Chương 10: Cho anh được không

Buổi tối trên núi tuyết tổ chức đốt lửa trại, vui cười nhảy múa.

Mã Diễm và Lý Thế Cường ngồi ở bên cạnh Phó Viện, buổi chiều Phó Viện đã lặng lẽ hỏi Tống Lâm, có phải Lý Thế Cường là bạn trai Mã Diễm không.

Tống Lâm nhìn Mã Diễm và Lý Thế Cường như hình với bóng, hừ một tiếng, nói: “Khoảng thời gian trước anh ta không theo đuổi được cậu, mọi người còn ăn cơm với nhau, cậu không nhớ sao? Tên khốn đó, nói thích cậu, nhưng anh ta lại liếc mắt đưa tình với Mã Diễm, hai người này sắp dính chặt vào nhau rồi.”

Phó Viện ôm cánh tay Phó Trừng, ngoan ngoãn dựa vào bả vai anh.

Hiếm khi được ấm áp như vậy, trong lòng Phó Trừng khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến gì đó.

Ví dụ như về phòng làm chút chuyện nghiêm túc nào đó.

Có người đưa rượu tới, Phó Trừng nhận lấy thay cô, khéo léo từ chối: “Ngại quá, cô ấy không biết uống rượu.”

Mã Diễm thăm dò, cố ý cởϊ áσ khoác, bộ ngực đẫy đà lọt vào trong tầm mắt Phó Viện, khe ngực rất sâu, cô nhớ có lần ở trên giường Phó Trừng nói cô nên ăn nhiều một chút, quá gầy không có cảm xúc.

Cô nghĩ, có phải sờ ngực Mã Diễm rất sướиɠ đúng không.

“Ai nói Phó Viện không biết uống, trong buổi liên hoan lần trước cô ấy đã uống rượu trắng.”

Phó Trừng nghe vậy thì cúi đầu, Phó Viện nhỏ giọng giải thích: “Là nước sôi để nguội.”

Lý Thế Cường cũng thăm dò Phó Viện: “Buổi liên hoan trước, anh vẫn chưa kịp uống với em mà em đã đi rồi.”

Tống Lâm thấy Phó Viện đang bị hai con ruồi vây quanh, nhíu nhíu mày, cầm ly rượu lên, mạnh mẽ ngồi ở bên cạnh Phó Viện, giơ ly rượu lên kính rượu: “Cái đó, bạn trai cậu tên là gì? Sáng sớm nay giới thiệu, tớ cũng không nhớ lắm.”

Phó Viện lo lắng gãi gãi móng tay, Phó Trừng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nắm lấy tay cô, nâng ly rượu lên chạm một cái với Tống Lâm: “Phó Trừng.”

Tống Lâm uống một ngụm rượu, nhẩm lại tên Phó Trừng, nét mặt kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới: “Thật là trùng hợp, vậy mà hai người lại cùng một họ, hơn nữa hai người rất có tướng phu thê, mũi và mắt rất giống nhau.”

Trong lòng Phó Viện cứng lại, chột dạ cười cười.

Tống Lâm cẩu thả, coi những hành động này của Phó Viện là đang xấu hổ, ghé vào bên tai cô, mờ ám nói: “Còn nói anh trai cậu quản cậu rất nghiêm, tớ thấy đều là lấy cớ, tối hôm qua mấy giờ đi ngủ?”

Tống Lâm đã từng có bạn trai, khoảng thời gian trước đã chia tay trong hoà bình, trước khi chia tay, cô ấy cũng thường xuyên qua đêm ở bên ngoài trường học.

Trong lòng mọi người đều biết rõ mọi chuyện, nhưng nói ra, vẫn có chút không được tự nhiên.

Gương mặt Phó Viện đỏ bừng bừng.

Tống Lâm có chút say, cười ha ha: “Đỏ mặt gì chứ, cậu thật đáng yêu.”

*

Sau khi Phó Trừng uống mấy ly, dựa vào vai Phó Viện, nỉ non: “Viện Viện.”

Bả vai Phó Viện không chịu nổi trọng lượng của anh, cô nghiêng nghiêng người: “Anh.”

“Không sợ người khác biết sao” Hai mắt anh sâu thẳm, hơi híp mắt lại, nỉ non: “Không phải sợ, anh mãi mãi ở cạnh em.”

Phó Viện cho rằng anh đã say, hai bàn tay xuyên qua các ngón tay, nắm lấy nhau, nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Ừm, anh mãi mãi ở cạnh em.”

Cô đỡ anh đứng dậy, quẹt thẻ phòng, chuẩn bị thả anh xuống giường, lau mặt cho anh.

Tưởng tượng mình là cô gái dịu dàng đảm đang hiểu chuyện, chăm sóc chồng say rượu về nhà.

Nhưng mà hiện thực lại là, cửa vừa bị đóng lại, môi anh đã cuốn lấy cô, cô không thể trốn thoát, bị ép đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Đầu lưỡi hơi có mùi rượu thô lỗ chui vào trong miệng cô, hơi thở thuộc về anh càng ngày càng mãnh liệt, trong không khí tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙©.

Tiếng thở gấp ở bên tai cô, hơi thở cô cũng trở nên dồn dập, đại não mất đi khả năng suy nghĩ, nhiệt tình đáp lại nụ hôn sâu của anh.

Anh nóng lòng cởϊ áσ khoác lông vũ của cô xuống, lòng bàn tay dày rộng xoa bóρ ѵú cô, Phó Viện ôm cổ anh, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ: “Anh… Anh...”

Trong vấn đề làʍ t̠ìиɦ, Phó Viện luôn bị anh lôi kéo, từ trước đến nay cô đều khống chế không để kɧoáı ©ảʍ của mình bùng nổ, nhiều nhất cũng chỉ là hai tiếng ưm hừ.

Tiếng nói triền miên như vậy, Phó Trừng cũng không được nghe thường xuyên.

Cắm thẻ phòng để có điện, mở máy sưởi.

Anh chống lên trán cô, tiếng hít thở nặng nề: “Cho anh được không?”