“Nàng ta muốn báo thù cũng phải đi tìm Tam phò mã báo thù chứ? Tại sao lại đi tìm Xu Nhi?” Tịnh Dục không biết lúc nào lại đây nghe chuyện.
“Quỷ muốn đả thương người cũng có rất nhiều điều cấm ký. Mỗi người có khí vận khác nhau, người có khí vận cường thịnh, người có thần tướng bảo trợ hoặc là trên người có pháp khí bảo hộ thì quỷ quái không gây thương tổn được. Tam phò mã có tổ tiên phù hộ, tự thân còn mang đồ vật bổ vận phòng thân, nữ quỷ không có cách nào làm thương hắn được. Ác quỷ vô tri, đả thương người không phân biệt tốt xấu. Muội muội ngươi không phải là dạng người hại người. Rừng trúc bên kia sở dĩ bỏ đi đúng là do nha hoàn thấy quỷ, tang mệnh.”
Lời Tư Nam vang bên tai, Tịnh Xu trên mặt có chút khó coi. Lúc trước nàng và biểu tỷ đã suy đoán là có người không quen nhìn các nàng thân cận với Bát hoàng tử, cố ý dẫn các nàng đến rừng trúc. Chẳng lẽ người đó biết rừng trúc có quỷ nên mới cố ý dẫn các nàng đến đó?
Có thể biết được nơi đó có quỷ, khẳng định là có lui tới với Tam công chúa.
Không chỉ biết về bí mật của phủ công chúa, mà còn có thể sai khiến người hầu, lại thích Bát hoàng tử…
Trong đầu Tịnh Xu hiện vài người, lại cảm thấy không phải. Tam công chúa đã áp chuyện tiểu thư kia tự sát xuống, người nào to gan dám lợi dụng việc này đối phó người khác? Vạn nhất việc này bại lộ, Tam phò mã cũng đừng nghĩ đến việc thoát thân.
Hay là nói, người này chỉ biết rừng trúc có quỷ phá, không biết chân tướng của sự việc?
Tịnh Xu nghĩ không ra, đành hỏi Tư Nam chi tiết xem có thể tìm ra kẻ đứng sau hại nàng cùng biểu tỷ hay không.
Việc phải nói từ hôm qua, Tư Nam cùng Bát hoàng tử uống rượu.
Khi đó Tịnh Xu cùng Nhu Gia rời đi, Tư Nam cùng Bát hoàng tử một người một ly, uống đến không dừng được.
Một lát sau, cả hai say khướt, trong lúc Bát hoàng tử đang choáng váng. Tư Nam nói vài câu giải hòa ân oán, lúc này mới lấy cớ đi tiểu, đi cứu Tịnh Xu.
Rồi sau đó lại uống rượu cùng Bát hoàng tử, hai người uống say như chết mới dừng lại. Tam công chúa hết cách, đành dàn xếp đưa họ nghỉ ở trong phủ.
Mượn cơ hội này, Tư Nam tìm hiểu một phen ở trong phủ. Biết được sự tình xảy ra năm đó ở xuân yến.
Người chết chính là thiên kim của Mã đại nhân làm ở Hàn Lâm Viện. Lúc ấy nàng ta có uống vài chén rượu, mắc tiểu nên mang theo nha hoàn rời đi.
Khi đó phòng ốc ở rừng trúc chưa bỏ hoang. Bóng trúc lập lòe, hương trúc tỏa hương, lịch sự tao nhã mà thực. Tuy cách khá xa, nhưng Tam công chúa vẫn bảo người hầu dọn dẹp cho khách sử dụng.
Đi trên đường, men say càng tăng, Mã tiểu thư lo lắng lát trở lại ở trong bữa tiệc làm xấu mặt. Bảo nha hoàn đi ra xe ngựa lấy viên giải rượu tới.
Vì là xuân yến nên chỉ mang một nha hoàn theo, nha hoàn vừa đi, Mã tiểu thư chỉ còn một mình, lung lay đi qua hướng rừng trúc.
Đi dọc theo con đường đá vào rừng trúc, phòng vệ sinh ở tận cùng bên trong rừng. Nàng ta đi được một lúc, thật sự hết sức lực, đành ngồi ở cây trúc nghỉ ngơi, ai ngờ trong rừng còn một người khác say khướt.
Hán tử ôm chặt nàng ta từ đằng sau, không nói hai lời liền sờ ngực nàng ta, miệng đầy mùi rượu hôn hít ở cổ nàng ta, khiến nàng ta hoảng sợ.
Mã tiểu thư giãy giụa nhanh chóng kêu cứu mạng. Chỉ tiếc rừng sâu gió lớn, thổi đến mức khiến lá trúc kêu xào xạc rung động, át tiếng kêu cứu của nàng ta. Thêm nữa là nàng ta say rượu, tay chân bủn rủn. Không giãy giụa được, bị người nọ mạnh mẽ sờ soạng xiêm y, chạm vào nơi chưa bao giờ bị người ngoài chạm qua kia.
Ngực mềm mại bị kẻ đó xoa bóp đến phát đau. Còn làm cho nàng ta có phần sảng khoái, khiến nàng ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, càng thêm giãy giụa.
Nhưng mặc kệ nàng ta giãy giụa thế nào, cũng không tránh được đôi tay kia. Bị kẻ đó kéo vạt áo, một bầu ngực trắng noãn bại lộ ở dưới ánh nắng.
Nàng ta trơ mắt nhìn bàn tay to của nam nhân thưởng thức bộ ngực mềm mại của mình. Nhìn núʍ ѵú bị kẻ đó xoa bóp đến cứng lên, tê dại. Nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng vàng, hừ hừ kêu không cần, kêu cứu mạng. Trong lúc kêu quần áo đều bị lột sạch.
Mở nơi bí ẩn giữa hai chân nàng ta ra. Nàng ta đột nhiên run rẩy, lạnh lẽo hoàn toàn làm thanh tỉnh, nàng ta bùng nổ sức lực, chạy nhanh giãy giụa cầu cứu.