Chương 1: Đừng như vậy

Di động trong túi xách rung lên, đồng học nhắc nhở cô nhận điện thoại, cô lấy di động ra nhắc mí mắt lên nhìn, thấy rõ một chữ ‘Honey’ trên màn hình.

Cô cứng lại, ngắt điện thoại.

Khi đang chuẩn bị sửa tên người liên lạc, điện thoại Wechat vang lên: ‘Honey’

Anh sửa tên danh bạ này từ khi nào?

Xung quanh vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ, Phó Viện nghe điện thoại WeChat.

“Ở đâu?” Trong âm thanh lạnh lẽo thuộc về anh có mấy phần không kiên nhẫn, có lẽ là chờ lâu.

Phó Viện nhéo nhéo ngón tay báo đúng vị trí của mình.

“Mấy giờ về?” Giọng nói anh luôn dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta sợ hãi, thấp thỏm lo âu.

Cô nắm thật chặt cái ly trong tay: “Buổi tối em muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng.

Cô biết anh đang tức giận, cô bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng giải thích một câu: “Em có chút không thoải mái.”

Phó Trừng bình tĩnh nói: “8 giờ anh tới đón em, được chứ?”

Được chứ?

Không được.

Nhưng cô không dám nói.

Cô lắc đầu nói: “Vâng.”

*

8 giờ, điện thoại đúng giờ vang lên.

Bạn cùng phòng cười nhạo cô bị chồng quản lý nghiêm.

Không có ai biết cái người dùng tư cách bạn trai cô để xuất hiện, chính là anh trai ruột một mẹ đẻ ra với cô.

Phó Viện đi xuống dưới lầu, ôm lấy áo khoác lên người, anh tự nhiên gỡ khăn quàng cổ xuống quàng lên cổ cô.

Cô cúi đầu nhìn mũi chân, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Anh, chúng ta không đừng như vậy.”

Phó Trừng cụp mắt xuống, đeo găng tay lên tay cô: “Đừng như thế nào?”

“Em là em gái ruột của anh.”

Những lời này, cô đã nói ít nhất là mấy trăm lần, trước kia chỉ là trong lúc ở trên giường, cô sợ hãi nên mới có thể nói như vậy.

Màn đêm u ám, ánh đèn ấm áp chiếu lên người cô, Phó Trừng giơ tay vuốt ve gương mặt cô: “Đừng nghĩ lung tung.”

Phó Viện lắc đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt, cắn môi dưới gọi anh: “Anh.”

Lòng bàn tay ấm áp của Phó Trừng đang ở gương mặt cô vuốt ve đến khóe mắt cô, cả người cô bắt đầu run rẩy, sự sợ hãi trong giọng nói càng ngày càng rõ: “Anh.”

Anh giữ cằm cô, hôn lên môi, sau nụ hôn phớt qua anh trầm thấp nói: “Không ai biết.”

Nước mắt trong mắt cô rơi xuống khóe miệng, anh nhíu mày, lòng bàn tay lau nước mắt, nét mặt mờ ám nói: “Khóc cái gì? Em cho rằng em khóc anh sẽ buông tay, đời này cũng không thể, trừ khi anh chết. Đừng nghĩ đến Tống Nhất Bác, nếu cậu ta biết em và anh trai ruột lên giường, sẽ nghĩ về em như thế nào? Cậu ta vẫn sẽ thích em sao?”

Phó Viện nghe được cái tên quen thuộc, liều mạng lắc đầu.

Khoé miệng Phó Trừng nhếch lên, nắm lấy tay cô, đi tới ven đường, vẫy tay gọi taxi.

“Anh, không phải vì cậu ấy.” Cô nghẹn ngào.

Anh duỗi tay ôm cả người cô vào trong lòng ngực, nhìn chằm chằm vào gương mặt mềm mại trắng nõn của cô, nghiêm túc nói: “Về nhà có thể làm không?”

Đúng lúc taxi dừng lại, trong đầu Phó Viện rối tung cả lên, rõ ràng là nên từ chối, nhưng bởi vì sợ hãi, mà không dám.

Thấp thỏm, cô rút tay về, nhỏ giọng trả lời: “Cơ thể em không thoải mái.”

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô, cảm giác bị nhìn chăm chú cũng không ổn, vốn dĩ cô đã sợ hắn, lần này lại càng thêm hoảng loạn.

“Sắp tới ngày?”

Cô gật gật đầu.

*

Phòng làm việc, Phó Viện đang ở xem phim.

Phó Trừng rửa mặt xong, lau tóc đẩy cửa đi vào, cô tắt notebook theo bản năng, đầu ngón tay thon dài của anh bật màn hình, cười khẽ nói: “Lớn như vậy rồi, vẫn thích xem phim hoạt hình?”

“Không phải phim hoạt hình.” Cô lẩm bẩm, “Là manga anime.”

Cô bị anh đặt lên trên đùi, anh phóng to màn hình, ngón tay hơi ẩm ướt vuốt ve háng cô, cô lo lắng nhìn màn hình, giọng nói có chút run rẩy: “Anh.”

“Em xem với em.” Trong âm thanh lười nhác của anh, nghe ra được tâm trạng không tệ, trong lòng cô bắt đầu có tính toán nhỏ, xem không tập trung.

“Muốn nói gì?” Anh nhìn ra cô có chuyện muốn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, lãnh đạm hỏi.

“Tết Nguyên Đán, mấy người bạn của em nói đưa em lên núi trượt tuyết.” Tiếng nói của cô trầm thấp, nhỏ nhẹ.

Phó Trừng hiếm khi có thể nghe được kiểu nói, trái tim anh tan chảy ra một chút, xoa gáy cô, anh nói: “Em muốn đi trượt tuyết?”

“Vâng.” Cô cúi đầu giống như đứa bé phạm lỗi.

Anh thích dáng vẻ dịu dàng của cô, ngoan ngoãn đáng yêu, anh im lặng một lúc, rồi đáp: “Được.”

Rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, trên mặt có vài phần vui vẻ, anh đùa nghịch móng tay cô, nói: “Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ không hạn chế sự tự do của em.”

Phó Viện nhẹ giọng vâng.

Trong lòng lại chua xót không nói nên lời, tình cảm dị dàng của bọn họ, sẽ không được đồng ý, cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì.

Cô sợ bị người khác phỉ nhổ, sợ hãi mẹ vì chuyện này mà bị tổn thương, càng sợ cha mẹ sẽ bị người khác lên án, cũng có chút sợ sau khi anh bị lộ ra ngoài, sẽ bị hủy hoại.

Cô hận bản thân mình nhát gan yếu đuối, cũng hận mình luôn mềm lòng đáng thương người khác, nhưng không ngờ mình mới là người đang giãy giục ở trong vực sâu.