Chương 3.2: Cùng đi dưới mưa (2)

Dựa vào đạo lí một người bị tạt còn hơn là hai người, Phương Sở Ninh lặng lẽ dịch chuyển hướng dù về phía mình một chút, cô liếc mắt nhìn lén người ở bên cạnh, khuôn mặt nam sinh trắng nõn, thân hình gầy gò, yếu đuối như thể gió thổi một cái là sẽ bay đi.

Cuối cùng vì lương tâm cắn rứt nên vẫn xê hướng dù về phía của cậu.

Suốt quãng đường hai người cũng không nói gì với nhau, trước kia Phương Sở Ninh cũng chưa phát hiện ra rằng, thế mà khu dạy học lại cách cổng trường xa như vậy! Đi một bước mà như thể cách cả một thế kỷ.

Ngay lúc cô cảm thấy tràn đầy không được tự nhiên ở trong lòng, có lẽ là do mặt đất quá trơn, thiếu niên đột nhiên biểu diễn một màn ngã sấp xuống ở trước mặt cô, thân mình nhỏ yếu lao về phía trước, cô giật cả mình, theo bản năng vươn tay ra túm chặt lấy cánh tay của cậu, chắc là vì quá nóng nảy nên không khống chế được lực của mình, người vốn dĩ nên lao thẳng về phía trước lại bất ngờ lao vào trong lòng ngực cô.

Sự việc xảy ra một cách đột ngột, đại khái chỉ khoảng chừng vài giây, nếu không phải cô biết người trong lòng ngực mình là Từ Mục Chu, thì Phương Sở Ninh đã nghĩ rằng là do cậu cố ý.

Một tay cô cầm chặt lấy cây dù, một tay khác thì nắm chặt lấy cánh tay cậu, nhìn từ góc độ này của cô, chỉ cần thoáng cúi đầu là có thể nhìn thấy được vòng eo của thiếu niên thon thả bao nhiêu, bờ mông tròn trịa bao nhiêu.

Phương Sở Ninh nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt vội vã ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, giả vờ trở thành dáng vẻ một tên đạo đức giả mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Người đang nằm trong lòng rất nhanh đã rời đi, đứng ở dưới cây dù nhìn cô bằng ánh mắt đầy u oán một hồi lâu, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Biểu cảm kia cứ như là đang lên án cô cố tình làm cậu vấp ngã, sau đó lại cố tình kéo cậu thật mạnh để cậu ngã vào trong lòng ngực của cô.

Phương Sở Ninh trầm ngâm, cảm thấy mình phải biện hộ một chút, “Tôi không phải, tôi không có đâu, cậu đừng có hiểu lầm.”

Lời giải thích yếu ớt không có một chút sức thuyết phục nào.

Từ Mục Chu nhấp môi, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Đi thôi.”

“À.”

Hai người tiếp tục đi ra ngoài trường học, trên đường đi nam sinh còn cố tình giữ một khoảng cách bằng một bàn tay, cho dù bị nước mưa tạt vào vai không thèm để ý.

Tài xế ở bên ngoài trường học đã cầm dù đứng bên cạnh xe, nhìn thấy tiểu thư nhà mình thì vội tiến lên, “Đại tiểu thư, trời mưa to quá, mau lên xe đi!”

Phương Sở Ninh gật đầu, nói với người đứng bên cạnh: “Để tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần” Thiếu niên nói xong thì hình như cũng nhận ra có vẻ mình phản ứng quá mức, cậu khẽ cắn môi dưới, hai đầu lông mày buông xuống có hơi xa cách, “Cậu có thể cho tôi mượn dù của cậu được khômg?”

“Cậu muốn tự đi về à?”

“Ừm.”

Người ta đã không muốn thì Phương Sở Ninh cũng không thể miễn cưỡng được, cô hào phóng đưa dù cho cậu, còn mình thì che cùng dù với tài xế, “Đưa cậu này, không cần trả cho tôi đâu.”

Từ Mục Chu không nói gì thêm, chỉ nhận lấy cây dù rồi theo lễ phép khẽ nói lời cảm ơn với cô, sau đó xoay người rời đi mà không có chút lưu luyến gì.

Vẻ mặt của tài xế đang hóng chuyện đầy vui mừng, “Đó là bạn trai của đại tiểu thư à?”

Phương Sở Ninh quay đầu, “Dì thấy cậu ấy giống bạn trai của cháu lắm ư?”

Nhìn dáng vẻ hận không thể cách xa cô vạn dặm kia của Từ Mục Chu thì giống với bạn trai cô chỗ nào cơ chứ?

“Tôi thấy giống lắm, quen bạn trai sớm một chút cũng tốt mà, tốt nhất là quen thêm mấy người, có thể tích góp được nhiều kinh nghiệm, sau này sẽ không có hại đâu. ”

Thế mà Phương Sở Ninh lại cảm thấy mấy lời tra ngôn tra ngữ này lại có vài phần đạo lý.

“Dì Lưu à, đợi lát nữa đến khi đưa cháu đến thành phố bên phía tây kia thì dì có thể trở về trước, dì cứ nói với ba cháu là hôm nay cháu sẽ về trễ.”

“Vâng, được.”

Cho đến khi chiếc siêu lăn bánh đi xa, Từ Mục Chu mới đi ra từ chỗ ngoặt, cậu lẳng lặng nhìn về hướng chiếc xe rời đi, bàn tay đang cầm lấy dù cũng càng chặt hơn.