người làʍ t̠ìиɦ cũng không nhiều, Phó Viện cũng chưa thể hoàn toàn thích ứng dươиɠ ѵậŧ thô dài của anh, cô nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Anh dừng lại hỏi: “Rất đau?”

Phó Viện quay đầu, vùi đầu vào trong gối, nức nở đáp lại một tiếng.

Động tác của anh chậm lại, dươиɠ ѵậŧ thô dài dừng ở bên tiểu huyệt, anh nhẹ nhàng đưa đẩy, ném chiếc gối bên đầu cô xuống mặt đất, anh xoay đầu cô lại, giọng điệu ngạo mạn: “Còn đau không?”

Cô thuận theo lắc lắc đầu.

Đau đớn, bị những cảm giác kỳ quái thay thế.

Anh cúi đầu nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô: “Anh muốn vào.”

“A...”

Cô bị nụ hôn của anh cuốn lấy, cơn đau không như ý muốn ập tới, cô nhắm chặt đôi mắt, khi nghe thấy anh cười khẽ, mở mắt, khó hiểu nhìn về phía anh.

“Viện Viện thật đáng yêu.”

Anh nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống trên người cô, côn ŧᏂịŧ đưa đẩy qua lại trong mật huyệt, cô không biết để bàn tay nhỏ nhắn của mình ở đâu, chậm rãi đặt lên sau lưng anh, cảm nhận được cô chủ động, anh càng ra sức vận động hơn.

Hoa huyệt co rút xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ anh, trong mắt Phó Trừng lộ ra vẻ động tình, âm thanh khàn khàn: “Yêu anh không?”

Cô nhất chết cắn môi, cũng không mở miệng, ngón tay bám ở phía sau lưng dùng sức bấm xuống, ngửa đầu thở nặng nề.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, cảm nhận được tiểu huyệt đang không ngừng co rút, âm huyệt hút lấy côn ŧᏂịŧ, kɧoáı ©ảʍ tê dại lan khắp cơ thể, không nói nên lời.

“Trên thế giới này, không có ai yêu em hơn anh.” Anh mạnh mẽ va chạm khiến âm thanh nức nở của cô liên tục đứt quãng.

Da^ʍ thuỷ trong mật huyệt càng ngày càng nhiều, cô cũng không biết mình bị làm sao, làʍ t̠ìиɦ với anh trai ruột của mình, lại có phản ứng dữ dội như vậy.

Cô nghĩ chắc chắn đây là du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất của loài người.

Anh va chạm càng lúc càng nhanh, cơ thể cô căng chặt, ngón chân cuộn tròn lại, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên đại não, côn ŧᏂịŧ xuyên qua tâm huyệt dùng sức va chạm ở cửa tử ©υиɠ, cô run rẩy gọi anh.

Anh ngậm lấy môi cô, cô vô ý thức vươn cái lưỡi đinh hương ra, cô chủ động không khác gì liều thuốc du͙© vọиɠ, anh không kiêng nể gì mà đưa đẩy, mạnh mẽ lại nhanh chóng.

Cô bị anh thao mà cả người run rẩy, đầu ngón chân cuộn tròn, khi cao trào ập đến, hai chân quấn chặt lấy eo anh, quấn chặt anh không chịu buông, anh bắn vào cơ thể cô, nhìn bả vai cô co rút run rẩy, anh thở gấp cười ra tiếng.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực.

“Biểu hiện rất khá.” Anh vùi trên cổ cô, hôn nhẹ vài cái, dừng lại ở gò má khi khoá chặt đôi mắt cô: “Anh không lừa em, làʍ t̠ìиɦ là chuyện rất thoải mái, em thích anh hơn, em sẽ càng thoải mái.”

Phó Viện nghiêng nghiêng đầu, không trả lời.

Không liên quan gì đến thích, chỉ là du͙© vọиɠ mà thôi.